NHẶT NHẦM THOẠI BẢN LẬU, TA BẮT ĐƯỢC PHU QUÂN NHƯ Ý

Sau khi quay trở lại Tang phủ, Tang Yểu cũng không đi ra ngoài nữa.

Tang gia tuy không phải danh môn vọng tộc nhưng những người cùng thế hệ trong tộc cũng không ít, nàng vốn dĩ là một người không thích giao tiếp, cũng không có quan hệ tốt với mấy người kia. Lúc này nhặt được một củ khoai lang nóng phỏng tay, đương nhiên càng không có tâm trạng.

Ban đầu, nàng ở trong phòng cầm quyển nhật ký kia chỉ muốn tìm một chỗ giấu nó đi. Sau đó nàng lại không nhịn xuống được, lại lần nữa mở ra đọc cẩn thận.

Nàng vừa xem vừa cảm thán, người kia luôn tưởng tượng muốn có một đêm xuân lãng mạn với nàng nhưng bút pháp kể chuyện lại tinh tế bất ngờ, vô cùng có sức hấp dẫn.

Cho đến khi bả vai bị người vỗ một cái, “Đang đọc cái gì đó?”

Tang Yểu lập tức đứng dậy, vẻ mặt hoảng sợ giống như chim sợ cành cong, nàng lập tức khép quyển nhật ký lại, vừa quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy khuôn mặt của Nhị tỷ tỷ Tang Nhân Nguyệt.

Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi và hoảng sợ nói: “Tại sao tỷ bước vào mà không gõ cửa vậy?”

Tang Nhân Nguyệt là đường tỷ của nàng, Tang Yểu cũng không thích nàng ta lắm.

Chỉ vì vài ngày trước, khi ở trong cung, Ngũ điện hạ từng chủ động nói mấy câu với nàng thì vị đường tỷ đứng nhìn ở bên cạnh.

Chuyện này vốn dĩ không có gì, kết quả sau đó Tang Nhân Nguyệt lại đi nói với người khác là nàng thích Ngũ điện hạ. Đây vốn dĩ là lời nói không có căn cứ, bây giờ thì khen ngược, người khác đều ở trong tối nói nàng mơ tưởng viển vông.

Tang Nhân Nguyệt liếc mắt nhìn đồ trong tay Tang Yểu nói: “Ta nói tại sao hai ngày này muội trốn ở trong phòng không ra ngoài, thì ra là đang đọc lén thoại bản hạ lưu không đứng đắn.”

Tang Yểu bị nói trúng một nửa, vội vàng giấu quyển sổ tay ra sau lưng không giải thích mà chỉ nói: “Tỷ tới đây làm cái gì?”

Tang Nhân Nguyệt nói: “Muội đây là có vẻ mặt gì, ta đến đây là mang tin tức tốt đến cho muội.”

“Tin tức tốt gì?”

Tang Nhân Nguyệt nói: “Còn không phải tới chúc mừng muội, sắp bay lên đầu cành.”

“Ngũ điện hạ thật sự coi trọng muội, bây giờ có ý định nạp muội làm thiếp. Việc này cũng không có nhiều người biết, muội cũng đừng đi nói ra bên ngoài, tự âm thầm vui vẻ đi!”

Tang Yểu nhíu mày không vui nói: “Tỷ đang nói bậy bạ gì đó?”

Khi còn nhỏ Tang Nhân Nguyệt luôn thích trêu chọc nàng, sau này khi phụ thân nàng thăng quan thì Tang Nhân Nguyệt tuy không dám lại bắt nạt nàng giống như khi còn nhỏ nhưng khi mở miệng ra vẫn khiến người khác cảm thấy chán ghét giống như lúc trước.

Nàng và Ngũ điện hạ cũng không có quan hệ gì.

Lần đó hắn chủ động nói chuyện với nàng, lời nói cũng đều hợp lễ nghi, cũng chưa từng có bất kỳ ám chỉ nào.

Nàng chỉ không thích ánh mắt của vị Ngũ điện hạ kia khi nhìn nàng, luôn cảm thấy dính dính nhớp nhớp nhìn về phía nàng. Cho nên khi nàng nghe thấy lời này của Tang Nhân Nguyệt thì theo bản năng cảm thấy khó chịu.

“Nói bậy hay không nói bậy thì tự muội biết. Tang Yểu, Ngũ điện hạ chính là hoàng tử, muội đừng có làm bộ dáng được lợi mà còn ra vẻ.”

Tang Yểu càng nghe càng cảm thấy phiền chán, không nghĩ muốn để ý tới nàng ta nữa.

Tang Nhân Nguyệt lại nói: “Nghe nói hai ngày nữa muội sẽ vào cung tham gia tiệc sinh nhật, muội dẫn ta đi chung đi.”

Tang Yểu: “Chuyện này ta không quyết định được.”

Tang Nhân Nguyệt khó chịu nói: “Cùng là người Tang gia nhưng muội có chỗ tốt cho bản thân rồi thì mặc kệ những người khác trong nhà đúng không?”

“Ngoài ra ta chỉ muốn đi mở mang kiến thức một chút, sẽ không gây phiền phức cho muội đâu.”

Tang Yểu lắc đầu, phiền phức, nàng không muốn nói chuyện với nàng ta nữa.

Tang Nhân Nguyệt xoay bả vai của Tang Yểu lại uy hiếp nói: “Đứa ngốc, nếu muội không đồng ý thì ta sẽ đi nói với phụ thân của ta, kêu phụ thân ta đi tìm phụ thân của muội. Phụ thân của muội nhất định sẽ nghe lời phụ thân của ta.”

Tang Yểu nghe vậy thì tức giận quay đầu nhìn nàng ta, nói: “Không được kêu ta là đứa ngốc!”

Khi còn nhỏ bởi vì nàng mang theo căn bệnh suy yếu từ trong bụng mẹ cho nên khiến lúc được ba bốn tuổi nàng không có phản ứng nhanh nhạy giống như những đứa trẻ cùng tuổi. Tang Nhân Nguyệt luôn thích kêu nàng là đứa ngốc, sau đó bệnh này của nàng trị hết thì vị Nhị tỷ này còn không chịu sửa miệng. 

“Tỷ cứ đi tìm đi, phụ thân của ta sẽ không đồng ý đâu! Ta sẽ không dẫn tỷ đi theo!”

Nàng biết mồm mép của bản thân không nhanh nhẹn bằng người khác, sau khi nói xong câu này thì đẩy Tang Nhân Nguyệt đi ra ngoài. Sau đó ầm một tiếng đóng cửa lại.

Nàng không thích Tang Nhân Nguyệt thật ra cũng không chỉ vì một chuyện này.

Khi nàng còn nhỏ, phụ thân chỉ là một người biên soạn sách trong Thái Học, không có quyền lực cũng không có tiền đồ.

Khi đó phụ thân xếp thứ hai trong tộc, hướng lên trên là Đại bá có tư chất thông minh nhậm chức Đại Lý Tự, xuống dưới là những tiểu thúc học hành tài giỏi ở Hàn Lâm Viện, có tiền đồ vô lượng.(Ứng dụng TᎩT)

Khi đó bọn họ bị khắt khe cũng không thiếu lần bị xem thường, bởi vì tính cách của nàng hiền lành còn bị bệnh cho nên thường xuyên bị trêu chọc.

Nàng nhớ rõ có một lần nàng bởi vì bị Tang Nhân Nguyệt đẩy mà ngã xuống từ trên gác mái, trực tiếp té ngã vỡ đầu. Phụ thân tức giận dẫn nàng đi tìm Đại bá để đòi lại công bằng nhưng kết quả không nhận được lời xin lỗi mà ngược lại còn bị quở trách. Bọn họ nói phụ thân là phế vật yếu đuối vô dụng, ở trong phủ mang theo con cái ăn không uống không.

Khi đó Tang Yểu tuổi còn nhỏ, không biết lời này là lưỡi dao sắc bén như thế nào. Chỉ biết phụ thân luôn luôn cao lớn lại cong lưng xuống, sắc mặt tức đến đỏ bừng, đôi môi run rẩy, cho đến cuối cùng phụ thân cũng chưa từng ngẩng đầu lên.

Bây giờ chức quan của phụ thân đã được tứ phẩm, rất được coi trọng, nơi chốn giúp đỡ trong nhà, cũng không có ai dám nhắc lại chuyện lúc trước.

Nhưng Tang Yểu nhớ rõ ngày đó, nhớ rõ khi phụ thân xấu hổ, bất lực và thất vọng.

Nàng không thích nổi cái nhà này.

***

Hai ngày sau, đám mây biến mất sau cơn mưa, bầu trời trong xanh giống như được gột rửa.

Tang Yểu chọn mặc một bộ váy màu củ sen phù hợp với thời tiết tốt này, ngồi vào trong xe ngựa đi vào trong cung.

Trong cung áo gấm lần lượt nối đuôi nhau, mùi hương lụa hoa bay khắp nơi, Tang Yểu nhìn thấy được vài gương mặt quen thuộc.

Các nàng vây quanh một chỗ nhỏ giọng cười đùa, ngẫu nhiên sẽ có mấy người chào hỏi với Tang Yểu.

Tang Yểu vừa đi đến nơi có nhiều người thì luôn cảm thấy mình bị bó tay bó chân, nàng cũng không giỏi nói chuyện với người khác, sau khi đáp lại vài lời khách sáo thì bản thân đi tìm một góc không có nhiều người đứng.

Trong cung một năm sẽ làm chừng mười yến hội, bởi vì phụ thân và tỷ tỷ nên mỗi lần nàng đều phải tới tham gia, cũng đã sớm quen với những chuyện này.

Đợi lát nữa khi yến hội khai tiệc, nàng chỉ cần ngồi ở bên cạnh phụ thân vùi đầu ăn cái gì đó là được rồi, cái gì cũng không cần xen vào.

“A, tại sao hôm nay tỷ lại đến đây?”

“Nhìn muội nói kìa, tiệc sinh nhật của Thái tử điện hạ thì tại sao ta có thể không tới được chứ?”

Cách đó không xa, tiếng trò chuyện của các quý nữ truyền vào bên tai Tang Yểu, nàng không muốn nghe lén người khác nói chuyện, khi đang định lại lặng lẽ di chuyển ra xa một chút thì lại nghe thấy bọn họ nói: “Là vì điện hạ mà đến sao, muội thấy tỷ đến là vì vị kia đi.”

Một vị cô nương khác bị nói trúng tâm tư, ngượng ngùng nói: “Nói bậy bạ gì đó……”

“Tuy nhiên phụ thân của ta nói hôm nay hắn sẽ đến đây, cũng không biết có phải là thật không nữa?”

“Là sự thật, lúc nãy khi muội đi ngang qua Điện Thái Cực Điện còn nhìn thấy hắn…… Thân thể giống như tiên giáng trần, trái tim cũng giống như thần tiên vậy.”

“Các ngươi nói Tạ công tử thật sự không hề có thất tình lục dục sao?”

Tang Yểu có lẽ đã hiểu được người bọn họ đang nói đến là ai rồi.

Nàng lập tức chửi thầm, cái tên đó có thất tình lục dục nhiều lắm đó.

“Mau nhìn kìa, mau nhìn kìa! Hắn tới rồi!”

Tang Yểu nghe vậy thì trong lòng lập tức cảm thấy run rẩy, theo bản năng nhìn qua đó theo ánh mắt của mọi người. ( truyện trên app T𝕪T)

Ánh mặt trời chói mắt, cây xanh che phủ.

Hắn mang giày da nai màu đen đi xuyên qua đám người, khuôn mặt vừa lạnh lùng, lịch sự vừa sắc bén. Trên người lộ ra khí lạnh nghiêm nghị, ánh nắng dừng trên khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt của hắn nhưng lại không hề có bất kỳ vẻ dịu dàng nào.

Dễ dàng khiến cho người ta cảm giác được vừa bạc tình vừa nhạt nhẽo.

Ánh mắt của hắn nhìn thẳng, đi ngang qua trước mặt Tang Yểu, không hề dừng lại chút nào.

Vị quyền thần trẻ tuổi này luôn dễ dàng có thể cướp lấy ánh mắt của mọi người, mà hôm nay cũng chưa từng có bất kỳ khác biệt nào so với lúc trước. Khi hắn xuất hiện thì xung quanh bốn phía đều im lặng một lúc, ánh mắt nhìn chăm chú của Tang Yểu cũng không hề bị thu hút.

Nó xa xôi như cách cả bầu trời.

Chuyện này thậm chí làm cho Tang Yểu trong lúc nhất thời quên mất quyển sổ nhật ký không thể tưởng tượng kia.

Tạ Uẩn dừng lại nơi cách Tang Yểu hơi xa một chút, bên cạnh hắn vây quanh không ít người, Tang Yểu rất khó để nhìn rõ gương mặt của hắn.

Cách một lúc lâu, Tang Yểu thu hồi ánh mắt lại.

Nàng nhắc mãi ở trong lòng, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Các vị tiểu thư bên cạnh còn đang bàn tán không dứt về Tạ Uẩn, nàng chán muốn chết, đùa nghịch đóa hoa hải đường đang nở rộ ở trước mặt, sau đó khống chế không được mà dựng lỗ tai lên nghe lén.

Cho đến khi phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Tang cô nương.”

Tang Yểu hoảng hốt quay đầu nhìn lại.

Là Tịnh Liễm.

Bình luận

Truyện đang đọc