NHỊ TRỌNG ẢNH

Trời mưa kéo dài tận ba ngày ba đêm, ngày so đấu cũng đúng hạn diễn ra.

Sáng sớm, Thư Lộng Ảnh thay đổi y phục, để A Oản và Yên Hòa đẩy mình tới trường luyện võ. Lúc tới nơi mới phát hiện nơi này đã được trang trí thật long trọng.

Trung tâm luyện võ trường có đặt một cái đài cao, mặt trên còn trãi một tấm lụa đỏ rộng dài. Dưới đài còn bố trí lều, ghế dựa, gia nô tới lui liên tục bưng lên mấy đĩa trái cây cùng rượu ngon. Bên cạnh đài thách đấu là bãi sân có thể ngồi đủ hơn mấy trăm người.

Yên Hòa nhìn một chút rồi tạch lưỡi: “Gia chủ giống như là rất coi trọng trận so đấu này a.”

Thư Lộng Ảnh bĩu môi, đương nhiên là coi trọng rồi, lần so đấu này không đơn giản là kiểm nghiệm tư chất của con cháu Cổ gia, mà càng quan trọng là đang chiếu cáo thiên hạ rằng, Cổ gia không có suy sụp.

Cả thiên hạ ai cũng biết Cổ gia gặp nạn, rất nhiều người đều cảm thán.

Hơn nữa lần so đấu này, Cổ gia không chỉ có cơ hội giao lưu cùng các đệ tử của tam đại gia tộc khác mà còn có thể hội ngộ với các nhân sĩ trong Phong Vân Bảng. Nhiều đại nhân vật như vậy thì hà cớ gì lại keo kiệt?

Thư Lộng Ảnh thực nhanh nhìn thấy bọn người Tần Phong đang xếp hàng thẳng tắp lắng nghe lời dặn dò của võ sư.

Hôm nay bọn họ đều ăn mặc võ phục trắng tinh tay áo gọn gàng buộc lại, nhìn rất có tinh thần.

Nhìn lại y phục của mình cũng đồng dạng với bọn họ nhưng... Y thầm than nhỏ một tiếng, bộ dáng bệnh nhược yếu ớt này, nhìn sao cũng không thấy có tinh thần võ học mà là càng nhìn lại càng thấy đơn bạc.

Võ sư cùng nhóm người Tần Phong nhìn sang Thư Lộng Ảnh, toàn bộ đều bị trang phục của y dọa đến phát ngốc.

Cái người cả ngày trên dưới bọc kín áo lông chồn đỏ chói, hôm nay thế nhưng đã thay đổi mặc lên bộ võ phục trắng tinh!

Không thể phủ nhận rằng, tên nam quan này có dung mạo thiên tiên kinh động nhân tâm, nhưng bởi vì không có màu đỏ của áo lông chồn cứu vãn nên làm cho sắc mặt của y tái nhợt tới dọa người, đáy mắt một mảnh tối tăm.

Thân mình gầy đến đáng sợ, tạo cảm giác đơn bạc như một tờ giấy mỏng manh, chỉ cần dùng sức thổi một cái là y có thể sẽ bay mất.

“Ta đã lâu không đến luyện võ rồi, võ sư có cần nhanh nhanh dạy bảo?” Thư Lộng Ảnh lộ ra tươi cười, nhưng ý cười lại không hiện nơi đáy mắt, làm người ta không được tự nhiên.

Lời nói tối tăm làm người nghe mà nổi da gà.

Nhưng thân hình của Thư Lộng Ảnh yếu đuối mong manh làm người ta chỉ dám ở trong lòng hạ xuống một cái tát chứ không dám động thủ với y, chỗ nào yếu đuối mong manh? Ảo giác, tuyệt đối là ảo giác.

Võ sư kinh dị nhìn Thư Lộng Ảnh, liếc mắt một cái: “Thư công tử đây là muốn tới tham gia so đấu?”

“Không thì sao?” thâm âm Thư Lộng Ảnh nâng cao, đôi mắt híp lại.

Võ sư có chút khó xử, nhìn thân mình đơn bạc của Thư Lộng Ảnh, nếu để y lên đài không phải sẽ ném mặt mũi của Cổ gia đi sao?

Võ sư diện lý do nói: “Thư công tử, trận tỉ võ lần này khác với bình thường, ngươi thân thể ốm yếu, nếu lúc thi đấu bị đánh trúng thì không hay.”

Thư Lộng Ảnh ngữ khí lạnh lẽo nói: “Ý của ngươi là ta không có tư cách thi đấu sao?!”

Võ sư nghẹn lời, đối mặt với Thư Lộng Ảnh không biết phải nói sao cho phải.

“Để y tham gia!”

Không biết từ lúc nào Cổ Hằng đã xuất hiện ở trường luyện võ, đứng phía sau Thư Lộng Ảnh nhìn y chằm chằm.

Hôm nay Cổ Hằng cũng ăn mặc rất ổn trọng, trường bào màu đen có ám văn lượn lờ, tơ vàng tinh xảo thêu trên mặt vải, đai lưng kiên cố quấn quanh bên hông, tóc dùng trâm làm bằng gỗ cố định, khuôn mặt nguyên bản không đủ ổn trọng được bộ y phục này nâng lên mức uy nghiêm quyền quý.

Võ sư lập tức cung kính: “Vâng.”

Được Cổ Hằng cho phép, Thư Lộng Ảnh xua xua tay, để A Oản đẩy mình đi vào, ánh mắt đào hoa liếc nhìn Cổ Hằng một cái: “Nghe nói hôm nay Thủy Liêm thần y cũng được mời tới, gia chủ sao lại không đi nghênh đón?”

Những lời này là dùng nội lực truyền tới, ở đây cũng chỉ có Cổ Hằng và Thư Lộng Ảnh là nghe được.

Cổ Hằng nháy mắt trở nên hung ác, chuyện hôm nay Thủy Liêm thần y sẽ tới vì sao y lại biết? Hơn nữa, Thư Mặc đây là đang chắc chắn rằng Thủy Liêm thần y sẽ không giải được độc trên người hắn sao?!

Không để ý tới ánh mắt của Cổ Hằng, Thư Lộng Ảnh bình tĩnh đi tới bên cạnh Tần Phong, chờ đợi tỉ võ bắt đầu.

Thật ra con cháu Cổ gia đều bị Cổ Hằng nhìn chằm chằm đến mức có chút khẩn trương, thân mình cứng đờ như khúc gỗ, thẳng đến khi Cổ Hằng rời đi mới hơi hơi thả lỏng.

Thư Lộng Ảnh bắt đầu dùng dư quang đánh giá Tần Phong.

Không biết nguyên nhân có phải vì Tần Phong là nam chính hay không, Thư Lộng Ảnh tổng thể cảm thấy rằng Tần Phong cùng người khác bất đồng, rõ ràng là ăn mặc giống nhau nhưng đứng ở nơi đông người lại phá lệ có chút nổi bật, có thể làm cho bất cứ ai cũng sẽ để mắt tới hắn.

Tướng mạo thì không cần phải nhiều lời, bất đồng với bộ dạng âm nhu của y, Tần Phong đẹp một cách khí phách oai dũng, ngũ quan cực kỳ anh tuấn nghĩa hiệp.

Nếu cố ý muốn tìm ra một khuyết điểm thì chỉ có đôi bàn tay kia mà thôi. Đôi tay Tần Phong được quấn kín như cái kén, bên trong có rất nhiều vết thương lớn nhỏ không đồng nhất với nhau, đây là thứ duy nhất nhắc nhở thân phận từng là ăn mày của Tần Phong.

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Thư Lộng Ảnh, Tần Phong hơi nghiêng đầu nhìn qua liền phát hiện Thư Lộng Ảnh đang nhắm hai mắt, dựa vào xe lăn, môi trắng đến dọa người.

Bực bội mở mắt ra, thật không biết gia hỏa này rốt cuộc đánh chủ ý gì lên Thần Nguyệt Giáo……

Từ trước đến nay Cổ gia cùng Mục gia quan hệ cực tốt, vì thế Mục gia là gia tộc đến trước tiên, Mục Hàm Xuân vẫn như cũ vận một bộ y phục bằng lụa màu lam sắc, cười như gió mùa xuân phong lưu đứng nổi bật trong đám đệ tử Mục gia.

“Cổ huynh.” Mục Hàm Xuân cười nhẹ đối Cổ Hằng thể hiện lễ nghĩa chuẩn chuẩn mực mực, “Hôm nay ta mang theo hậu bối Mục gia đến đây luận bàn một phen.”

Tiếp theo là Lôi gia, Hải gia đều đã tới, ai cũng mang theo đệ tử ưu tú, bề ngoài là đến để giao lưu kết bằng hữu như bình thường nhưng bên trong là đến để nhờ Lãnh Tố sờ cốt xem tướng.

Luyện võ trường lập tức náo nhiệt.

Cổ Hằng ngồi vào vị trí gia chủ, kế bên là Mục Hàm Xuân đại diện cho Mục gia, Lôi Chiến đại diện cho Lôi gia và cuối cùng là Hải Yến đại diện cho Hải gia.

“Không biết Tố Thủ tiền bối khi nào mới tới?” Lôi Chiến người cũng như tên, là người làm việc dứt khoát thẳng thắng, không giả vờ khách sáo như những người ở đây mà hỏi thẳng vào vấn đề.

Cổ Hằng và Mục Hàm Xuân nhìn nhau, thấy được sự cho phép trong mắt Cổ Hằng, Mục Hàm Xuân mới lay động cây quạt trong tay, mỉm cười nói: “Vốn dĩ sẽ sớm đến nhưng Kim Qua tiền bối đã biết được tin tức Tố Thủ tiền bối sẽ đến đây nên e là……”

Mọi người tức khắc đoán được đại khái, toàn bộ đều dở khóc dở cười, Kim Qua hẳn là đã đi tìm Lãnh Tố đánh nhau.

Kim Qua tính tình hiếu chiến mọi người đều biết, ba năm trước Kim Qua được Mục gia mời đến làm môn khách*, sau đó mấy năm, cao thủ có danh tiếng trong tứ đại gia tộc hễ muốn thu lưu môn khách đều bị Kim Qua khiêu chiến, bây giờ nếu ai thấy Kim Qua tiền bối đều sẽ chạy trối chết.

(*Môn khách: người có tài năng được giới quý tộc thời phong kiến coi trọng và nuôi dưỡng trong nhà, để khi cần thiết thì dùng đến)

“Đến nữ tử cũng không buông tha, Kim Thương Thánh Giả này thật sự là……” Hải Yến liên tục lắc đầu.

Nghe tên Kim Qua Cổ Hằng liền trợn mắt với Mục Hàm Xuân, Mục gia còn có gan mời một phần tử hiếu chiến này đến làm môn khách?

“Có lẽ Tố Thủ tiền bối và Kim Qua tiền bối sẽ cùng nhau đến đây, vừa vặn nơi chúng ta có rất nhiều hậu bối, ngoại trừ sờ cốt xem tướng thì cũng có thể nhờ Kim Qua tiền bối chỉ điểm.” Mục Hàm Xuân bất đắc dĩ cười, “Hơn nữa, Tố Thủ tiền bối lần này là tới cùng Nam Thần Y a.”

“Nam Thần Y Thủy Liêm?!” Hải Yến giật mình, “Từ trước đến nay Nam Thần Y Thủy Liêm không màng thế sự chưa từng rời núi, vì sao hôm nay lại đồng ý tới đây?”

Cổ Hằng gật đầu: “Không sai, ta nghe nói trên Nam Sơn tinh tượng có biến, quẻ bói nói rằng giang hồ tất có loạn, Nam Thần Y cố ý rời núi là để hành y tế thế.”

Giang hồ tất có loạn.

Mọi người lập tức nghĩ đến Thần Nguyệt Giáo, biểu tình rất nhanh nghiêm túc.

“Tân nhiệm giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh lòng muông dạ thú, có lẽ sự vụ "giang hồ tất có loạn này", Thần Nguyệt Giáo không thoát khỏi can hệ” Hải Yến nói.

Mục Hàm Xuân chơi đùa cây quạt, năm đó hắn đã gặp qua Thư Lộng Ảnh một lần, khi đó sức mạnh của Thư Lộng Ảnh đã ngang ngửa Kim Qua tiền bối, có thể nói là chỉ có hơn chứ không kém, ba năm trôi qua, chỉ sợ thực lực đã tăng lên gấp nhiều lần. Hơn nữa chuyện Cổ Hằng bị Thư Mặc hạ độc khống chế, hắn cũng đã biết.

Nam Thần Y Thủy Liêm lần này đến, không biết có biện pháp nào không, nếu như cứ để thế cục như vậy, chỉ sợ là bất lợi.

“Sợ cái gì! Thần Nguyệt Giáo y làm việc không đạo nghĩa, hạ độc đánh lén, tính cái gì là danh môn chính phái? Nếu thực sự có hành động gì gây bất lợi cho chúng ta thì người trong trong thiên hạ này khẳng định ai ai cũng đứng về phía chúng ta!” Lôi Chiến hung ác chụp lấy cái bàn làm nó chấn động đến mức trái cây đều nhảy dựng lên.

Cổ Hằng không muốn nhắc lại chuyện gia tộc mình bị diệt môn nên đem đề tài chuyển đến vai chính ngày hôm nay, đệ tử nổi trội của các gia tộc.

“Không nói chuyện làm hỏng tâm tình nữa, nói về hậu bối các người mang đến hôm nay đi, nhìn qua ai cũng có tố chất.”

Từ khi lão gia chủ Cổ gia chết đi, Cổ Hằng liền gánh hết mọi trọng trách trong nhà, sửa lại tính tình phong hoa không đáng tin cậy trước đây thành người có cử chỉ chuẩn mực nhưng cũng không kém phần uy quyền của một người gia chủ.

Bậc biến hóa này, mọi người ai ai cũng thấy rõ nên thái độ đối với Cổ Hằng tăng lên vài phần cung kính, bắt đầu sôi nổi giới thiệu đám đệ tử của mình.

Thần Nguyệt dù sao cũng là một thế giới võ lâm chí tôn, nơi này không quan trọng ngươi sinh ra có địa vị thế nào mà là quan tâm ngươi có thực lực ra sao.

Đệ tử lần này bọn họ mang đến đều là người có căn cốt cực hảo, thiên phú võ học hơn người, chẳng phân biệt dòng chính dòng thứ.

“Mục gia có Mục Sương và Mục Dung là một đôi huynh đệ, hai người từ nhỏ đã rất thích dụng kiếm, bây giờ đã bái vị Phong Vân Bảng Thanh Phong Kiếm Giả làm sư phụ, tương lai chắc chắn là có tiền đồ.”

“Lôi gia Lôi Viêm, thiên tư thông minh, được Lôi gia đại trưởng lão ưu ái, hiện tại đang được đại trưởng lão truyền thụ cơ quan thuật.”

“Còn có Hải gia Hải Cẩm và Hải Tích đều không thua kém bọn ta lúc còn trẻ a.”

Mục Hàm Xuân thu cây quạt: “Cổ huynh, ngươi cũng giới thiệu đệ tử của người cho chúng ta đi?”

Cổ Hằng gật đầu, đang định mở miệng giới thiệu, trên bầu trời liền truyền đến tiếng xé gió chói tai.

Bạch sắc thân ảnh từ không trung đáp xuống lôi đài trên trường luyện võ, lập tức trên đài liền xuất hiện một bạch y trung niên nữ tử nhẹ nhàng rủ mi.

“Đây không phải là Tố Thủ tiền bối sao?” Cổ Hằng mở miệng.

Trên bầu trời lại xuất hiện thanh âm nội lực hùng hậu kinh người, mọi người ở đây ai cũng đều nghe thấy tiếng hét lớn tục tằng: “Lãnh Tố, ngươi cùng Thủy Liêm lão nhân kia thật xảo trá, mau mau cùng lão phu quang minh chính đại đánh một hồi!”

Người trên luyện võ trường đưa mắt nhìn qua liền thấy trên bầu trời xuất hiện một Kim Mao Sư tay cầm Kim Thương lóa mắt nhanh chóng hướng đến lôi đài.

“Phanh!” Một tiếng, Kim Qua vững vàng đứng trên lôi đài, Kim Thương ở trong tay sắc bén vang lên.

Bọn người Cổ Hằng sắc mặt tức khắc không tốt, tình huống này là Kim Qua đánh còn chưa đã?!

Phải biết rằng Kim Qua si mê võ công đến điên cuồng, nếu đã nổi lên chiến ý thì đã đánh không đủ căn bản ai cũng không ngăn được hắn.

Mục Hàm Xuân cũng đau đầu đỡ trán, tiến lên muốn nói cái gì đó làm Kim Qua đừng nháo trên đài thi đấu nữa nhưng có một bóng người còn nhanh hơn hắn.

Bóng trắng đó là một lão giả đang cõng một cái sọt to, cố hết sức bò lên trên khán đài, sau đó vội vàng ôm lấy eo Kim Qua: “Kim lão huynh, chúng ta cũng không phải là cố ý chơi ngươi, mà là thật sự không được a!”

Bị Lãnh Tố cùng Thủy Liêm chơi đến đầu óc xoay quanh, Kim Qua hiện tại tâm tình cực kỳ không tốt, muốn đem lão nhân đang vướng bận trên người vứt ra kết quả trong lúc vô tình quét mắt qua đám đội ngũ đệ tử của tứ đại gia tộc, nhìn thấy Thư Lộng Ảnh.

Kim Qua tức khắc kinh hỉ, mặc kệ lão nhân trên người hô: “Ngươi! Ngươi sao lại ở chỗ này?”

Bình luận

Truyện đang đọc