NHỊ TRỌNG ẢNH

Buổi sáng rất nhanh qua đi, mỗi gia tộc đều đã chọn ra năm đệ tử ưu tú nhất. Đương nhiên, Thư Lộng Ảnh cùng Tần Phong đều không thể xem như là người của Cổ gia.

Đặc biệt là Thư Lộng Ảnh, không tốn mảy may sức lực cũng có thể lọt vào tốp năm người ưu tú, đặc biệt chọc người ta hận đến nghiến răng.

Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang nhô lên cao, nóng bức khó chịu. So đấu tạm dừng, mọi người ai cũng đều đi xuống nghỉ ngơi.

Thư Lộng Ảnh thích nhất là lúc này a, thái dương lên cao làm y cảm thấy ấm áp dễ chịu, y lưu luyến đứng im trên sân không muốn trở về, sau đó lại trực tiếp nằm nhoài trên xe lăn được A Oản đi tìm chút thức ăn đem đến luyện võ trường.

Trường luyện võ to lớn như vậy cũng chỉ còn lại một mình Thư Lộng Ảnh, mắt y khép hờ chậm rãi hưởng thụ, làn da tái nhợt phơi dưới ánh mặt trời tạo cảm giác trong suốt mờ ảo.

Bỗng nhiên, trên không trung lại xuất hiện một cái bóng phiêu dật……

Thư Lộng Ảnh nửa mở mắt, thấy Kim Qua đang vững vàng đứng trước mặt mình. Thư Lộng Ảnh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ngồi thẳng thân mình: “Ngươi đến rồi?”

“Chung quanh có người không?”

Kim Qua lắc đầu, sau đó nhíu mày nhìn Thư Lộng Ảnh: “Ngươi! Võ công đâu mất rồi?”

Nghe hắn nói chung quanh không có ai, Thư Lộng Ảnh cũng không hề che giấu thân phận trước mặt Kim Qua, lộ ra bộ dáng giáo chủ của Thần Nguyệt Giáo, híp mắt: “Bất quá chỉ là tạm thời mà thôi. Ngươi tốt nhất không nên lắm miệng.”

Kim Qua là người duy nhất biết được chuyện Thư Mặc chính là Thư Lộng Ảnh, y cũng không thể lơ là mà không để ý tới, nếu Kim Qua đứng trước mặt tứ đại gia tộc đem thân phận của y tiết lộ ra vậy là xong rồi!

Thư Lộng Ảnh đang suy nghĩ nên dùng thứ gì để chặn miệng Kim Qua, ai ngờ Kim Qua ngay cả nghĩ cũng chưa nghĩ tới, trực tiếp gật đầu: “Có thể, sau khi ngươi khôi phục thì cùng ta đánh thêm một trận!”

Thư Lộng Ảnh: “……” Đầu óc của y nhất định toàn là bã đậu nên mới có suy nghĩ cho rằng tên cuồng võ này sẽ mưu mô đến mức vạch trần y a.

“Thế nào, được chứ!?” Kim Qua hỏi.

“Có thể.” Thư Lộng Ảnh rất muốn bĩu môi xem thường, “Nhưng ngươi cần phải giúp ta làm một chuyện.”

Kim Qua hào phóng vỗ vào lồng ngực của mình, tự tin nói: “Cứ nói đi!”

Người hiếu chiến thật đúng là dễ nói chuyện, Thư Lộng Ảnh nhướng mày.

Sau khi Kim Qua rời đi không lâu, luyện võ trường liền lục tục đông đúc, rất nhanh, trận so đấu của các đệ tử tứ đại gia tộc sắp bắt đầu.

Hai mươi người chiến thắng trong hỗn chiến lần lượt rút thăm chọn đối thủ của mình, mười người thắng cuộc sẽ được phần thưởng đặc biệt.

Đối thủ của Thư Lộng Ảnh là người của Lôi gia tên Lôi Viêm bằng tuổi với y, lớn lên có chút xuẩn manh gặp ai cũng đều cười ngốc hề hề.

Đối thủ của Tần Phong giống như trong nguyên tác là Cổ Triển, tham gia trận đấu quyết định này ai ai cũng không khỏi có chút áp lực.

Thư Lộng Ảnh nhìn trận đấu đang diễn ra trên lôi đài, y cảm thấy có chút chướng mắt, tuy đều là hậu bối ưu tú nhưng đối với y bọn họ không làm y cảm thấy e dè hay hứng thú. Phỏng chừng ở đây cũng chỉ có nam chính Tần Phong là lọt vào mắt y.

Thực nhanh đã tới lượt y lên đài thi đấu.

Nói thật, vốn dĩ Thư Lộng Ảnh sẽ không có khả năng được lưu lại tới bây giờ, việc y đứng ở đây không biết đã làm bao nhiêu người cảm thấy không phục, thậm chí có người còn nghĩ tên tiểu quan này thật không có mặt mũi, nếu trong lần hỗn chiến lúc trước là nhờ có chút may mắn mà đứng vững thì hiện tại là một chọi một quan minh chính đại a, không tới ba chiêu đã bị người ta đánh ngã thì không biết mặt mũi sẽ để ở đâu, Cổ gia nhất định sẽ mất mặt đến chết.

Đám người Mục Hàm Xuân dưới đài ngược lại rất có hứng thú, đặc biệt là Mục Hàm Xuân, từ lúc bắt đầu hắn đã cảm giác rằng Thư Mặc không phải là tiểu quan bình thường, sau khi điều tra thì phát hiện y là người của Thần Nguyệt Giáo nhưng lại không thể tra được thân phận thật sự trong giáo của y, sau đó Mục Hàm Xuân mới nhờ tri kỉ Cổ Hằng tiếp cận Thư Mặc để điều tra cặn kẽ.

Hiện giờ Thần Nguyệt Giáo cùng tứ đại gia tộc đã hoàn toàn trở mặt nhưng tên nam quan này vẫn như cũ mà đĩnh đạc hết ăn lại uống ở Cổ gia, không biết rốt cuộc là có mục đích gì.

Thư Lộng Ảnh bước chân lên lôi đài, Lôi Viêm xuẩn manh gãi gãi đầu: “Ngươi thoạt nhìn thật yếu đuối a.”

Thư Lộng Ảnh: “……” Thật thẳng thắn.

“Nếu vạn nhất làm ngươi bị thương thì làm sao bây giờ?” Lôi Viêm cau mày nhìn khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của Thư Lộng Ảnh.

“Không sao cả!” Thư Lộng Ảnh lộ ra tươi cười nói, “Nếu ta bị thương thì gia chủ sẽ giúp ta báo thù.”

Nghe được câu nói của Thư Lộng Ảnh trên đài, mọi ánh mắt trên luyện võ trường đều "thức thời" phóng đến khuôn mặt đã đen hơn phân nửa của Cổ Hằng.

Lôi gia rốt cuộc vẫn là không cần xem sắc mặt Cổ gia nên câu nói uy hiếp của Thư Lộng Ảnh đối với Lôi Viêm không có tác dụng, Lôi Viêm dùng thực lực chân chính của bản thân trực tiếp so đấu với Thư Lộng Ảnh.

Nội lực của Thư Lộng Ảnh đã hoàn toàn biến mất nên so với Cổ Hằng Mục Hàm Xuân đã đặt chân vào Phong Vân Bảng thì đương nhiên là không có biện pháp, nhưng đối với một thiếu niên chỉ có chút kinh nghiệm thực chiến thì vẫn là còn ứng phó được.

Hơn nữa yêu cầu của Thư Lộng Ảnh chính là chiến thắng, không kiêng kị ngươi dùng cái chiêu thức gì, hơn nữa trận đấu này có mất mặt thế nào thì cũng là "Thư Mặc" chứ đâu liên quan gì đến Thư Lộng Ảnh y!

Cho nên lúc Lôi Viêm sử dụng công pháp chế trụ cổ tay Thư Lộng Ảnh, y nâng mặt cười hì hì với Lôi Viêm một cái, sau đó không chút do dự nâng chân lên hung hăng dẫm vào ngón chân của Lôi Viêm……

“A!” Hắn oa lên kêu thảm một tiếng, đôi mắt lập tức phủ đầy sương mù mông lung.

Ân, ""Công phu" trong tuyệt chiêu nghịch tập có hiệu quả thực tốt a.

Tần Phong ở dưới đài hung hăng co rút khóe miệng, nguyên lai tên Thư Mặc này không những tâm địa độc ác mà còn rất vô sỉ.

Bọn người Cổ Hằng sắc mặt quái dị, bọn họ là người hiểu biết nhiều về võ công chiêu thức trong thiên hạ, tuy rằng hành động này của Thư Lộng Ảnh thực vô sỉ nhưng nó lại mơ hồ ẩn giấu một chiêu thức biến hóa nào đó.

Lãnh Tố kêu lên đầu tiên: “"Tố Thủ Niêm Hoa"?! Không có khả năng, thân mình y đã bị tàn phá như vậy sao có thể luyện qua "Tố Thủ Niêm Hoa"?”

“Lại còn có chiêu thức "Thiên Phật Thủ" của Mục chúng ta?” Đây là chưởng pháp nổi danh khắp thiên hạ của Mục gia nên Mục Hàm Xuân có thể dễ dàng nhận ra.

Lôi Chiến kinh nghi bất định*: “Không chỉ vậy, còn có "Kinh Lôi Quyền" của Lôi gia!? “

(*Kinh nghi bất định: ngạc nhiên khó hiểu)

Hải Yến bất chợt lên tiếng: “"Thanh Long Thoái" của Hải gia!”

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều có thần sắc không tốt lắm.

Tuy những chiêu thức này không phải là bí truyền hơn nữa còn được truyền lưu ra ngoài gia tộc, nhưng nếu là người khác sử dụng thì họ sẽ không thấy kỳ quái mà còn tận tình chỉ điểm bởi vì những chiêu thức này không phải ai cũng có thể luyện được.

Đáng sợ chính là người sử dụng lại là Thư Lộng Ảnh hơn nữa không chiêu nào là không tiêu chuẩn, không biết đây là cái đạo lí chó má gì!

Nếu người này tồn tại, đối với bọn họ là một loại uy hiếp rất lớn……

Lãnh Tố trên người lập tức xuất hiện một tia sát khí.

Kim Qua đột nhiên lên tiếng làm toàn bộ sát khí vừa mới xuất hiện tan đi: “Y không có nội lực thì cho dù có dùng cái chiêu thức cao siêu gì thì cũng chỉ là hoa chiêu mà thôi.”

Bọn họ đều nhìn về phía Kim Qua, Mục Hàm Xuân nói: “Tiền bối xác định sao?”

Kim Qua hừ lạnh: “Không tin thì đi hỏi gia chủ Cổ gia của các ngươi thử xem.”

Mục Hàm Xuân có chút xấu hổ, Kim Qua là người đứng thứ hai mươi mốt trong Phong Vân Bảng, hắn đã nói y không có nội lực thì chính là không có nội lực, nhưng Thư Mặc này bọn họ không thể không phòng.

Cổ Hằng nhìn lên đài, Thư Lộng Ảnh lại chơi thêm mấy cái ám chiêu, đem Lôi Viêm hoàn toàn đánh ngã: “Không sai, ta đã thử nhiều lần, đích xác là không có nội lực.”

Lời này rốt cuộc làm bọn hắn yên tâm, chính xác, không có nội lực, chiêu thức dù cao siêu xuất thần nhập hóa thế nào thì cũng chỉ là hoa chiêu, vĩnh viễn không thể phát huy uy lực to lớn.

Thư Lộng Ảnh đã thắng nhưng ánh mắt khen thưởng thì không nhiều lắm, không ai phát hiện ra sự quỷ dị trong chiêu thức của y, chỉ nghĩ Lôi Viêm thua là do sự vô sỉ hạ lưu của Thư Lộng Ảnh.

Cổ Túc che mặt nói: “Tần Phong ca ca, Thư Mặc này đúng là đã ném mặt mũi của Cổ gia chúng ta đi rồi.”

Tần Phong tỏ vẻ đồng ý, nhìn Thư Lộng Ảnh bước chân lảo đảo xuống đài, khuôn mặt tinh xảo tái nhợt như tờ giấy, hắn bất giác có chút đau lòng.

Trong lòng có điểm nổi lên quái dị nhưng lại không biết là quái dị chổ nào.

Hắn cũng không phải là lần đầu tiên có cảm giác như vậy, mỗi lần nhìn thấy thân thể không khỏe của Thư Mặc hắn đều có cảm giác người này vốn dĩ không có cái bộ dạng yếu nhược như vậy.

Vì cái gì hắn lại có cái cảm giác như vậy, Tần Phong có nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, chẳng lẽ là bởi vì tính tình cùng khuôn mặt của Thư Mặc không hòa hợp với nhau sao?

“Tần Phong ca ca, Mục Sương ca ca cùng Hải Tích lên đài so đấu rồi.” Cổ Túc kéo kéo tay áo Tần Phong.

Cổ Túc cùng các hậu bối ưu tú của tứ đại gia tộc đã từng tiếp xúc qua, quan hệ đối với huynh đệ Mục gia khá tốt, từ lâu đã lải nhải về bọn họ trước mặt Tần Phong, nói là muốn Tần Phong cùng bọn họ kết bằng hữu.

Tần Phong không nghĩ về Thư Lộng Ảnh nữa, nghiêm túc xem thi đấu.

Tần Phong là người giỏi tiếp thu kinh nghiệm từ người khác, lúc hắn quan sát trận đấu của Mục Sương và Hải Tích đặc biệt nghiêm túc, nhìn khuôn mặt trẻ con bài ra bộ dáng nghiêm túc của Tần Phong, Thư Lộng Ảnh đặc biệt buồn cười.

Nói thế nào thì vẫn là một hài tử thôi.

Thư Lộng Ảnh có hơi bực bội ngồi trên xe lăn, A Oản thực thức thời mà đấm lưng cho Thư Lộng Ảnh.

Thân thể nguyên bản mệt đến phát run lập tức thả lỏng, Thư Lộng Ảnh nhìn khuôn mặt không có biểu tình gì của A Oản hỏi: “Làm như vậy thật sự đối hắn không có chuyện gì sao?”

A Oản mí mắt khẽ nhúc nhích, dùng nội lực truyền âm: “Giáo chủ hẳn là so với ta càng rõ ràng hơn.”

Đúng vậy, y kỳ thật mới là người rõ nhất.

Mục Sương không hổ là người được Cổ Túc khen ngợi, một hồi so đấu không hề trì hoãn mà chiến thắng.

Cuối cùng trận đấu mà y mong chờ nhất cũng bắt đầu.

Tần Phong cùng Cổ Triển đứng trên đài thi đấu.

Cổ Triển nhìn Tần Phong cười lạnh: “Không nghĩ tới chúng ta thật sự đối đầu với nhau.”

Tần Phong cũng biết Cổ Triển đối hắn không hoan nghênh, hắn cũng không muốn cùng gã nói quá nhiều: “Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu đi.”

Cổ Triển bị Tần Phong nói đến nghẹn, sắc mặt không quá tốt: “Ngươi!”

Nói bắt đầu liền bắt đầu, Tần Phong đánh đòn phủ đầu, nhanh chóng vọt đến trước mặt Cổ Triển.

Kỳ thật Cổ Triển cũng là người có tố chất trong đám đệ tử Cổ gia, chỉ là gã vốn là hài tử dòng thứ đang xuống dốc trãi qua nhiều cố gắng mới có thể đến luyện võ trường ở cái tuổi được xem là đã trể này.

Nguyên bản nếu không có sự xuất hiện của Tần Phong thì Cổ Triển có lẽ sẽ là một hậu bối có năng lực nhất của Cổ gia, nhưng đùng cái một người khác họ như Tần Phong lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn từng là khất cái!

Cổ Triển đã sớm không phục, tích một bụng lửa, nhìn Tần Phong thế nào cũng không vừa mắt.

Thấy Tần Phong không xem gã ra gì, càng giận đến sôi máu muốn dùng hết thủ đoạn trên người đối phó Tần Phong, chờ đợi thời cơ đạp Tần Phong xuống.

Trên đài, Cổ Triển tạm thời chiếm thế thượng phong còn Tần Phong thì đang trốn tránh có chút chật vật.

“ Cổ Triển này cũng không tệ lắm.” Thư Lộng Ảnh nghe thấy có người đàm luận, ngón tay nhịp nhàng gõ lên tay vịn xe lăn.

Hắn cũng không lo lắng Tần Phong sẽ thua.

Nam chính đều là ở giây phút ngàn cân treo sợi tóc mà phát huy bàn tay vàng a, nghịch tập rất nhanh sẽ đến.

Hơn nữa cảnh đánh nhau này miêu tả giống như trong 《Thần Nguyệt》, không sai một li.

Nhưng mà! Lúc Cổ Triển một chưởng đánh đến bả vai Tần Phong, tay đang gõ xem lăn của Thư Lộng Ảnh đột nhiên nắm chặt, thiếu chút nữa đã nhảy lên đài.

Ngao! Cổ Triển a, ngươi có thể xuống tay nhẹ nhẹ chút được không? Hắn là dùng mạng của ta nuôi lớn đó a!

Bình luận

Truyện đang đọc