NHỊ TRỌNG ẢNH

“Cô gia của chúng ta đương nhiên là nhân trung long phượng*, bằng không sao tiểu thư lại coi trọng y như vậy?” Thư Lộng Ảnh mặt vô biểu tình tự khen mình.

(*Nhân trung long phượng: rồng phượng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường)

“A……” Mục Hàm Xuân cười một tiếng, “Không phải hỏi cái này, cô gia nhà ngươi có dáng vẻ gì? Có phải thường mang theo một……” Hắn dừng một chút, lại nói tiếp, “Một nam hài tử rất cao?”

Lúc này Từ Trình vẫn luôn trầm mặc đột nhiên chen vào nói: “Có phải còn mang theo một nam nhân luôn ngại bảy ngại tám, nhìn người bằng lỗ mũi?”

Thư Lộng Ảnh cũng không phủ nhận, Khổng Nhiễm và Tần Phong đang lưu tại Trương gia là điều mà trêи dưới Trương gia ai cũng biết, y không thể giấu được, nếu đổi lại là một gia phó khác, khẳng định cũng sẽ gật đầu: “Vâng, tiểu nhân nghe nói hắn là đệ đệ của cô gia nhà chúng ta, hơn nữa lúc trước nam hài đó cũng từng tham gia tuyển chọn chiêu thân.”

Trêи mặt Từ Trình vẫn bất động như cũ, nếu không phải tay hắn đang vịn lên thành ghế đột nhiên rắc một tiếng thì cũng không ai biết hắn đang kϊƈɦ động: “Sau đó, người kia đâu?”

“Ta không biết…… Hình như còn ở Trương gia đi? Lão gia có nói muốn bồi thường những người dự thi khác……”

Từ Trình đột nhiên đứng lên, nói với Mục Hàm Xuân và Cổ Hằng: “Ta đi trước một bước.”

Cổ Hằng đột nhiên mở miệng: “Đợi đã, Mục đại ca, ngươi có phải đã biết cái gì đó hay không?”

Từ Trình nhìn Mục Hàm Xuân nửa ngày, gật gật đầu: “Ta đã từng giao thủ với người nọ, người nọ võ công cực kỳ cao, không chút lao lực giết chết Hủ Thi lão nhân. Ta không có tư cách khuyên các ngươi không nên nhúng tay, chỉ là các ngươi không cần cùng người kia đơn độc đối đầu thì tốt rồi.”

Mục Hàm Xuân và Cổ Hằng lâm vào trầm mặc, hiển nhiên cảm thấy sự tình tương đối khó giải quyết.

Từ Trình không nói thêm nữa, đẩy cửa muốn rời đi.

Mục Hàm Xuân lúc này nói: “Đại ca, có rảnh thì trở về một chuyến đi, mọi người đều rất nhớ ngươi……”

Từ Trình dừng bước một chút, vô tình gật đầu, cũng không biết là hắn đã đáp ứng hay vẫn là không đáp ứng.

Thư Lộng Ảnh vẫn luôn xem trò vui trong lòng có hơi kinh ngạc, nguyên bản cho rằng thân thế của Từ Trình cũng không có gì đặc biệt, tuy hắn có tài, nhưng cũng không tới nỗi cái gì cũng không thể không khiêm nhường. Không ngờ, sau lưng Từ Trình lại là một trong tứ đại gia tộc Mục gia, xem ra thân thế của tên này hơn phân nửa là giả……

Sau khi Từ Trình đi rồi, Mục Hàm Xuân và Cổ Hằng mới chú ý đến y.

Thư Lộng Ảnh cũng không muốn tiết ngoại sinh chi*, cũng lười nghĩ đến mặt mũi, đã lỡ diễn vai gia phó thì diễn cho tới cùng.

(*tiết ngoại sinh chi: cành mẹ đẻ cành con. Không muốn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn)

“Vậy, vậy…… Đại gia, ta có thể đi được không?” Thư Lộng Ảnh đau răng nói.

Mục Hàm Xuân vừa lòng gật đầu, còn rất có lương tâm cho y một thỏi vàng…

Cổ Hằng lại nói: “Đợi đã.” Sau đó hắn tiến lên, chắn trước mặt Thư Lộng Ảnh, “Ngươi dẫn chúng ta đến Trương gia một chuyến……”

Thư Lộng Ảnh: “……”

……

Cổ Hằng và Mục Hàm Xuân không có bái thϊế͙p͙ nên chỉ có thể mua một chút lễ vật đến, trùng hợp gặp ngay lúc tân nương và tân lang đang bái đường.

Trương gia không cho người trông chừng ngoài cửa, buổi hỷ sự này từ gia phó đến mọi người trong giang hồ ai ai cũng có mặt đông đủ, người không mang lễ vật còn đến đây ăn uống có hơn phân nửa, đừng nói đến tặng lễ.

Nhìn vào Trương gia, Thư Lộng Ảnh liền cảm thấy hỉ đường này thật sự có gì đó dương dương quái khí.

Đám người vui mừng chen chúc nhau như nêm cối, nhưng trong âm thầm lại có không ít người che giấu hơi thở trà trộn bên trong, rình rập như bầy sói ẩn thân trong rừng rậm, cẩn thận quan sát hết thảy. Thư Lộng Ảnh nhìn vào trong đám người, trong đó đương nhiên cũng phải có đám người Thanh Đằng.

Hỷ đường đỏ rực truyền đến âm thanh bén nhọn dai dẳng vang vọng: “Nhất bái thiên địa!”

……

“Nhị bái cao đường!”

……

“Phu thê giao bái!”

……

Cổ Hằng và Mục Hàm Xuân vốn đang đứng ngoài cửa chỉ trong chớp mắt, họ đã lôi kéo Thư Lộng Ảnh tiến vào bên trong, hình ảnh Trương Thân và Trương Miễn Nhi đầu đội khăn voan thân hình cao gầy lập rức lọt vào mắt họ.

Hiển nhiên không có ai biết tân lang đã bị đánh tráo.

Cổ Hằng và Mục Hàm Xuân vốn trêи môi mang nụ cười tươi, khi nhìn thấy Trương Thân thì cả hai đồng loạt cứng đờ, không tự chủ nhíu mi, người này bước chân phù phiếm, không giống người luyện võ.

Nhưng khi suy nghĩ kỹ lại thì người võ công cao cường có thể đem hơi thở của mình giấu đi, tự biến mình thành một người bình thường vô vị, có lẽ họ không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Mục Hàm Xuân và Cổ Hằng nhìn nhau, binh chia làm hai đường.

Thư Lộng Ảnh đương nhiên là bị Cổ Hằng kéo đi, làm người dẫn đường đưa hắn đến phòng của ‘Lộc Nhân Dĩ’.

Thư Lộng Ảnh cực kỳ ngoan ngoãn dẫn hắn đến sân viện lúc trước, vì y đã từng ở đây một thời gian nên khi Cổ Hằng mở cửa ra thì hắn liền phát hiện ở đây có một cổ nguyệt hoa quế hương quen thuộc, hắn chưa kịp khϊế͙p͙ sợ thì đã cảm thấy đau xót lan tràn.

Thư Lộng Ảnh đột nhiên xoay tay lại, thuận thế cởi y phục xa xỉ trêи người Cổ Hằng. Đối với thân phận nam quan của mình, Thư Lộng Ảnh sớm đã tiếp nhận được rồi, nhưng cùng người khác có quan hệ thân mật gì đó y không chịu nổi. Vì muốn trả thù hành động mà Cổ Hằng đối với mình, Thư Lộng Ảnh không những cởi áo ngoài của hắn mà còn cởi luôn áo trong, y xé mở khăn trải giường rồi đem hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cột vào thành giường.

Sau khi đã xong hết thảy, Thư Lộng Ảnh nhanh chóng đi ra sân, y liền phát hiện bên ngoài đã đại loạn hết rồi a!

Nơi hỷ đường đã có người bắt đầu ra tay, tập trung nhìn đến thì mới phát hiện người đó chính là Mục Hàm Xuân và Ngự Phi Vũ.

Mà xung quanh Trương gia đều đã bị một đám người giang hồ bao vây không lối thoát, sợ là nếu như chưa tìm được Cốt Ngọc thì họ sẽ không cho bất kỳ con ruồi con bọ gì bay ra. Với võ công của Thư Lộng Ảnh thì đương nhiên có thể cường ngạnh xông ra, nhưng nếu y làm như vậy cũng đồng nghĩa với việc sẽ trở thành bia ngắm.

Thư Lộng Ảnh trong lòng bực bội vì hôm nay liên tiếp gặp phải vận đen, y cũng có chút sợ Tần Phong sẽ lo lắng cho mình nên đành phải tìm một nơi tương đối không người sử dụng tín hiệu gọi thủ hạ Thần Nguyệt Giáo đến.

Rất nhanh, Thanh Đằng mang theo vài người đến đây.

“Giáo chủ có gì phân phó?” Thanh Đằng thấp giọng hỏi.

“Thu xếp ổn thỏa hết chưa?” Thư Lộng Ảnh hỏi.

“Hồi giáo chủ, đã xong hết rồi, hơn nữa những nơi trữ nước phụ cận cũng đã bị chúng ta phá hủy, tùy thời có thể hành động.” Thanh Đằng nói.

“Được, phóng hỏa đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc