NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN NHƯ Ý

Một câu hỏi này khiến Tang Yểu cảm thấy sửng sốt, trong nháy mắt trong đầu nàng giống như hiện lên vô số đáp án nhưng nàng lại không bắt được cái nào, nàng nghẹn nửa ngày nói: “…… Ông ta sẽ nghĩ nhiều.”

Ngoài ra rất hiển nhiên là ông ta đã nghĩ nhiều.

Tạ Uẩn nói một cách đương nhiên: “Như thế thì sao, chuyện ông ta có nghĩ nhiều hay không rất quan trọng sao?”

Trong một lúc nàng không biết nên cãi lại từ đâu.

Tạ Uẩn tựa như vẫn luôn là như vậy, hắn căn bản không để ý người khác cảm thấy như thế nào. Giống như lần trước ở trong phủ công chúa, hắn cũng rất thản nhiên.

Nhưng Tang Yểu không thể bình tĩnh như vậy, nàng tức muốn hộc máu nói: “Nhưng nếu chuyện này truyền ra bên ngoài thì làm sao ta còn có thể gả chồng được chứ?”

Khi đó nàng đã cố tình dùng tóc che mặt lại, cũng không biết Trần Khả có thể nhận ra được nàng không? Nếu không nhận ra được thì còn tốt, nếu nhận ra được và truyền ra bên ngoài thì sẽ làm nàng hoàn toàn mất hết danh tiếng.

Từ trong miệng của Tang Yểu nghe thấy cái từ gả chồng này, chuyện này đối với Tạ Uẩn mà nói thật sự có vài phần xa lạ.

Hắn hơi nhíu mày: “Ngươi muốn gả cho ai, A Xuyên ca ca của ngươi sao?”

Tại sao hắn đột nhiên nhắc đến Dương Ôn Xuyên, Tang Yểu nhíu mày nói: “…… Ta gả cho ai thì có liên quan gì đến ngươi chứ!”

Được.

Thật sự không có quan hệ gì với hắn thật.

Tạ Uẩn không thảo luận tiếp với nàng về vấn đề không quan trọng này, hắn có lòng tốt an ủi một câu: “Trần Khả sẽ không nói ra bên ngoài.”

Nhiều lắm thì cũng chỉ nói hai câu với phụ thân của hắn, ngoài ra sẽ không làm lộ thân phận của Tang Yểu. Như vậy xem ra thì người nên lo lắng là hắn mới đúng.

Hắn còn chưa để ý, nàng để ý cái gì chứ.

Tang Yểu nói: “Tại sao ngươi biết ông ta sẽ không nói ra bên ngoài, ngươi là con giun trong miệng của ông ta sao?”

Chuyện này thật sự không dễ chứng minh, Tạ Uẩn nhìn về phía cửa nói: “Ta kêu Trần Khả lại đây viết tờ đơn làm chứng cho ngươi, ngươi có vừa lòng không?”

“……”

Tang Yểu im lặng một lúc lâu, nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cho dù Trần Khả không nói ra bên ngoài thì nàng cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Tang Yểu nắm chặt lòng bàn tay nhìn chằm chằm người này nửa ngày, rốt cuộc đưa ra được kết luận: “Ta biết rồi, ngươi cố ý làm như vậy đúng không?”

Cứ như vậy nếu chuyện này truyền ra ngoài thì nàng không thể gả chồng được, như vậy thì không phải rất hợp với ý của hắn sao. Nam nhân này âm thầm vui vẻ ở trong lòng còn không kịp, làm gì còn cố gắng đi ngăn cản chứ?

Vừa rồi nàng thật sự quá sơ ý rồi.

Tạ Uẩn thật sự chưa từng nghĩ đến góc độ này, hắn im lặng một lúc hỏi: “…… Suy nghĩ của ngươi rất kỳ quái, tại sao ta lại cố ý làm như vậy?”

Việc đã đến nước này nên Tang Yểu đau khổ suy nghĩ, nàng cũng thật sự không thể bắt Trần Khả làm tờ đơn làm chứng gì đi. Ngoài ra tuổi tác của Trần Khả trông còn lớn hơn so với phụ thân của nàng, lại là lão thần trong triều, rất nghiêm túc nên chắc không phải là loại người lắm miệng.

Sau khi Tang Yểu nói xong câu đó thì xoay người lại không để ý đến hắn nữa, sau đó nàng ngồi xuống đối diện Tạ Uẩn cầm đũa lên lần nữa.

Tạ Uẩn nhìn về phía nàng.

Bản thân hắn là một người không thích giải thích với người khác, hắn cũng không cho rằng đây là chuyện gì to tát lắm và càng không đáng để hắn hao tốn tâm sức để ngăn cản lại.

Nói nữa hắn cũng không phải là hoàn toàn không có suy nghĩ gì, vào lúc Trần Khả duỗi tay ra thfi hắn đã định lên tiếng ngăn lại. Nhưng lúc đó Trần Khả đã vén chăn lên nên hắn chỉ dứt khoát không quan tâm đến nữa.

Tang Yểu tức giận đến mức tạm thời không muốn để ý đến hắn.

Nàng cúi đầu ăn mì, mùi hương của mì sợi tạm thời át qua cảm giác xấu hổ vừa rồi của nàng. Nàng ăn được vài ngụm sau đó yên lặng nghĩ thầm Tạ Uẩn lại gạt người, căn bản là mì không nguội.

Tạ Uẩn không nói nữa.

Tang Yểu còn đói, từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ rằng một chén mì chay sẽ ăn ngon đến như vậy.

Nàng đang ăn thì đột nhiên nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng, lúc này nàng đã hết giận, sau khi nàng bình tĩnh lại thì dần dần ý thức được người sống cùng một mái hiên không thể không cúi đầu.

Trong một lúc nàng không thể tức giận nổi nữa, do dự nửa ngày, nàng hỏi: “Ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?”

Tạ Uẩn: “Hỏi đi.”

Tang Yểu nhìn căn phòng này thử nói: “…… Đợi lát nữa thì ta ngủ ở chỗ nào?”

Tạ Uẩn lạnh nhạt nói: “Không phải ngươi muốn đi đến đại điện tụng kinh sao?”

Tang Yểu mím môi lại.

Lời tuy là nói như vậy nhưng có thể không đi thì vẫn là không đi, những kinh văn kia người khác đọc được nhưng nàng lại không biết cái gì hết. Nếu nàng đi thì bí mật sẽ bị bại lộ.

Nhưng Tạ Uẩn đã nói như vậy có nghĩa là hoàn toàn không muốn giúp nàng, Tang Yểu cúi đầu thấp xuống rầu rĩ ừm một tiếng.

Tạ Uẩn nói: “Sao nào, ngươi còn muốn ngủ ở trên giường của ta sao?”

Tang Yểu ăn mì xong, đặt đôi đũa xuống, nàng nói: “Sao có thể, ta chỉ hỏi một chút thôi.”

Nàng lại nói: “Vậy ngươi chỉ hướng cho ta được rồi, ta tự đi qua đó.”

Nếu phải đi vậy thì cũng không thể mãi ở lại chỗ này của hắn.

Nói xong, Tang Yểu yên lặng đứng dậy, vừa rồi bởi vì chui vào trong ổ chăn nên tóc của nàng còn hơi lộn xộn.

Nhớ tới đợi lát nữa không được ngủ, nàng lập tức cảm thấy không thể vui vẻ nổi, nàng nhăn mặt lại nói lời cảm ơn: “Mì của ngươi ăn rất ngon, chờ khi trở lại kinh thành thì ta sẽ trả lại cho ngươi.”

Tạ Uẩn cũng đứng lên, hắn đi ở phía trước Tang Yểu, mở cửa phòng ra.

Bóng đêm càng lúc càng yên tĩnh, bên ngoài sân không có một bóng người, chỉ có ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim hót.

Gió lạnh thổi bay vạt áo của Tang Yểu, nàng nghĩ thầm đại điện chắc là cũng không xa lắm đâu nhưng con đường tối đen như mực kia hơi đáng sợ một chút.

Nàng rụt thân thể lại nói: “Ngươi nói cho ta biết đi hướng nào là được rồi.”

Sau khi Tạ Uẩn đi ra ngoài thì đóng cửa phòng lại, Tang Yểu nhìn động tác của hắn, nói: “Ngươi không cần đưa ta đi.”

Tạ Uẩn liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Đi theo ta.”

Hắn đi ở phía trước Tang Yểu, bóng dáng cao lớn bị bóng đêm che mờ, Tang Yểu đuổi kịp bước chân của hắn: “Ngươi không cần đưa ta đi đâu, thật đó.”

Hai người ra khỏi sân nhỏ, Tạ Uẩn dẫn Tang Yểu đi xuyên qua một con đường sau đó ngừng lại trước một căn thiện phòng. Hắn đẩy cửa ra, thuận tay thắp đèn dầu lên.

Ánh nến mờ nhạt được thắp lên, căn phòng đen tối dần dần bị ánh sáng lấp đầy, khuôn mặt của thiếu nữ hiện lên rõ ràng.

Nàng vốn dĩ vẫn còn đang ngơ ngác, lúc này đi đến chỗ này thì trong lòng nàng dâng lên một tia hy vọng. Nàng không nói gì nhưng đang nhìn hắn với vẻ mặt đầy mong đợi.

Đôi mắt đầy tình cảm kia lại phát huy sức mạnh của nó một lần nữa, nó mang theo vui sướng, chờ mong và còn có cầu xin.

Ở dưới ánh mắt như vậy, Tạ Uẩn giống như nàng mong muốn nói: “Ngươi ngủ ở chỗ này.”

Tang Yểu rất cảm động, nàng kích động kéo ống tay áo của hắn lại. Tuy rằng vừa rồi Tạ Uẩn chọc nàng tức giận nhưng bây giờ nàng cảm thấy Tạ Uẩn là một người tốt, vốn dĩ nàng còn nghĩ rằng buổi tối hôm nay nàng thật sự phải đi tụng kinh nhưng không ngờ rằng mình còn có thể đi ngủ được.

Nàng tạm thời tha thứ chuyện vừa rồi hắn không ngăn cản Trần Khả, rưng rưng nói: “Tạ Uẩn, cảm ơn ngươi.”

Nàng lại nhịn không được bắt đầu nói với Tạ Uẩn: “…… Nếu sau này ngươi có yêu cầu gì thì ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi.”

Tạ Uẩn không lưu tình chút nào nói: “Cảm ơn nhưng có lẽ ta không cần ngươi làm chuyện gì đâu.”

Tang Yểu suy nghĩ lại cũng thấy đúng là như vậy, nàng lại nhỏ giọng nói: “Vậy ta kêu phụ thân của ta làm trâu làm ngựa cho ngươi có được không?”

Dù sao ước mơ mấy năm nay của phụ thân nàng là muốn ôm lấy đùi của Tạ Uẩn, nàng làm như vậy cũng coi như là giúp phụ thân được như ý nguyện.

Tạ Uẩn không muốn để ý đến nàng, hắn hỏi: “Bọn họ chưa sắp xếp phòng cho ngươi sao?”

Nhắc tới chuyện này Tang Yểu lập tức cảm thấy ấm ức, nàng nói: “Ta bị đuổi ra ngoài.”

Tạ Uẩn nghĩ thầm, tại sao nàng luôn bị người khác bắt nạt vậy?

Hắn mím môi lại, cách một lúc lâu mới nói: “Ai đuổi.”

Việc này ngoại trừ Tạ Uẩn thì cũng không thể nói cho người khác biết. Tang Yểu nghe vậy thì vội vàng quay đầu, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại, sau đó gấp không chờ nổi đi đến trước mặt Tạ Uẩn thì thầm nói: “Là Minh Dung.”

Nàng ghé sát vào Tạ Uẩn, mùi hương hoa nhài quen thuộc lại lần nữa bao phủ.

Tang Yểu cố ý nói nhỏ giọng lại: “Ngươi biết không, hai người bọn họ rất quá đáng. Minh Dung đuổi ta ra ngoài chắc chắn là muốn làm cái gì đó với người kia của nàng ta!”

“Minh Dung vẫn luôn hỏi ta tại sao có thể đi theo tới đây, sau khi ta nói xong thì nàng vẫn luôn thúc giục ta đi đến đại điện tụng kinh. Thật ra ta vốn dĩ không cần đi đến đây, nhưng tỷ tỷ của ta ——”

Nói một nửa, nàng đột nhiên dừng một chút chột dạ liếc mắt nhìn Tạ Uẩn một cái rồi nói: “…… Sau đó ta đã bị đuổi ra ngoài.”

Tạ Uẩn nói: “Tỷ tỷ của ngươi như thế nào?”

…… Nàng cảm thấy hối hận, sớm biết rằng như vậy thì vừa rồi không nên nói ra.

Cái này bảo nàng trả lời như thế nào, cũng không đến mức nói ra chuyện tỷ tỷ của nàng vì để tạo cơ hội ở chung cho nàng và hắn nên mới cố ý để nàng đi theo đến đây.

Tang Yểu cho dù chết cũng không thể nói ra lời này được.

Tang Yểu mím môi lại, nhanh chóng tự hỏi nên nói dối như thế nào thì sẽ nghe tương đối hợp lý hơn.

Ánh mắt của nam nhân rất có cảm giác áp bách, nàng suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được là nên trả lời như thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc