NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN NHƯ Ý

Tịnh Liễm đóng sầm cửa lại, không nói một lời đi theo phía sau Tạ Uẩn.

Hắn càng ngày càng không hiểu được suy nghĩ của chủ tử nhà hắn, cùng nhau đi quãng đường xa như vậy chỉ là trở về nhìn con nhện lớn một cái?

Hơn nữa, con nhện lớn này rốt cuộc ở đâu ra?

Lúc này, người đưa con nhện lớn cho Tạ Uẩn đã vui vẻ trở về nhà.

Khi Tang Yểu xuất cung, Tang Nhân Nguyệt còn đợi nàng ở trong xe ngựa nhưng có lẽ nàng ta đã mệt mỏi, khi Tang Yểu đi vào nàng ta vẫn còn ngủ say.

Mãi cho đến khi xe ngựa về đến nhà, Tang Nhân Nguyệt mới tỉnh lại. Thời gian trôi qua gần hai canh giờ, vết sưng đỏ trên mặt Tang Nhân Nguyệt không còn khoa trương nữa nhưng vẫn làm nàng ta cảm thấy vui vẻ như cũ.

Bởi vì Tang Yểu về muộn, hại nàng ta đợi lâu như vậy, nàng ta mắng Tang Yểu rất lâu. Tang Yểu tự biết mình sai, tai trái nghe tai phải, không trả lời một câu nào.

Chờ đến khi xuống xe ngựa, Tang Yểu vội vàng ôm mèo nhỏ bước qua ngưỡng cửa. Tang Nhân Nguyệt đột nhiên bắt lấy cánh tay của nàng, nói: “Tiểu…… Yểu Yểu, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.”

Trực giác Tang Yểu cảm thấy không phải chuyện gì tốt. Nàng tiếp tục đi về phía trước: “Ta không nghe.”

Tang Nhân Nguyệt đuổi kịp nàng, “Thật sự có việc. Muội nhất định cảm thấy hứng thú đấy!”

Tang Yểu không để ý tới nàng ta, tiếp tục đi về phía trước.

Tang Nhân Nguyệt nói: “Có quan hệ tới Tạ Uẩn của muội.”

Người này đang nói cái gì vậy, cái gì gọi là Tạ Uẩn của nàng.

Bước chân Tang Yểu chậm lại, trong lòng nàng vẫn nghĩ đến mèo con. Nàng chỉ không muốn để Tang Nhân Nguyệt làm phiền mình nên nói: “Tốt nhất tỷ nên nói hết câu đi.”

Tang Nhân Nguyệt đứng ở trước mặt Tang Yểu, vẻ mặt nghiêm túc: “Tạ Uẩn của muội hình như sắp đính thân với cái móng tay nhỏ Lý Dao Các kia.”

Tang Yểu sửng sốt.

Nàng nghĩ đến Tạ Uẩn, lại nghĩ đến Lý Dao Các, tay ôm mèo con của nàng hơi nắm chặt. Một lát sau, nàng nói: “Ngươi đừng nói bậy, không phải Tạ Uẩn của ta! Bọn họ đính thân liên quan gì đến ta.”

Tang Nhân Nguyệt nói: “Không phải ngươi thích hắn sao?”

Nói xong, nàng lại đắc ý nói: “Xem đi, ta chỉ cần nói một câu là xong.”

Tang Yểu nhìn gương mặt hiện tại của Tang Nhân Nguyệt, nàng cũng không cảm thấy vui vẻ nữa. Nàng nói: “Ngươi làm sao mà biết được?”

Tang Nhân Nguyệt cười hắc hắc hai tiếng, nói: “Còn có thể như thế nào, đương nhiên là ta nghe lén.”

Tang Nhân Nguyệt lại nói: “Hôm nay chính tai ta nghe thấy Lý Dao Các nói chuyện với Lệ phi nương nương về chuyện của Tạ Uẩn.”

“Nói cái gì mà Tạ phu nhân cũng không phản đối hai người bọn họ thành thân gì đó. Còn nói hai người bọn họ là thanh mai trúc mã. Đính thân cũng là một chuyện chắc chắn.”

Tang Yểu chưa từng nghe nói hai người bọn họ là thanh mai trúc mã bao giờ. Còn việc đính thân, nàng cũng chưa nghe nói bất kì điều gì về nó.

Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại, lại không biết mình nên nghe chuyện này ở đâu. Nàng không quen biết người Tạ gia, cũng không có kênh tin tức nào. Mặc dù giữa trưa nàng có gặp Tạ Uẩn nhưng hắn không dịu dàng với nàng chút nào.

Thoạt nhìn hắn có vẻ hung dữ, cũng không muốn nói chuyện với nàng. Còn hiểu lầm nàng cố ý xông vào phòng hắn.

Hắn thật đáng ghét.

Mèo con còn đang ở trong ngực nàng kêu meo meo, Tang Yểu cúi đầu, nói: “Ta phải đi về cho meo meo ăn gì đó.”

Tang Nhân Nguyệt lại ngăn cản nàng, nói: “Này Yểu Yểu, muội nói sao Tạ Uẩn lại coi trọng con nhỏ Lý Dao Các đó? Trước kia, nàng ta theo đuổi Tạ Uẩn, ta còn cười muốn chết.”

“Sao lại như vậy? Nàng ta thật đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”

“Yểu Yểu, muội xinh đẹp hơn con nhỏ kia nhiều. Nàng ta không phải ỷ lại có người phụ thân tốt sao. Giống như Lý Dao Các, sờ một viên gạch cảm giác còn tốt hơn nàng ta nữa. Muội nói ánh mắt Tạ Uẩn sao lại như vậy?”

Tang Yểu nhíu mày, nói: “Tỷ có thể câm miệng hay không.”

Tang Yểu không muốn so sánh với người khác.

Đặc biệt là trong tình huống này. Không hiểu sao nàng không muốn nghe Tang Nhân Nguyệt coi thường người khác.

Không đúng, nàng lại không thích Tạ Uẩn, dựa vào cái gì phải so sánh chứ.

Hơn nữa, tính tình Tạ Uẩn kém như vậy, cũng không phải thịt thiên nga gì đâu.

Nàng bước chân nhanh hơn, nói: “Ồ, liên quan gì tới muội.”

Tang Nhân Nguyệt đi ở phía sau an ủi nàng: “Muội đừng khổ sở, Tạ Uẩn cũng không phải chỉ có thể cưới một mình Lý Dao Các. Đến lúc đó, muội lại xử lý Lý Dao Các là được rồi.”

Quả nhiên, miệng chó không thể mọc được ngà voi. Tang Yểu bị người miệng rộng này chọc cho tức điên. Nàng quay đầu lại nhìn nàng ta, nghẹn nửa ngày: “…… Tỷ có bệnh à.”

Tang Nhân Nguyệt nói: “Muội mới có bệnh đó. Ta khuyên muội, muội còn không nghe.”

Khi nói chuyện, Tang Yểu đã chạy đến tiểu viện của mình. Trước khi Tang Nhân Nguyệt đuổi kịp nàng đã nhanh chóng đóng cửa lại.

Tang Nhân Nguyệt còn gõ cửa ở bên ngoài: “Này! Muội còn chưa trả con nhện lớn cho ta đâu!”

Tang Yểu ôm mèo con trở về phòng, nàng đặt mèo con ở trên bàn tròn.

Khi Tang Yểu đưa tay sờ nó, mèo con sẽ dùng đầu cọ cọ vào tay nàng.

Tang Yểu kỳ thật không quá tin tưởng lời nói của Tang Nhân Nguyệt. Người này luôn chỉ nghe loáng thoáng được chút mưa gió, nhưng nói chuyện lại cứ thích phóng đại lên. Tin tức bình thường trong miệng nàng ta, mười cái có tám đều là giả.

Cho nên lần này tám chín phần mười cũng là giả. Hơn nữa, nàng vốn dĩ biết Tạ phu nhân không phản đối Tạ Uẩn và Lý Dao Các. Nói chính xác là, chỉ cần lựa chọn của Tạ Uẩn, Tạ phu nhân đều sẽ không phản đối.

Đây là chuyện mọi người đều biết.

Nhiên Đông đi vào từ bên ngoài, trong tay ôm một mẻ sữa dê mới. Nàng nói: “Tiểu thư, đây là nô tỳ tới hậu viện bảo Lý sư phó làm, vừa mới làm xong, vẫn còn ấm đó.”

Tang Yểu nhận lấy, đặt chén sứ nhỏ bên cạnh mèo con.

Nàng chống mặt, im lặng nhìn.

Một lúc sau, Nhiên Đông nói: “Đúng rồi tiểu thư. Vừa rồi có người tới đây, mang hộp đồ ăn lần trước ngài tặng cho Dương đại nhân về.”

Tang Yểu ừm một tiếng, nói: “Để ở kia đi.”

Nhiên Đông lại cầm hộp đồ ăn tới đây, nàng nói: “Chỉ là nô tỳ ước lượng, cảm thấy hình như trong này có cái gì đó.”

Lúc này Tang Yểu mới đi tới. Hộp đồ ăn thoạt nhìn đã được lau chùi và phơi nắng. Nhìn còn sạch sẽ hơn khi nàng đưa đi.

Tang Yểu nhận lấy hộp đồ ăn, sau đó chậm rãi mở ra.

Bên trong vẫn là chiếc đĩa nàng dùng kia. Chẳng qua, bên trong là một đĩa bánh ngọt nhỏ giống hệt những chiếc bánh ngọt nhỏ trong phủ Công Chúa, mà thoạt nhìn còn tinh xảo hơn ở phủ Công Chúa.

Gạo nếp màu trắng sữa được sắp xếp gọn gàng thành hàng. Một đĩa không phải chỉ có năm cái giống trong phủ Công Chúa, cái đĩa trước mắt này ít nhất phải có mười lăm cái.

Tang Yểu nhớ tới Dương Ôn Xuyên nói, hắn nói chiếc bánh ngọt nhỏ này gọi là bánh mít mật, hắn cũng biết làm.

Mùi thơm ngọt ngào như mùi sữa thoang thoảng, có chút quen thuộc, gần như giống với hương vị ở phủ Công Chúa.

Nhiên Đông oa một tiếng, nói: “Tiểu thư, không ngờ Dương đại nhân còn rất khách khí.”

Tang Yểu nhéo một miếng trong đó, lòng bàn tay nàng dính bột nếp, chiếc bánh nhỏ rất mềm dẻo. Tang Yểu nhìn mà không khỏi nghĩ tới khi còn nhỏ.

Giang Nam mưa nhiều, không khô ráo như ở Kinh Thành. Nơi đó luôn luôn ẩm ướt, bá tánh giàu có và đông đúc. Bởi vì vòng quyền quý không lớn cho nên cơ bản sẽ không phân rõ giai cấp như ở Kinh Thành. Cho dù là đi dưỡng bệnh hay dưỡng lão đều vô cùng thích hợp.

Ký ức của nàng khi còn nhỏ rất mơ hồ nhưng nàng vẫn nhớ rõ, khi còn nhỏ Dương Ôn Xuyên thường mang cho nàng rất nhiều đồ ăn vặt nàng chưa từng ăn. Chủ yếu là điểm tâm, mứt hoa quả, thỉnh thoảng còn có các món cơm nhà.

Tựa hồ hắn coi Tang Yểu thành một đứa trẻ đáng thương không cha không mẹ.

Khi đó nàng bị bệnh. Cuộc sống của nàng thực sự cũng không có màu sắc gì. Điều mong đợi nhất mỗi ngày là được đi ra ngoài chơi với Xuyên ca ca ở cách vách.

Thời gian trôi qua, bệnh của nàng cũng đã khỏi. Khoảng cách từ Giang Nam tới Kinh Thành cũng mấy ngàn dặm đường. Điều mong chờ nhất mỗi ngày của nàng cũng không còn là được đi ra ngoài chơi nữa.

Lại không nghĩ rằng, cho đến hôm nay, vậy mà nàng vẫn nhận được đồ ăn vặt nhỏ mà ca ca cách vách trước kia đưa cho.

Mèo con trong ổ đã uống no sữa, hiện tại đang kêu meo meo với Tang Yểu ở đối diện. Tang Yểu hồi phục lại tinh thần, duỗi nay ôm mèo trắng nhỏ vào trong ngực.

Nhiên Đông cầm khăn, lau sữa dê trên mặt mèo giúp Tang Yểu sau đó nói: “Tiểu thư, con mèo nhỏ này thật đáng yêu. Nó gọi là gì vậy?”

Tang Yểu dùng ngón tay gãi nhẹ sau cổ mèo con, nói: “Nó còn chưa có tên.”

Mèo con ngoan ngoãn dụi đầu vào ngón tay cái của Tang Yểu. Nó thoạt nhìn được Lục Lệ nuôi rất tốt, mũm mĩm, ngây thơ.

Hôm nay, nàng vì con mèo con này mà đã phải đợi rất lâu, cuối cùng lại chỉ đợi được Tạ Uẩn.

Tạ Uẩn thực sự rất phiền phức. Mỗi lần Tang Yểu thực sự đứng bên cạnh hắn đều không thể cảm thấy một chút dấu hiệu nào cho thấy người nam nhân này thích nàng.

Hắn luôn rất lãnh đạm, làm cái gì cũng đều thong thả, ung dung. Tang Yểu nghĩ, nếu Tạ uẩn cũng là một con mèo thì nhất định sẽ là một con mèo cao ngạo, lãnh đạm, không cho người ta sờ và sẽ cào người khác ngay nếu có ý định chạm vào nó.

Nàng đặt tên cho con mèo trắng nhỏ này một cái tên vô cùng ngắn gọn: “Vậy gọi ngươi là Bạch Bạch đi.”

Chiều hôm sau, Tang Yểu nhận được tin bộ diêu mà nàng đã đặt làm ở Toái Ngọc Các một tháng trước đã làm xong.

Tang Yểu vốn không phải người thích đồ trang sức. Bộ diêu này là tỷ tỷ đặt làm cho nàng, bản vẽ do bản thân Tang Yểu vẽ.

Toái Ngọc Các là cửa hàng lâu đời ở Kinh Thành, nằm trên đường Dư Kiều, cách hoàng cung chỉ có hai ba con phố. Các quý nữ nổi tiếng ở Kinh Thành đều thích đến nơi đó để chọn đồ trang sức.

Trước kia, khi Tang Xu chưa tiến cung, nàng ấy cũng muốn đến Toái Ngọc Các đặt đồ trang sức. Nhưng lúc ấy, đừng nói là hai người nàng, ngay cả phụ thân nàng cũng không có tiền. Về sau họ có đủ khả năng, Tang Xu lại đã tiến cung.

Nàng ấy không hề thiếu chút trang sức này nữa. Những thứ nàng ấy sử dụng còn quý giá hơn ở Toái Ngọc Các nhưng Tang Yểu vẫn muốn thỏa mãn mong đợi thuở nhỏ của tỷ tỷ.

Cho nên khi Tang Yểu vừa nhận được tin tức đã vội vàng ngồi xe ngựa, tự mình đến đó trước.

Bình luận

Truyện đang đọc