NHỊ TRỌNG ẢNH

Tần Phong bắt lấy hồ ly, đang nghĩ con hồ ly này cắn ông quần mình rốt cuộc là muốn dẫn hắn đi đâu, bỗng nhiên, đôi mắt hồ ly toát ra lục quang, ánh sáng đánh úp về phía hắn, sau đó là một bầu trời đen kịt.

Tần Phong theo bản năng quăng hồ ly qua một bên, cảm giác choáng váng kia như cũ không biến mất, không biết giằng co trong bao lâu hắn mới cảm thấy hơi tốt lên. Bất quá, đây là nơi nào?

Hồ ly bị quăng lên không trung hóa thành một đạo bạch quang.

Tần Phong nhìn cung điện được làm từ cẩm thạch màu trắng xung quanh, trong cung điện không có một bóng người, yên tĩnh đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.

Tần Phong vô thức dùng kiếm trong tay chọc chọc phiến đá dưới chân, thực cứng…… hắn lại thoáng dùng thêm chút lực.

Răn rắc…… vỡ nát…

Tần Phong thu kiếm, xem ra đây không phải mộng, vậy con hồ ly kia đã đem hắn đến nơi này?

Thân thế của Nguyệt Ảnh và hồ ly Tần Phong không hiểu rõ, cũng không biết nói như thế nào, gần đây những chuyện yêu dị cứ liên tục phát sinh, Tần Phong cũng bình tĩnh tiếp nhận, hắn đoán, có lẽ đây là nơi mà trước đây Nguyệt Ảnh ở. Hồ ly đem hắn tiến vào là vì muốn tìm Nguyệt Ảnh sao?

Mang theo cảnh giác, Tần Phong chậm rãi đi đến đại môn cung điện xa hoa, bước ra ngoài điện, lọt vào tầm mắt hắn chính là ánh trăng to lớn tròn trịa, trời cao có màu xanh như đáy biển, trăng non lại chìm nổi trong đó.

Màu ngân bạch nhu hòa của ánh trăng phủ lên thiên địa tựa như sương khói, màu sắc bắt mắt gì đó đều bị ánh sáng này làm nhạt đi, trong không trung như có như không vang lên tiếng đàn du dương như tiên khúc.

Lần đầu tiên thấy một nơi xuất trần như thế, tâm tình của Tần Phong không phải là khϊế͙p͙ sợ, mà hắn cảm nhận được sự cô độc đến hít thở không thông.

Nơi đây tuy đẹp nhưng lại tràn ngập cô tịch trầm trọng, làm người ta quên mất cảnh tượng trước mắt, phảng phất giữa trời đất chỉ còn lại một mình, đồ vật tuy xinh đẹp hoa lệ nhưng lại trống rỗng. Ánh trăng cũng tràn ngập cô độc tịch liêu, bao phủ lên người tựa như hàn thủy, tràn ngập vào mũi, chảy vào trong phổi, cuối cùng đem ngươi ta cắn nuốt không thôi.

Bất quá cảm giác này cũng chỉ trong nháy mắt, lúc hắn phản ứng lại thì phát hiện trong không khí có hương nguyệt quế quen thuộc. Mắt phượng của Tần Phong phản chiếu ảnh ngược của tiên cảnh, đáy mắt che dấu một cảm xúc mạc danh kỳ diệu.

Đừng nghĩ nhiều nữa, trước tiên tìm Nguyệt Ảnh mới là quan trọng.

……

Ảo cảnh huyền nhai, Thư Lộng Ảnh đứng thẳng tắp, đôi đồng tử đen láy thờ ơ nhìn thân ảnh dần dần nhỏ đi của Hủ Thi lão nhân, cho đến khi thân ảnh nhăn nheo đó bị vực sâu hoàn toàn nuốt hết.

Trong không gian phảng phất, Thư Lộng Ảnh nghe thấy tiếng Hủ Thi lão nhân gào rống từ vực sâu truyền đến, tràn ngập không thể tin nổi cùng không cam lòng, cuối cùng hóa thành hư vô, bên tai chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách.

Bị nước mưa dội một lúc, Thư Lộng Ảnh bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt, thân mình vô thức lảo đảo, mảnh đất phía sau bị phá vỡ, một gốc nguyệt quế cứ thế mà nghiêng xuống, nhẹ mà mềm mại tiếp được y.

Nghỉ ngơi một chút, Thư Lộng Ảnh hồi tưởng lại y vậy mà không chút do dự diệt khẩu Hủ Thi lão nhân, vẫn là có chút ngạc nhiên.

Nếu nói từ một phương diện nào đó thì y chính là pháp tắc của thế giới này. Vì bảo vệ cả đời Tần Phong, để hắn có được thực lực mà người trong thiên hạ dùng hết cả đời cũng không thể có được. Nên Thư Lộng Ảnh biết pháp tắc của thế giới có bao nhiêu cường đại, lời của Hủ Thi lão nhân nói bất quá chỉ đúng một phần.

Làm người phải biết tự hiểu lấy mình, y đời trước đã học được đạo lý này. Hơn nữa, một người không có vướng bận như y sống lâu để làm gì?

Có lẽ là đã thấy được sinh tử nên Thư Lộng Ảnh bỗng nhiên muốn đàn một khúc, y trực tiếp lấy ánh sáng của sao trời hóa thành đàn cổ, du dương gãi lên.

Lúc Tần Phong tìm được Thư Lộng Ảnh chính là nhìn thấy một màn này.

Bạch y nam tử hoa phục diễm lệ ngồi trêи cây nguyệt quế, y phiêu nhiên đánh đàn, quanh thân có vô số ngân quang, hoa nguyệt quế nhỏ vụn theo tiếng đàn rào rạt rơi xuống, đẹp không sao tả xiết.

Mà nam tử kia tựa như tiên nhân có thể nhìn thấu sinh sinh tử tử của thế gian, phiêu nhiên bay bổng.

“Nguyệt Ảnh… Là ngươi sao?” Thanh âm Tần Phong không xác định vang lên.

Nghe được tiếng của Tần Phong, tay Thư Lộng Ảnh đột nhiên run một cái. Cây nguyệt quế dường như cũng cảm giác được tâm tình chủ nhân nó có chút phập phồng, nó cũng run rẩy thân cây theo Thư Lộng Ảnh…

Thư Lộng Ảnh khẽ nói một tiếng không xong, cả người thẳng tắp rơi xuống…

Tần Phong kinh sợ lập tức phi thân đến.

May mắn y chỉ là một thoáng thất thần, Thư Lộng Ảnh rất nhanh phản ứng lại, tay khẽ chạm vào mặt đất, xoay người một cái, vững vàng đưa lưng về phía Tần Phong, sau đó lập tức hét lớn một tiếng: “Đừng tới đây!”

Tần Phong thoáng sửng sốt, dừng bước cách Thư Lộng Ảnh không xa, hắn vốn dĩ chỉ năm phần xác định đối phương là Nguyệt Ảnh, sau khi nghe thanh âm của y thì hắn liền hoàn toàn xác định thân phận của đối phương, Tần Phong chậm rãi tiến lên một bước: “Nguyệt Ảnh, là ngươi, ngươi làm sao vậy? Hủ Thi lão nhân đâu?”

Thanh âm Thư Lộng Ảnh hơi có chút dồn dập: “Ta nói, đừng tới đây!”

Trêи lưng y bây giờ đều là mồ hôi lạnh, Tần Phong sao lại chạy vào đây ? Khuôn mặt hiện tại của y chính là Thư Mặc! Nếu để Tần Phong biết người tên Nguyệt Ảnh đã cứu hắn chính là Thư Mặc thì… còn cái gì là cốt truyện?!!

Thanh âm của Tần Phong thoáng dừng lại, hắn tựa như là muốn trấn an Thư Lộng Ảnh nói: “Được, ta sẽ không tới. Binh lính ngoài thành đã lui, không còn việc gì nữa. Chúng ta có thể rời Phồn Hoa Thành về Cổ gia rồi, chúng ta cùng nhau rời đi, được không?”

Thư Lộng Ảnh nghe xong chỉ muốn rơi lệ đầy mặt, muốn ra khỏi ảo cảnh thì y cần thiết phải cùng Tần Phong tứ chi chạm nhau, giống như năm đó y đã ôm Tần Phong vậy. Như vậy khẳng định sẽ mặt đối mặt, vốn dĩ sẽ không phải chuyện gì lớn vì y có thể dùng ảo cảnh biến thành ‘Nguyệt Ảnh’ để đối mặt với Tần Phong, chính là y đã quên mất bộ dạng khi mang mặt nạ da người của mình là như thế nào rồi!!!

Khuôn mặt kia quá mức đại chúng, y hoàn toàn không nhớ nó có bộ dáng gì nên không thể dùng “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh” sửa thành khuôn mặt đó! Tự làm bậy không thể sống a!! Thư Lộng Ảnh che mặt, lúc trước vì cái gì lại chọn một khuôn mặt khó nhớ như vậy?!

Tần Phong thấy thân mình đối phương có chút hoảng, y cũng không trả lời hắn nên Tần Phong không khỏi lo lắng Thư Lộng Ảnh có phải đã bị thương hay không? Hắn không hề kỵ vừa rồi y đã lạnh giọng không cho hắn tới gần, lập tức phi thân đi qua.

Thư Lộng Ảnh còn đang vắt hết óc nghĩ cách làm sao đây, nếu không thì tùy tiện đổi thành khuôn mặt khác đi? Chính là lại không biết nên giải thích thế nào? Y còn đang rối rắm thì bỗng nhiên cảm thấy có ai đó đã nắm lấy vai mình, Thư Lộng Ảnh tức khắc sợ ta mức giật nảy, lập tức xoay tròn né cánh tay của Tần Phong! Nhưng sức lực Tần Phong quá mạnh…

Tần Phong không thấy rõ người trước mắt, chỉ thấy đầu tóc đối phương bay loạn lên mặt hắn, tựa như một trận gió nhẹ lướt qua. Hắn còn chưa ghi nhớ được cái cảm giác này thì hai tay đã vô thức nắm lấy vai đối phương kéo y xoay lại.

Một cái xoay mình, Thư Lộng Ảnh lập tức đối mặt với Tần Phong, y không kịp suy nghĩ, theo bản năng dùng “Nguyệt Hoa Trọng Ảnh” làm khuôn mặt yêu nghiệt này phủ một tầng sương mù. Sau khi phản ứng lại, trong đầu Thư Lộng Ảnh hiện lên hai chữ —— xong rồi!

Y giải thích thế nào với Tần Phong đây? Vì cái gì không cho hắn tới gần, vì cái gì lại che mặt lại a?

Tần Phong xấu hổ ngừng giữa không trung, vốn muốn hỏi đối phương làm sao vậy, nhưng vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt không phải gương mặt bình phàm kia mà là một gương mặt hoa lệ phủ một tầng sương, khuôn mặt xấu hổ tức khắc biến thành gặp quỷ.

Hắn đã từng nhìn thấy bộ dáng này của y, vô luận trong giấc mộng đó chỉ là một thoáng kinh hồng. Bất quá, hắn rõ ràng đã gặp qua khuôn mặt chân thật của Nguyệt Ảnh, vì sao hiện tại y lại dùng sương khói che đi?

Mặt y… Trong long Tần Phong hiện lên một suy đoán, Tần Phong tinh tế nhìn chằm chằm Thư Lộng Ảnh, hắn nhận ra đối phương đang rất khẩn trương, nghi hoặc trong lòng lại càng ngày càng lớn, nhưng hắn vẫn giả như không chú ý tới sự không thích hợp của Thư Lộng Ảnh, cố ý nhìn xung quanh hỏi: “Hủ Thi lão nhân đâu?”

Thư Lộng Ảnh thấy đối phương không hỏi về khuôn mặt của mình thì thở phào nhẹ nhõm, ho khan một tiếng: “Hủ Thi lão nhân bị ta diệt trừ. Còn có, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”

Tần Phong nghĩ về chuyện vừa mới phát sinh lúc nãy: “Ta cũng không biết vì sao, mắt ta hoa một cái liền xuất hiện ở đây.”

Nguyên lai trong giấc mơ của Tần Phong vẫn còn cánh cửa thông với ảo cảnh của y nên hồ ly đẩy hắn một cái, Tần Phong liền có thể tiến vào ảo cảnh. Thư Lộng Ảnh = = nguyên lai là con hồ ly đó đã đem Tần Phong vào đây, thiếu chút nữa đã làm hỏng đại sự của y rồi.

“Hồ ly đâu?” Thư Lộng Ảnh đoán hồ ly tìm y có việc, trong đầu thầm gọi nó nhưng lại không nghe thấy hồ ly trả lời, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy nó đâu nên lên tiếng hỏi.

Tần Phong nhớ lại một chút: “Nó vừa bị ta ném đi rồi.”

Thư Lộng Ảnh: “……”

Nắm tay Tần Phong rời khỏi ảo cảnh, lúc này đã là gần sáng, phía xa như có như không truyền đến tiếng gà gáy. Hủ Thi lão nhân da nẻ nứt nẻ nằm trêи mặt đất, không còn thở nữa.

Tần Phong ngẩng đầu, thấy Thư Lộng Ảnh đã khôi phục khuôn mặt bình phàm nhưng chóp mũi vẫn còn hương hoa nguyệt quế thoang thoảng. Đáy mắt hắn có chút mập mờ, buông lỏng tay Thư Lộng Ảnh nói: “Chúng ta ra khỏi thành đi.”

==============================

Tác giả có lời muốn nói: = = ngày hôm qua không cẩn thận ngủ mất, thật ngượng ngùng.

Bình luận

Truyện đang đọc