NHỊ TRỌNG ẢNH

Cổ gia.

Trong phòng Cổ Triển, Cổ Hoàn bất an đi qua đi lại, Cổ Triển đang bình tâm thưởng trà bị hắn làm phiền đến sinh khí: “Vô luận tốt xấu, tin tức tự nhiên sẽ đến, ngươi có đi đi dừng dừng như vậy thì Tần Phong cũng không thể chết sớm hơn được.”

Bước chân Cổ Hoàn khó khăn dừng lại, một đường đi đến trước mặt Cổ Triển, gã đoạt lấy ly trà trêи tay Cổ Triển, mạnh tay đặt xuống bàn, đôi mắt mang đầy tơ máu dữ tợn nắm lấy cổ áo Cổ Triển: “Không phải chuyện của ngươi nên ngươi đương nhiên tiêu sái! Đã bao lâu rồi, không phải bọn họ nói sáng sớm hôm nay sẽ có tin tức sao? Nhưng bây giờ đã là giữa trưa rồi mà một mảnh giấy trắng cũng không có!!! Việc này nếu bại lộ thì ngươi biết ta sẽ có kết cục gì không?! Ngươi biết không?!!”

Cổ Triển từ trước đến nay vốn không thích Cổ Hoàn, hắn cảm thấy Cổ Hoàn không có nửa điểm bản lĩnh mà suốt ngày kiêu ngạo, tựa như ai ai cũng phải cần có hắn mới sống được, nếu như là lúc trước Cổ Hoàn dám hô to gọi nhỏ với hắn thì hắn đã sớm đạp bẹp không chừa mặt mũi cho Cổ Hoàn.

Nhưng hiện tại tâm tư Cổ Triển hiển nhiên không phải ở nơi này, mà là đang chuyển về nơi khác.

Cổ Hoàn lo lắng Tần Phong sẽ trở về, vạch trần lời nói dối của hắn, nên hắn đã ra chủ ý bỏ một số tiền lớn thuê sát thủ giết chết Tần Phong. Mấy ngày trước bên kia còn truyền tin nói đã tìm được tin tức của Tần Phong, sát thủ hôm qua đã động thủ, nếu thành công thì sáng nay nhất định có tin tức.

Hiện tại đã là giữa trưa, bên kia lại không hề có tin tức gì, hơn phân nửa là đã thất bại, nhưng cũng có thể là gặp chuyện ngoài ý muốn. Sau khi lưu lạc vào một mạt phong ba, Cổ Triển cũng không phải đang cùng Cổ Hoàn giả vờ mình là đóa hoa sợ bị người ta đập nát, mà hắn chân chân chính chính là một đóa hoa ăn thịt người, ăn đến xương cốt cũng không chịu phun ra.

Cổ Triển cười lạnh bẻ tay Cổ Hoàn ra khỏi cổ áo mình, cười lạnh: “Cổ Hoàn a Cổ Hoàn, ngươi đây là ngu thật hay đang giả ngu vậy? Nếu Tần Phong có thể trở lại thì ngươi nghĩ hắn còn mạng đặt chân vào Cổ gia sao?”

Cổ Hoàn vội hỏi: “Ngươi có ý gì?”

Cổ Triển thong thả ung dung sửa sang cổ áo đã loạn xạ đi, chậm rãi nói: “Cốt Ngọc hiện thế, việc này đã truyền đến tai mọi người trong giang hồ, ta biết được một tin tức, rằng thần vật này sợ là đã nhận Tần Phong làm chủ, ngươi cảm thấy, những đại nhân vật trong võ lâm sẽ cam nguyện để một tiểu tử có bối cảnh không ra gì, thân phận lại càng không có vì nắm giữ Cốt Ngọc mà thống trị giang hồ?”

“Người ngươi thuê đi ám sát Tần Phong sợ là…chỉ là một cơn sóng nhỏ mà hắn phải vượt qua mà thôi, ngươi nghĩ phóng khoáng chút đi, uy danh giết được Thủy Thượng Phiêu, không ai sẽ đoạt của ngươi.”

Cổ Hoàn đáy mắt nghi hoặc: “Nếu như theo lời ngươi nói, vậy ngươi vì sao còn xúi giục ta đi thuê người giết tiểu tử kia? Chẳng phải là việc thừa sao.”

Cổ Triển liếc mắt nhìn Cổ Hoàn một cái, Cổ Hoàn tức khắc cảm thấy cả người có chút lành lạnh, biểu tình hiếm thấy của Cổ Triển lúc này làm Cổ Hoàn cảm thấy sợ hãi, hắn không nói gì nữa, có chút chật vật rời đi.

Cổ Triển nhìn Cổ Hoàn vội vàng bước đi, cửa cũng không kịp đóng chặt lại, đáy mắt một mảnh âm u.

Thủy Thượng Phiêu cái gì, bất quá chỉ là một tên hái hoa tặc lắm mưu nhiều đoạn mà thôi, chỉ bằng cái này mà muốn đứng vững gót chân ở Cổ gia, đúng là làm người chê cười! Nếu hắn có được Cốt Ngọc thì gia chủ Cổ gia đời kế tiếp không phải sẽ thuộc về tay Cổ Triển hắn sao!

Một trận gió thổi lên, đại môn nguyên bản đóng hờ đột nhiên ầm một tiếng đóng kín lại, trong phòng Cổ Triển vốn chỉ có mình hắn giờ phút này lại xuất hiện thêm một lão nhân mặt đầy nếp nhăn, thanh âm khặc khặc quỷ dị, đây không phải là người đã hận Thư Lộng Ảnh thấu xương, Thi Khuyết sao!!

Bất quá lúc này, Thi Khuyết không chật vật giống như trước đây, lão mang phong thái của một cao nhân đắc đạo đứng vững trước mặt Cổ Triển.

Cổ Triển vội vàng đứng lên, cung cung kính kính hành lễ với Thi Khuyết: “Tiền bối đã đến.”

Bình luận

Truyện đang đọc