NHỊ TRỌNG ẢNH

Nam tử chất phác nhìn hồ ly từ lúc nào xuất hiện trước mắt gã, trong lòng có chút hoảng sợ.

Gã là người tập võ nhiều năm, một chưởng kia có bao nhiêu uy áp? Một chưởng đó, thư sinh văn nhược dùng toàn bộ sức lực đều không thể lay động được. Mà con hồ trước mắt này lại chỉ trong thoáng chốc đã làm lệch hướng đi của chưởng phong.

Con hồ ly này rốt cuộc là gì?

Tần Phong còn chưa kịp từ khϊế͙p͙ sợ bình tĩnh lại, bên cửa lại truyền đến vài tiếng hô đau đớn cướp đi sự chú ý của hắn. Tần Phong nhịn không được nhìn qua.

Chỉ thấy nam tử yếu đuối mong manh thong thả ung dung đứng trước cửa sổ, cánh tay mềm như bông đánh bay bảy tám người đang vây lấy y!

Trêи bầu trời dần dần lộ ra ánh nguyệt quang, mây che trăng từ lúc nào đã tan đi hết, ánh trăng thanh lãnh chiếu lên gương mặt của người nọ, gương mặt bình phàm mang ý cười ôn nhu: “Nếu không uống trà, ta liền không lưu các ngươi.”

Hồ ly ngạo khí mười phần không biết từ khi nào đã đến bên cạnh thanh y nam tử, ngoan ngoãn nằm trêи cổ y, đôi mắt thon dài bễ nghễ nhìn toàn bộ người trong phòng.

……

Trời sắp vào thu ban đêm gió lạnh phơ phất, ánh trăng thanh lãnh chiếu lên nóc nhà càng hiển hiện rõ không khí lạnh lẽo.

Tần Phong vác theo hành lý thi triển khinh công không quá thuần thục chạy theo Thư Lộng Ảnh, trêи trán lộ vài phần mồ hôi mỏng.

Bọn họ đang đi đến cửa thành, vừa rồi sau khi Nguyệt Ảnh ra tay, mấy chục người kia liền có chút không kiên trì. Người đấu cùng hắn hình như là người có võ công mạnh nhất trong đám người vây công lúc nãy, nhưng khi đấu với Nguyệt Ảnh thì đến ba chiêu cũng không đỡ được, bị Nguyệt Ảnh điểm huyệt, những người còn lại cũng không may mắn thoát khỏi.

Nguyệt Ảnh rất hưng trí để Tần Phong đem bọn người không thể động đậy đó toàn bộ treo lên cây…

Tần Phong lại một lần nữa chiêm ngưỡng thực lực cường đại của Nguyệt Ảnh, trừ cái đó ra thì Tần Phong còn cảm nhận được điểm kỳ lạ, hắn ngửi được bản chất quái lạ trong hơi thở của đối phương, thậm chí không phải chỉ một lần hai lần.

Hơn mười ngày này y bắt hắn luyện Ngũ Cầm Hí không thể hiểu được; ngoài miệng nói sẽ cùng hắn trở về Cổ gia nhưng y lại luôn kéo dài thời gian; hay cố ý vô tình ám chỉ nếu hắn bái y làm sư thì có bao nhiêu chỗ tốt, như có như không mà biểu hiện tâm tư cho hắn xem.

Tiên nhân trút xuống năm thước tiên y, lộ ra gương mặt cao cao tại thượng, hơi thở nhiều thêm vài phần bụi trần, Tần Phong không những không cảm thấy thất vọng mà ngược lại tâm tình không tồi.

Phóng qua vô số mái hiên, rốt cuộc trước trời sáng đã tới cửa thành Phồn Hoa Thành.

Phồn hoa phồn hoa, vạn vật trong Phồn Hoa Thành bắt mắt như hoa, chỉ có cửa thành là được trang phức tạp nhất, tựa như một tòa thành trì cổ xưa. Trước sắc trời sáng sớm mờ ảo, đá xanh thật lớn xếp thành tường thành cao ngất, trêи cao có khắc ba chữ lớn ‘Phồn Hoa Thành’. Cự mộc cao mấy thước của cửa thành đóng vô số đinh tán to bằng miệng chén đồng, hai bên có trồng vài cành trúc cao.

Mái trêи tường thành cong tận trời, cự thú lưu ly đứng dưới gió táp mưa sa từ lâu đã không còn bắt mắt, nó tựa như một người thủ hộ đang giấu mình trong bóng tối cường đại, yên lặng mà túc mục*.

(*Túc mục: Đủ mặt, không thiếu ai)

Thư Lộng Ảnh cùng Tần Phong song song nhảy xuống mái hiên cao hơn mười mét, từ trêи nhìn xuống lại thấy mọi thứ có chút nhỏ bé, bất quá trêи mặt hai người không có gì là sợ hãi, không để mắt bất cứ cái gì.

Lúc Thư Lộng Ảnh và Tần Phong cùng nhau chạm đất, hai người hơi dừng một chút.

Phía trước có người!

Ngay sau đó, trêи cửa thành cao hơn mười mét lần lượt phực lên hơn mười ánh lửa, không khí nguyên bản u tĩnh không có tiếng động nháy mắt bị tiếng xì xì của ngọn lửa đánh tan, đêm tối trầm tĩnh như nước trong chớp mắt bị đánh vỡ.

Nơi đây xuất hiện trăm người không biết từ nơi nào đến, trêи thành lâu có một nam tử cường tráng đang bễ nghễ liếc nhìn Thư Lộng Ảnh và Tần Phong, bên cạnh nam tử là một lão nhân gia khô gầy lưng cong như lưng tôm, vặn vẹo không giống hình người.

Nam tử cường tráng cương nghị đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp từ trêи cao truyền đến: “Nhị vị đêm khuya rời thành, còn đi dồn dập như thế, không biết là có chuyện gì quan trọng hay là Phồn Hoa Thành chúng ta chiêu đãi không chu toàn?”

Người luyện võ ánh mắt rất tốt, dù cách hơn mười mét nhưng Tần Phong vẫn có thế nhận ra người trêи thành, Thư Lộng Ảnh tiến về phía trước một bước, mắt phượng híp lại: “Phó thành chủ, vãn bối lần trước giết được Thủy Thượng Phiêu nhưng lại vô ý ngã xuống đáy vực, may mắn được ân nhân cứu vớt, mạng ta cũng vì vậy mà được bảo toàn. Hiện giờ thân mình đã tốt, tự nhiên muốn trở về Cổ gia, mong phó thành chủ thành toàn.”

Lần trước Tần Phong nhân việc của Thủy Thượng Phiêu mà đi bái phỏng thành chủ Khổng Nhiễm, ở phủ thành chủ đã từng gặp qua nam nhân này, phó thành chủ Phồn Hoa Thành, Từ Trình. Khi đó, nam nhân cường tráng này trò chuyện với bọn họ với thái độ cực tốt vậy mà bây giờ… Trong lòng Tần Phong thầm cười nhạo ‘ngụy quân tử’, lấy danh của Cổ gia để uy hϊế͙p͙ đối phương khẳng định sẽ có hiệu quả.

Từ Trình đứng ở trêи cao nên không thấy rõ biểu tình, cười lạnh: “Thi thể của Tần thiếu hiệp đã được chúng ta tìm thấy, đang chuẩn bị đưa về Cổ gia, ngươi rốt cuộc là người phương nào lại dám giả danh người khác?”

Quả nhiên! Những người này vì muốn đoạt được Cốt Ngọc mà hoàn toàn mặc kệ đạo nghĩa, tuy là nó đã nằm trong dự kiến của hắn nhưng sắc mặt Tần Phong vẫn lạnh đi vài phần.

Lúc này Thư Lộng Ảnh tiến lên vỗ vỗ bả vai Tần Phong, sau đó hơi hơi ngửa đầu nhìn lên Từ Trình đang đứng trêи tường thành, khuôn mặt bình phàm không có gì lạ mắt dưới ánh lửa bập bùng lúc sáng lúc tối: “Trước tiên mặc kệ hắn có thân phận gì, nhưng hiện giờ cũng không phải là năm chiến loạn nguy nan gì, bá tánh đều có thể tùy ý xuất nhập thành. Phó thành chủ hiện tại đóng cửa thành, còn mang theo nhiều thủ hạ như vậy chỉ để ngăn trở ta ra khỏi thành trì, không biết đây là ý gì?”

Từ Trình lạnh giọng trả lời: “Hiện tại muốn ra khỏi thành sợ là không có khả năng, bảo vật của Phồn Hoa Thành chúng ta không lâu trước đây bị trộm mất, hiện tại mọi cửa thành đều đã được phong tỏa. Nếu muốn ra khỏi thành, chỉ cần chứng minh các ngươi không phải kẻ trộm là được.”

Trợn mắt nói dối đại khái chính là như vậy, Thư Lộng Ảnh cười khẽ vài tiếng: “Thành chủ muốn chúng ta chứng minh thế nào?”

Trêи cửa thành lập tức nhảy xuống mấy chục người đi về phía Thư Lộng Ảnh và Tần Phong, trong đó có cả Từ Trình và lão nhân khô gầy kia.

Lão nhân kia thật sự là quá già rồi, làn da nhăn như vỏ cây, da dưới mắt cũng đã nhăn đến mức có thể treo lủng lẳng, đồng tử màu xám mờ nhạt như người mù, khác thường đến đáng sợ, trêи tay khô khốc của lão bưng một cái la bàn, trêи mặt la bàn có một thanh đồng đang quỷ dị xoay tròn. Trong lúc lão nhân và Từ Trình tiếp cận, Thư Lộng Ảnh thậm chí còn cảm nhận được một cổ hơi thở mục nát bất kham.

Cau mày lui ra phía sau vài bước, lão nhân này thật làm người ta tâm sinh chán ghét.

Tần Phong tựa như là cảm nhận được sự chán ghét của Thư Lộng Ảnh, hắn nhanh chân đứng trước mặt Thư Lộng Ảnh, kiếm để trước ngực: “Các ngươi muốn làm gì?”

Nếu so sánh với lão nhân quỷ dị kia thì Từ Trình thuận mắt hơn nhiều, hắn có cơ thể cường tráng, khuôn mặt cương nghị, rất có cảm giác nhân sĩ hiệp nghĩa của võ lâm, nhưng người sáng suốt sẽ nhìn ra ánh mắt của hắn không phù hợp với một nhân sĩ nghĩa hiệp, nhân vật này sợ rằng là một người kiêu hùng.

Từ Trình nhìn bộ dáng đề phòng của Tần Phong, cười lạnh nói: “Chỉ cần để Hủ Thi lão nhân kiểm tra người các ngươi, nếu không có bảo vật thì có thể rời đi.”

Hủ Thi lão nhân……

Thư Lộng Ảnh không nhịn được nheo mắt lại, Phong Vân Bảng xếp thứ năm Hủ Thi lão nhân, am hiểu dùng thi cốt để bói toán, làm việc quỷ dị hay thay đổi, nhưng hiếm khi xuất hiện trêи giang hồ, lúc Tần Phong thống nhất giang hồ cũng chưa từng nghe qua người này sẽ xuất hiện.

Nhưng hiện giờ, vì sao lại xuất hiện ở Phồn Hoa Thành? Thư Lộng Ảnh mạc danh kỳ diệu cảm thấy tình thế này có chút không tốt. Hồ ly trong đầu y lên tiếng giải thích: “Ngươi không cần sợ lão, người này mưu toan nhìn thấu pháp tắc của thế giới này, hiện tại đã bị phản phệ, với năng lực hiện tại của ngươi, chiến thắng lão là chuyện có khả năng.”

Có hồ ly bảo đảm, Thư Lộng Ảnh mới hơi hơi yên tâm, nhưng như cũ vẫn cảm thấy không thoải mái, bởi vì đôi mắt của lão nhân này tựa hồ là có thể nhìn thấu y.

Vì người này có thể nhìn được pháp tắc của thế giới này sao?

Hủ Thi lão nhân dùng cặp mắt không phân rõ đồng tử và tròng trắng gắt gao nhìn chằm chằm Thư Lộng Ảnh, la bàn trong tay không ngừng xoay tròn, thanh đồng ma sát với mặt la bàn phát ra âm thanh làm người ta nổi da gà.

Từ Trình đối Hủ Thi lão nhân cực kỳ cung kính: “Tiền bối, trêи người hai người này có tồn tại Cốt Ngọc không?”

“Có.” Hủ Thi lão nhân miệng không thấy mở nhưng lại phát ra âm thanh tựa như kiêu điểu khó nghe cực kỳ, tựa như là phát ra từ sâu thẳm địa ngục.

La bàn chậm rãi được nâng cao, vô số chú ngữ phức tạp phát ra từ người Hủ Thi lão nhân, chiếc kim nguyên bản không ngừng xoay tròn đột nhiên chuyển động rất nhanh, không khí xung quanh cũng lạnh đi vài phần!

Tần Phong bỗng nhiên cảm thấy Cốt Ngọc trước ngực bắt đầu nóng lên, Thư Lộng Ảnh cau mày, y vốn muốn an ổn rời đi nhưng xem ra là không có khả năng.

Đột nhiên duỗi tay, Thư Lộng Ảnh đem Tần Phong kéo ra phía sau cẩn thận bảo hộ, khuôn mặt bình phàm luôn mang theo ý cười ôn hòa bất chợt lạnh băng, khí thế cường giả đột nhiên nồng đậm tỏa ra, toàn bộ người ở đây bị uy áp của y mà làm nổi lên một tầng da gà.

Từ Trình cũng đột nhiên thấy không thích hợp, lập tức rút kiếm nhắm vào Thư Lộng Ảnh: “Ngươi quả nhiên không phải người bình thường!”

Tốc độ niệm chú của Hủ Thi lão nhân càng ngày càng nhanh, ầm ầm vang lên làm người ta tâm thần bất an, la bàn xoay tròn điên cuồng trêи không trung, trong không khí mơ hồ tỏa ra một ít tử khí khó nhận ra.

Đột nhiên, ngực của Hủ Thi lão nhân tựa như là bị ai đánh một quyền, sống lưng nguyên bản cong như tôm đột nhiên cuộn tròn thành một khối, cả người lão tựa như bị đứt gãy, một ngụm máu đen mang theo mùi hôi thối từ cổ họng lão phun ra, nhuốm đầy trêи la bàn, trêи khe lõm phức tạp của la bàn được máu đen bao trùm, thanh đồng đang xoay tròn dữ dội cũng im bặt, ngay ngay ngắn ngắn chỉ về phía Tần Phong đang đứng phía sau Thư Lộng Ảnh.

“Cốt Ngọc, ở…… Ở trêи người đứa bé kia, đã, đã nhận chủ!” Hủ Thi lão nhân run rẩy chỉ vào Tần Phong, thanh âm như gió thổi vào huyệt động, Thư Lộng Ảnh thậm chí còn nghĩ rằng giây tiếp theo lão nhân này nhất định sẽ tắt thở! Hà tất phải vậy? Già như vậy rồi thì nên hảo hảo dưỡng lão đi, còn tham gia vào chuyện của giang hồ làm gì!

Toàn bộ người ở đây đều đem ánh mắt ném lên người Tần Phong, Thư Lộng Ảnh mày càng nhăn chặt, không quay đầu lại, gắt gao nắm chặt tay Tần Phong: “Nắm chặt ta.”

Tần Phong cũng biết thực lực của mình không đủ, hắn sợ sẽ kéo chân sau y nên liền ngoan ngoãn nghe lời Thư Lộng Ảnh, bắt chặt lấy tay đối phương.

Từ Trình nghe Hủ Thi lão nhân nói xong, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc, sau đó cổ quái nhìn về phía Thư Lộng Ảnh, hắn đã nghe thuộc hạ báo lên rằng nam tử trẻ trung này không phải là một người bình thường nên hắn còn tưởng y mới là người giữ Cốt Ngọc, thật không nghĩ tới ngược lại Cốt Ngọc lại nằm trêи người Tần Phong.

Bất quá, ở trêи người ai đều không quan trọng nữa, quan trọng là Cốt Ngọc nhất định phải thuộc về hắn.

“Quả nhiên các ngươi là người đã đoạt bảo vật của Phồn Hoa Thành chúng ta, nếu các ngươi ngoan ngoãn giao ra thì ta sẽ lưu tình để các ngươi toàn thây a!” Trường kiếm của Từ Trình chỉ thẳng vào Thư Lộng Ảnh, hơn trăm người tại đây cũng đem Thư Lộng Ảnh và Tần Phong vây đến kín không có chút kẽ hở.

Tần Phong đứng sau lưng Thư Lộng Ảnh thấy tình hình thế này, không khỏi có chút lo lắng, tuy Nguyệt Ảnh rất mạnh, nhưng đối phương cậy thế cũng không yếu, hơn nữa Nguyệt Ảnh còn phải bận tâm hắn…

“Buồn cười.” Đối với người như vậy, Thư Lộng Ảnh thật sự là không muốn nhiều lời, y buông tay Tần Phong ra, vươn tay ra sau nói với Tần Phong, “Cho ta mượn kiếm dùng một chút.”

Tần Phong giật mình, nhìn khuôn mặt bình phàm của y không có tia gì là sợ hãi đối thủ đông người, ừ một tiếng, đem kiếm đặt lên tay Thư Lộng Ảnh.

Thư Lộng Ảnh nắm chặt chuôi kiếm, đưa lưng về phía Tần Phong nói: “Ta vẫn luôn nói muốn thu ngươi làm đồ đệ nhưng lại chưa từng nói sẽ dạy ngươi cái gì, ngươi không đáp ứng ta cũng là chuyện hiển nhiên. Bây giờ ta cho ngươi xem kiếm thuật của ta, vô luận ngươi có đồng ý bái ta làm sư hay không thì đây cũng chính là buổi học đầu tiên.”

Một trận gió thổi đến làm vạt áo vải thô của Thư Lộng Ảnh phấp phới bay, càng làm cho người nhìn cảm thấy y thật gầy. Nhưng bên trong lại ẩn chứa một cổ lực lượng huyền bí làm người ta vô pháp bỏ qua.

Tần Phong đột nhiên ý thức được, hiểu biết của hắn về y vẫn nông cạn như thế, chỉ cần đối phương không muốn, hắn vĩnh viễn cũng không thể hiểu được con người của Nguyệt Ảnh.

Giống như hiện tại, một khắc y nắm lấy thanh kiếm kia, khí chất ôn nhuận mà y từng biểu hiện nháy mắt tiêu biến hoàn toàn, một loại hàn khí sắc bén từ thân thể gầy ốm đó mạnh mẽ lan tỏa ra ngoài, tựa như y đã biến thành một con người hoàn toàn khác khi trong tay cầm lên trường kiếm!

Từ Trình giờ phút này cũng không thể không thận trọng, hắn cũng là nhân vật nổi danh trong Phong Vân Bảng, đối với võ nghệ gì đó tự nhiên không nông cạn, khi thấy khí thế cầm kiếm kia của thanh y nam tử, hắn liền mơ hồ đoán được sẽ có một trận đánh ác liệt cuồng vọng sắp diễn ra.

Bất quá nam nhân bình thường này là người phương nào? Tuổi trẻ như thế đã có thể làm hắn thấy được nguy cơ không tốt.

Trong đầu Từ Trình đột nhiên hiện lên tên của một người nào đó, nhưng ngay sau đó lại bị hắn bài trừ. Không có khả năng là nhân vật của Thần Nguyệt Giáo kia được, nếu như vị đó thật sự muốn ra tay tranh đoạt Cốt Ngọc, vậy thì thiên hạ này ít ai có cơ hội mà giành với y a.

“Hủ Thi lão nhân, mong ngài giúp ta một tay!” Từ Trình dùng kiếm chỉ về phía thanh y nam tử, sau khi dứt lời liền tăng cao khí thế nhanh như chớp tấn công về phía Thư Lộng Ảnh.

Từ Trình, nói không sai chính là người cầm quyền chân chính ở Phồn Hoa Thành, dụng kiếm cũng là danh kiếm nổi danh khắp thiên hạ —— Trường Hồng Kiếm.

So với hắn, kiếm Thư Lộng Ảnh dùng là thanh kiếm mà Cổ gia phát cho đệ tử dùng để luyện võ, tuy chất lượng so với mấy thanh kiếm đồng lứa tốt hơn một chút nhưng cũng không thể sánh với danh kiếm.

Nhưng, kiếm bất quá chỉ là vật chết, khi so đấu, quan trọng nhất vẫn là xem ngươi dùng kiếm thế nào. Một thanh kiếm tốt mà cho một tên đồ tể dùng thì tác dụng lớn nhất chính là để giết heo chém trâu, một thanh kiếm gỗ bình thường cho một người có kiếm thuật cao minh thì cũng có thể trở thành vũ khí giết người sắc bén.

Mà Thư Lộng Ảnh đương nhiên là người phía sau, huống chi thanh kiếm trong tay y so với kiếm gỗ tốt hơn gấp đôi, lực sát thương đương nhiên cũng lớn hơn gấp đôi.

Đối với công kϊƈɦ của Từ Trình, Thư Lộng Ảnh huy kiếm không nhanh không chậm, và còn chưởng phong của y, nhìn thì mềm như bông sờ nhẹ vỗ khẽ, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ.

Hai cổ kiếm khí giao nhau trêи không trung tạo nên chấn động đáng sợ cơ hồ làm vặn vẹo không khí, uy áp làm những nơi xung quanh hai người đang đứng nổ tung, bụi mù tung bay.

Nhưng đây mới chỉ là thử, kế tiếp mới là trận đấu chân chính, hai người cơ hồ là đồng thời nhảy lên, kiếm quang trong tay mạnh mẽ đâm vào mắt mọi người mơ hồ có chút phát đau.

Toàn bộ người ở đây đều bị dư chấn của cuộc va chạm lúc nãy làm cho lảo đảo, Tần Phong dùng cánh tay che trêи trán, cố hết sức không cho mình lui về phía sau, nhìn người giữa sân.

Tuy đối phương có tốc độ cực nhanh nhưng Tần Phong vẫn có thể thấy rõ chiêu thức của y, kiếm trêи tay y tựa như vật sống, phách, thứ, điểm, băng, kϊƈɦ, đề, thiêu, mỗi một chiêu thức mỗi một động tác đều tự nhiên nhẹ nhàng nhưng lại dễ dàng phá tan công kϊƈɦ của đối phương, sau đó tấn công ngược lại, dần dần ngăn chặn đối phương.

Không biết vì sao, Tần Phong cảm giác được hắn đã bắt được thứ gì đó, nhưng lại không biết là thứ gì.

Lúc này, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện ngăn chặn hai người đang giao tranh, là Hủ Thi lão nhân! Tần Phong không khỏi căng thẳng, tay cầm vỏ kiếm không nghĩ nhiều đã xông lên.

“Đừng động, tập trung nhìn!” Thanh âm như nước của Thư Lộng Ảnh đánh tỉnh Tần Phong, hắn lúc này mới phản ứng lại, dù Hủ Thi lão nhân gia đã gia nhập trận đấu nhưng Nguyệt Ảnh vẫn không chút yếu thế, đem hai người đó gắt gao kiềm chế.

Trong lòng hắn vì thực lực của Nguyệt Ảnh mà chấn động, nhưng tâm tình rất nhanh đã bình tĩnh lại, trầm tĩnh xem y đấu, không ngờ sau đó lại si mê không rời được mắt.

Trăm người xung quanh muốn tiến lên bắt Tần Phong trước, chính là thân hình đối phương không ngừng biến ảo, chợt trước chợt sau, bọn họ vất vả nhào lên nhào xuống cuối cùng lại là công dã tràng.

Thư Lộng Ảnh đã dùng “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh”, đem mọi người nhập vào ảo cảnh làm bọn họ không thể bắt được Tần Phong.

Vốn dĩ đối với những người này, Thư Lộng Ảnh có thể dùng “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh” để đối phó. Năm đó lúc y dùng đến, y có thể diệt hơn trăm người, bây giờ “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh” có cảnh giới càng ngày càng cao thậm chí được xem là đáng sợ! Bất quá, Thư Lộng Ảnh muốn dùng kiếm để giải quyết, bởi vì y đơn giản chỉ muốn dạy cho Tần Phong một ít việc.

Lần này y khổ tâm như vậy, không biết có thể cảm hóa Tần Phong hay không, làm hắn thay đổi quyết định.

Bất quá, kiếm thuật quả thực là không giống ảo cảnh a! Thư Lộng Ảnh nhiều lần huy kiếm có chút phiền chán nên xuống tay tàn nhẫn hơn vài phần, lưu loát đánh bay Trường Hồng Kiếm của Từ Trình. Đối phương không thể phản kháng, mọi chỗ trêи người của Từ Trình đều đã bị Thư Lộng Ảnh đánh rách tả tơi!

Hủ Thi lão nhân là người xếp thứ năm trong Phong Vân Bảng nên có thể kiên trì hơn Từ Trình một chút. Nhưng đây cũng chỉ là kiên trì hơn một chút mà thôi, nhìn lão nhân tay cầm la bàn, Thư Lộng Ảnh cũng không lưu tình, dùng kiếm khí đem cái la bàn đó đánh rơi trêи mặt đất.

La bàn và thanh đồng bay về hai phía, Hủ Thi lão nhân ngã xuống đất tạo thành một cái hố to, nhìn thân thể già nua kia của lão, Thư Lộng Ảnh thật hoài nghi liệu lão có phải sẽ trực tiếp tắt thở hay không?

Nhưng dù sao đây cũng là nhân vật đứng thứ năm trong Phong Vân Bảng a, Thư Lộng Ảnh đem kiếm đặt ở phía sau, lúc chân vừa rơi xuống đất thì Hủ Thi lão nhân đã lập tức vươn tay bắt lấy mắt cá chân của Thư Lộng Ảnh, Thư Lộng Ảnh tức khắc cảm thấy lông tơ sau lưng đều đã dựng thẳng lên, nội lực tức khắc phát ra đập người đang nằm trong hố một cái. = =

Không biết vì sao, Thư Lộng Ảnh thật sự không thấy dễ chịu khi gặp lão nhân này, hơi thở mục nát kia, tựa như là muốn cắn nuốt sinh mạng của con người.

Hủ Thi lão nhân trong hố ho ra vài ngụm máu, ho đến mức có thể đem cả tim phổi ho ra, cặp mắt phân không rõ đồng tử và tròng trắng giờ phút này đã hoàn toàn trắng dã, càng nhìn lại càng cảm thấy sợ hãi.

Thư Lộng Ảnh muốn một kiếm giải quyết gọn ghẽ lão nhân này, không ngờ Hủ Thi lão nhân đột nhiên mở miệng: “Trêи người của ngươi, có hơi thở cùng ta giống nhau…”

Thư Lộng Ảnh chợt nhớ tới hơi thở mục nát trêи người lão, đôi mắt y có chút mờ mịt, trêи người y rõ ràng là mùi nguyệt hoa quế hương!

Hủ Thi lão nhân nhắm mắt, sau khi mở mắt ra đồng tử màu xám đã trở lại: “Hơi thở tử vong…”

==============================

Tác giả có lời muốn nói: = = Mau thúc giục ta đánh chữ đi!

Bình luận

Truyện đang đọc