NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN NHƯ Ý

Nàng có ý định dẫn vào câu chuyện nhưng nàng thật sự không biết cách nói chuyện phiếm, một chút cũng không hiểu nghệ thuật nói chuyện, đột ngột mở miệng hỏi một câu: “Gần đây ngươi…… thế nào?”

Câu hỏi kỳ quái gì vậy?

Tại sao lại kỳ quái như vậy.

Tạ Uẩn nói: “Khá tốt.”

Tang Yểu a một tiếng, lại cầm đôi đũa lên, nàng rũ đôi mắt xuống rồi nói: “Vậy…… Gần đây ngươi và Thái Tử điện hạ có nói chuyện với nhau không?”

Tạ Uẩn nói: “Có”

Tang Yểu lại a một tiếng tiếp tục nói: “Vậy điện hạ có hỏi ngươi cái gì không?”

Tạ Uẩn im lặng một lúc, sau đó biết rõ mà còn cố hỏi nói: “Ngươi đang muốn nói về chuyện gì?”

Tang Yểu lại bắt đầu chột dạ, nàng gắp một sợi mì lên, giọng nói rất nhỏ nói: “Ví dụ như hỏi gần đây ngươi có tính toán gì không, ví dụ như…… Đính thân linh tinh gì đó.”

Dừng một chút, nàng lại bắt đầu giải thích cho bản thân: “Ngươi không cần nghĩ nhiều, thật ra ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút. Bởi vì ngày đó đường tỷ của ta nhắc đến việc này, tỷ ấy rất tò mò.”

Tạ Uẩn bắt chéo hai chân, ánh mắt lặng lẽ dừng ở trên người nàng.

“Tại sao đường tỷ của ngươi lại tò mò?” Hắn nói.

Tang Yểu bị hỏi đến mức nghẹn họng, cái tay gắp sợi mì của nàng nhẹ nhàng ngừng lại.

Một lát sau, nàng nhanh trí chậm rãi nói: “Có lẽ là bởi vì…… Tỷ ấy thích ngươi?”

Người trộm thích hắn nhiều như vậy, có thêm đường tỷ của nàng cũng không có việc gì. Nói như vậy quả thật hợp lý đến mức không thể hợp lý hơn.

Tạ Uẩn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn đối với đáp án này.

Chỉ là dấu hiệu nói dối của nàng quá mức rõ ràng, quả thật sự chột dạ đều viết rõ lên trên mặt, đã như vậy còn không bằng nói thật với hắn.

Là nàng thì cứ nói là nàng, một hai phải lôi đường tỷ ra làm gì chứ?

Tạ Uẩn nhìn thiếu nữ đang chậm rãi ăn mì ở trước mặt, cách một lúc lâu mới nói: “Vậy xin ngươi nói lại với đường tỷ của ngươi là ta tạm thời không có quyết định này.”

Nàng biết ngay chuyện này không có khả năng là sự thật mà!

Tang Yểu nuốt xsợi mì trong miệng xuống nói: “Ồ.”

Trong bầu không khí im lặng, cửa phòng bị gõ vang, giọng nói của Trần Khả truyền tới từ bên ngoài: “Tự Bạch, ngươi ngủ chưa?”

“Ta có một số việc muốn thảo luận với ngươi một chút.”

Tang Yểu hoảng sợ trừng lớn hai mắt, nàng đột nhiên buông đôi đũa trong tay xuống, giọng nói gấp gáp: “Làm sao bây giờ?”

Tạ Uẩn đứng dậy liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên không hề để ý nói: “Không có việc gì hết.”

Hắn chỉ kêu Tang Yểu vào ăn một bữa cơm, hắn cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì không thể để người khác thấy.

Nhưng Tang Yểu không cho rằng như vậy, hai người bọn họ trai đơn gái chiếc, đêm khuya còn ở chung một phòng. Nếu chuyện này truyền ra bên ngoài thì nàng làm sao có thể gả chồng được chứ?

Tạ Uẩn đi về phía trước mở cửa ra, hoàn toàn không có suy nghĩ muốn che giấu Tang Yểu.

Tang Yểu cảm thấy rất lo lắng, nàng vội vàng đứng dậy, thậm chí còn đánh rơi chiếc đũa vào trong chén sứ.

Nhưng căn thiện phòng này không thể so với trong hoàng cung, chỉ cần nhìn thoáng qua thì có thể nhìn thấy được tình huống bên trong phòng.

Nàng muốn trốn dưới gầm bàn nhưng lại không có khăn trải bàn che cho nàng.

Mà lúc này, Tạ Uẩn đã sắp đi tới trước cửa.

Hắn mở cửa, Trần Khả bước vào từ bên ngoài, trong tay cầm một tờ công báo.

Chén sứ trước bàn và đôi đũa gỗ đập ngay vào mi mắt của ông, Trần Khả kinh ngạc nói: “Tự Bạch, ngươi còn chưa dùng bữa tối sao?”

Tạ Uẩn quay đầu lại, thiếu nữ vốn dĩ nên ngồi trước bàn đã không thấy đâu, trong phòng trống rỗng, điều duy nhất khác biệt là giường của hắn.

Đệm chăn vốn dĩ được xếp ngăn nắp lại đột nhiên xếp chồng lên nhau, ở giữa nhẹ nhàng phồng lên.

Thật sự rất khó không chú ý đến.

Mệt cho quả táo kia nghĩ ra được.

Sắc mặt của Tạ Uẩn phức tạp, thậm chí hơi không nói nên lời, hắn vẫn chưa giải thích mà nói thẳng: “Có chuyện gì vậy?”

Trần Khả đi đến trước bàn, đặt tờ công báo lên trên bàn, thở dài nói: “Còn có thể là cái gì nữa chứ! Lần trước ngươi nói với ta là phải chú ý đến người tên Lý Tri Thư kia, trùng hợp ta có một đệ tử đắc ý cách đây không lâu được phái đến đó. Cho nên ta thuận tay kêu hắn điều tra, kết quả ngươi đoán như thế nào?”

“Lý Tri Thư ngay từ đầu nhập sĩ căn bản không phải bởi vì tài đức xuất chúng được quan viên địa phương tiến cử mà là tiêu tiền mua chức quan với người khác. Chức vị không lớn nhưng kiếm được rất nhiều tiền, mấy năm nay không ngừng lên chức vậy mà cũng bắt đầu mua quan bán chức. Tuy rằng chỉ là một số chức quan nhỏ của một ít địa phương, nhưng ngươi nói cứ để mặc hắn như vậy thì không phải sẽ trở thành “dịch bệnh” trên triều đình sao!”

Ông một hơi nói rất nhiều, chờ Tạ Uẩn và ông cùng nhau thương lượng đối phó với người này như thế nào. Kết quả ông phát hiện ra Tạ Uẩn như không nghe ông nói chuyện.

“Ngươi có chuyện gì sao?”

Tạ Uẩn nói: “Không có việc gì.”

Trần Khả quét mắt nhìn xung quanh căn phòng, ánh mắt chạm đến giường đệm hỗn loạn kia, đống đệm chăn được chất đống bên nhau. Không biết có phải là ảo giác của ông không mà ông cảm thấy đệm chăn hơi cao một chút.

Nhưng chuyện này không quan trọng, ông hiểu rõ nói: “Tự Bạch, hôm nay ngươi ngủ sớm như vậy sao?”

Tạ Uẩn mím chặt khóe môi ừ một tiếng.

Trần Khả đi về phía trước hai bước, đi đến trước giường, ông nói: “Canh giờ vẫn còn sớm, hôm nay ngươi mệt mỏi sao?”

Ông lại nói: “Đúng rồi Tự Bạch, ta nghe Tịnh Liễm nói mấy ngày nay ngươi ngủ không được tốt. Gối đầu trong chùa Kỷ Ương có chứa bột phấn dây đằng và vỏ đậu xanh, nó rất tốt cho giấc ngủ.”

Ông nhìn chiếc giường trước mắt a một tiếng.

“Gối đầu của ngươi đâu?”

Nhìn xung quanh một vòng mới nhìn thấy cái gối kia bị chăn che lại, Trần Khả chậc một tiếng, nói: “Tự Bạch, xem ra tư thế ngủ của ngươi không được tốt lắm.”

Ông nói xong, vươn tay ra.

Lời nói ngăn cản còn chưa nói ra khỏi miệng thì bàn tay của Trần Khả cũng đã đụng phải góc chăn.

Trần Khả hạ tay xuống nhẹ nhàng vén chăn lên nhưng vén lên không được??

Trần Khả nhíu mày, cảm thấy rất khó hiểu nói: “Cái chăn này của ngươi là……”

Nói xong tay ông lập tức dùng sức.

Tạ Uẩn mím chặt khóe môi lại, đã không muốn nhìn nữa.

Sau một lúc qua lại, chăn bị vén lên một chút.

Một người thiếu nữ mặc chiếc váy lụa màu củ sen đang cuộn tròn ở trên giường, mái tóc dài đen nhánh che mặt nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt đỏ bừng.

Trần Khả không nói, trong phòng yên tĩnh đến chết người.

Cảm giác xấu hổ lan tràn không tiếng động.

Cái tay cầm góc chăn của Trần Khả ngừng ở giữa không trung, ông nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia của Tạ Uẩn rồi lại nhìn thiếu nữ váy lụa hỗn loạn đang xấu hổ và giận dữ muốn chết kia.

…… Nơi này chính là chùa miếu đó, tại sao lại nhịn không được chứ?

Sau một lúc lâu, ông yên lặng buông tay ra, cái chăn một lần nữa che người thiếu nữ lại.

Ông cố gắng làm bản thân bình tĩnh một chút: “Ha ha…… Tự Bạch ngươi ……, ngươi cũng không nói sớm, ha ha…… Ngươi sớm nghỉ ngơi một chút đi.”

Nói xong, ông lập tức xoay người, công báo cũng chưa kịp lấy thì đã đi ra cửa. Sau đó rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.

Trong bầu không khí yên lặng, Tạ Uẩn nói trước: “Còn không chịu ra ngoài.”

Tang Yểu vẫn không nhúc nhích, nàng ôm đầu lại.

Nàng một chút cũng không muốn ra ngoài.

Bây giờ nàng chỉ muốn chết ở trong ổ chăn mà thôi.

Trong phòng còn tỏa ra mùi hương của mì chay.

Tang Yểu nắm đệm chăn cuộn tròn người thành một quả bóng nằm trên giường của Tạ Uẩn. Thời tiết mùa hè oi bức, trên người nàng đã chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, tóc dài dính trên mặt khiến nàng cảm thấy không thoải mái nhưng chuyện này cũng không tính là cái gì.

Tuy rằng người nàng còn nằm trên giường của Tạ Uẩn nhưng trái tim nàng đã chết.

Tạ Uẩn đứng ở mép giường chậm rãi nói: “Mì của ngươi sắp nguội rồi.”

Cách một lúc lâu, cục u nhỏ nổi trên giường rốt cuộc động đậy. Góc chăn bị vén lên, cái đầu lông xù xù lộ ra ngoài.

Trên mặt của thiếu nữ đỏ bừng đến tận xương quai xanh, hai đôi mắt của nàng giống như phủ đầy sương mù mờ mịt, đáng thương hỏi: “Trời nóng như vậy mà cũng nguội sao?”

Sợi tóc đen nhánh dính trên gương mặt của nàng, môi đỏ ướt át vừa cong mướt vừa no đủ. Khi nàng không vui thì gương mặt sẽ nhẹ phồng lên trông rất đáng yêu.

Vạt áo vừa rồi cũng bị cọ một chút, từ góc độ của Tạ Uẩn trùng hợp có thể nhìn vào bên trong. Làn da trắng nõn lộ ra một chút đỏ nhạt nổi lên xương quai xanh cân xứng, đi xuống một chút ở trên làn da vừa trắng nõn vừa non mịn được giấu dưới vạt áo có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ đậm đang thể hiện sức hấp dẫn ở trong mắt của hắn.

Tang Yểu cũng không biết Tạ Uẩn đang nhìn nơi nào, cả người nàng đang đắm chìm trong buồn bã, cảm thấy sau này mình không còn mặt mũi gặp người khác.

Đau khổ nửa ngày, Tang Yểu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tạ Uẩn.

Tạ Uẩn thu hồi ánh mắt, xoay người sang chỗ khác.

Tang Yểu ngồi dậy từ trên ghế, mái tóc đen rối bù, nàng phồng mặt lên chất vấn Tạ Uẩn: “Đều tại ngươi không ngăn cản ông ta lại!”

Tang Yểu hoàn toàn vén chăn lên, bước xuống giường, nhấc tà váy lên hùng hổ đi đến trước mặt Tạ Uẩn, chỉ là gương mặt đỏ bừng của nàng còn chưa biến mất, chỉ vào hắn nói: “Ngươi ngươi…… Vừa rồi ngươi có thể ngăn cản đúng không?”

Lúc này Tang Yểu mới phản ứng lại, nếu nam nhân này không muốn để Trần Khả nhìn thấy thì hắn thậm chí có thể lựa chọn trực tiếp không gặp Trần Khả.

Nếu không được nữa thì hai người bọn họ có thể đi ra ngoài nói chuyện.

Còn nếu vẫn không được nữa thì vừa rồi khi Trần Khả đi đến mép giường, hắn chỉ cần nói một câu là có thể ngăn cản lại được.

Nhưng hắn không hề nói cái gì hết!

Cái gì cũng không làm!

Tạ Uẩn tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt nhìn về phía Tang Yểu, hắn thản nhiên không để ý mà ừ một tiếng, sau đó lạnh nhạt hỏi: “Nhưng tại sao ta phải ngăn cản?”

Bình luận

Truyện đang đọc