NHỊ TRỌNG ẢNH

“Hương vị xác thực bất phàm.” Thư Lộng Ảnh ăn xong miếng bánh tinh xảo trong tay, lên tiếng hỏi thăm, “Xin hỏi tiểu thư tìm thấy mỹ thực này ở đâu? Ta có vài người bạn, muốn mang một ít về cho bọn họ thưởng thức.”

“Điểm tâm này vừa truyền tới nơi này không lâu, nếu công tử muốn, ta bảo nô tỳ dẫn công tử đi là được.” Trương Miễn Nhi che miệng cười.

“Vậy làm phiền Trương tiểu thư.” Nghe Trương Miễn Nhi nói xong, Thư Lộng Ảnh cảm thấy bánh nguyệt quế này chỉ là trùng hợp.

Đời trước, bánh trái linh tinh gì đó y không thích ăn nhiều lắm, nhưng trong đó, y lại cố tình lại thích điểm tâm do mẫu thân làm. Nhưng sau này sinh hoạt chỉ có một mình y, trù nghệ của y lại tinh thông vài món đơn giản nên y dứt khoát chỉ học làm một món điểm tâm, mà điểm tâm y am hiểu nhất chính là bánh nguyệt quế.

Sau khi xuyên tới nơi này, nhìn thấy Thần Nguyệt Giáo nơi nơi đều là cây nguyệt quế, y liền nổi hứng tự mình vén tay áo làm một mâm bánh nguyệt quế, sau đó người trong giáo cũng sôi nổi làm theo, loại này mang theo tư vị khác lạ nên ít ai biết đến.

Sau này hữu hộ pháp Ngự Phi Vũ nhàn rỗi không có gì làm nên đem loại bánh này mở rộng đến các tiệm bánh của Thần Nguyệt Giáo. Lấy tài lực của Thần Nguyệt Giáo thì có lẽ đã mở rộng đến nơi này, đây cũng không phải không có khả năng.

“Lộc công tử khách khí.” Trương Miễn Nhi nhìn Lý quản sự bên cạnh có chút ngượng ngùng, bỗng nhiên mở miệng hỏi, “Lý quản sự, nghe nói ngươi tới tìm ta là muốn hỏi về đề thi sao?”

Lý quản sự vội vàng đứng lên, đôi mắt như vô tình lại cố ý nhìn qua Thư Lộng Ảnh: “Đúng vậy, tiểu nhân nghĩ muốn để tiểu thư ra đề, so thắng thua đương nhiên cũng phải theo ý của tiểu thư mới đúng.”

Trương Miễn Nhi ý vị thâm trường nhìn Thư Lộng Ảnh, đem mâm bánh còn dư lại đẩy vào lòng Lý quản sự: “Đề mục ta đã nghĩ kỹ rồi, cứ lấy bánh nguyệt quế làm đề đi.”

Quản sự luống cuống tay chân tiếp lấy mâm bánh, trêи mặt đầy vẻ kinh ngạc không ngăn được, đây đây đây…… Trước mặt “cô gia” lộ đề, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, những người thi đấu khác làm sao cam tâm?!

“Như thế nào Lý quản sự, có vấn đề gì sao?” Trương Miễn Nhi dựa lưng vào ghế, chơi đùa nước vẽ móng tay đỏ tươi, thanh âm yêu kiều tựa hồ mang theo ý vị khác.

Quản sự ngẩng đầu nhìn Thư Lộng Ảnh, thấy y tỏ vẻ như chuyện này không liên quan tới mình, tao nhã tinh tế thưởng trà. Chuyện này đương nhiên y không thèm để ý, quản sự kinh ngạc cái gì, Lý quản sự cười hắc hắc: “Không có a, không có gì. Nếu tiểu thư đã ra xong đề, vậy tiểu nhân cáo lui trước.”

Sau khi quản sự lui ra, Thư Lộng Ảnh liền đứng dậy: “Tại hạ ngồi đây cũng đã lâu, hẳn là nên cáo lui, đa tạ tiểu thư hôm nay chiêu đãi.”

“Chỉ là nước trà mà thôi, cần gì đa lễ?” Trương Miễn Nhi cũng không lưu y lại, gọi tới một tỳ nữ, “Điểm tâm kia ở hàng quán gần đây, Lộc công tử đi theo nô tỳ này thì sẽ thấy được, sau này mong công tử có thể tiếp tục đến đây trò chuyện với tiểu nữ.”

Thư Lộng Ảnh nói: “Đây là đương nhiên, Lộc mỗ cáo lui trước.”

Trương Miễn Nhi nâng đôi mắt ngập nước ẩn tình nhìn y, một buổi chiều này, tựa hồ tâm tình thiếu nữ thật sự đã rung động, nghĩ mọi cách lộ đề cho y nghe, để người trong lòng mình có thể thuận lợi cùng mình ở bên nhau.

Thư Lộng Ảnh quay lưng, không để người khác thấy nét mặt cười như không cười của y.

Y đi theo nô tỳ đến cửa hàng bán bánh nguyệt quế, trước khi ra khỏi Trương gia y có đi qua một cái sân, tại đó lại đụng mặt Trương Thân.

Gia hỏa này, vết thương trêи mặt đã tốt lên rất nhiều, tuy vẫn chưa khôi phục bình thường nhưng ít ra không còn khó coi nữa, vừa nhìn thấy y, gã lập tức tạc mao, không màng quanh mình có người hay không, hung tợn nói với Thư Lộng Ảnh: “Đừng tưởng rằng được đại tiểu thư mời qua thì ngươi sẽ có cơ hội, ta nói cho ngươi biết, người cuối cùng thắng cuộc nhất định sẽ là ta!! Đại tiểu thư cuối cùng sẽ là của ta!!”

Thư Lộng Ảnh bỗng nhiên phát hiện, cảm xúc trong đáy mắt Trương Thân có chút không đúng, lúc người khác nhìn thấy y đều sẽ tỏ ra ghen tỵ, nhưng chung quy chỉ là ghen tỵ mà thôi, không giống Trương Thân, đáy mắt này là…… Ghen tuông?

“Ngươi rất thích Trương đại tiểu thư?” Thư Lộng Ảnh nhìn mặt Trương Thân đã giận đến mức tím tím xanh xanh.

“Liên, liên quan cái rắm gì đến ngươi!!” Không nói được trôi trải, Trương Thân lập tức thô bạo hô to, mặt mày tím xanh có chút hồng hồng, thật sự là thảm không nỡ nhìn!

Thư Lộng Ảnh thầm nghĩ quả nhiên là thế, biểu tình cười như không cười càng ngày càng đậm, vậy cũng tiện cho y nha……

Bình luận

Truyện đang đọc