Cơm nước xong xuôi, Giang Trạm đưa Lâm Kiều về nhà, anh cũng biết vị trí nhà của Lâm Kiều, thầm nghĩ xem sau này anh có nên trực tiếp đưa đón cô đến cửa tiệm hay không.
Lâm Kiều chỉ muốn nhanh chóng xuống xe, không muốn ngồi cùng xe với anh, ai ngờ cô vừa định xuống xe đã bị anh lôi trở lại.
Vẫn là hơi thở quen thuộc ấy tiến lại gần, nhưng lần này anh chỉ hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng yeutruyen.net không một tia dục vọng, tựa như một nụ hôn chào buổi sáng, như muốn truyền cảm xúc của mình sang cho cô.
Nhận thức được điều này khiến tiếng chuông cảnh báo trong lòng Lâm Kiều vang lên, theo phản xạ cô vươn tay đẩy anh ra.
“Hôm nay trông anh như một kẻ biến thái vậy.”
Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn nụ cười của anh, ngón tay siết chặt chiếc túi xách.
Giang Trạm không để tâm đến lời nói của cô.
“Xin lỗi em, anh không kiềm chế được.”
Không kiềm chế được, đây là lần thứ hai anh nói câu này rồi.
Không muốn nhìn thấy khuôn mặt này nữa nên Lâm Kiều xoay người xuống xe, đi được vài bước cô chợt nghe thấy người đàn ông phía sau nói với mình.
“Ngủ ngon, Lâm Kiều.”
Cô không dừng lại, mà còn bước đi nhanh hơn.