Đối với anh ta, ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Lâm Kiều là một vết dao sắc.
Còn những câu nói lạnh băng của Lâm Kiều lại là vết thương trong lòng.
“Em thực sự yêu Giang Trạm à?”
Anh ta muốn nghe chính miệng cô nói ra.
“…Ừ.”
Đồng tử của Tiêu Duệ co lại, anh ta khẽ gật đầu quay người rời đi.
Bước chân anh ta hỗn loạn, nhưng lúc này đây, anh ta hiểu rõ mình không còn lý do gì để ở lại nữa.
Anh ta nghĩ đến câu nói này:
‘Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, đời người mấy ai chưa từng sai.’
Chúng ta hãy quên nhau đi, đối với ta thứ người quên chỉ là một cái tên lạnh lùng đối với người, còn thứ ta quên lại chính là hạnh phúc ta không thể nào có được*.
*: Câu nói trên trích trong kiệt tác ‘Người đàn bà sa ngã’ (La Traviata) của Guiseppe Verdi.
Bức ảnh chụp chung vào mùa hè đáng nhớ năm ấy vẫn còn nguyên trong ví của anh ta.
Chữ viết ở mặt sau là do cô viết.
Chậu hoa được bón phân lâu dài đã nở rộ ngoài cửa sổ.
Rất lâu trước kia anh cũng ở đó.
Chúng nó vì sao có thể lâu dài không suy?
Chúng ta vì cái gì mà cứ mãi cố gắng?
*Trích trong ‘Ký mộng’- Phùng Đường.
Lâm Kiều nhìn anh ta rời đi, trong lòng có chút buồn.
Ban đầu cô còn tưởng mình vẫn luôn đợi anh ta, sau đó, sự xuất hiện của Giang Trạm khiến cô lệch khỏi quỹ đạo.
Cô mới biết, hóa ra, không phải cô đang đợi anh ta mà là đang chờ bản thân mình buông bỏ.
Giống như trong tình yêu, ai cũng sợ mình sẽ bỏ lỡ.
Bỏ lỡ tượng trưng cho sự tiếc nuối, mà ai cũng sợ phải tiếc nuối.
Thế nhưng sau này dường như cũng dần hiểu rõ.
Có những bỏ lỡ là thực sự không thể tránh khỏi.
Khoảng thời gian này trôi qua chóng vánh, vô thưởng vô phạt, Lâm Kiều cảm thấy cô với Tiểu Duệ coi như đã làm rõ quan hệ.
Chỉ có điều, không ngờ tới cuối cùng cô lại phải chịu đựng một đợt sóng thần khác.
Đến ngày thứ năm sau khi cắt đứt liên lạc với Giang Trạm, Lâm Kiều gửi cho anh mấy tin nhắn đều như đá chìm đáy biển, điện thoại cũng không nhận.
Trong lúc cô đang nghĩ phải làm như thế nào thì đêm này, cô chờ được rồi.
Lâm Kiều đang ngồi bên cửa sổ hút thuốc xem WeChat trong tay, đang do dự gõ bàn
phím đột nhiên cô nghe thấy tiếng cửa xe ở dưới tầng.
Cúi đầu nhìn xuống, đúng là bóng dáng quen thuộc kia.
Gần như theo bản năng, cô dập tắt tàn thuốc trong tay, liếc mắt nhìn dáng vẻ của mình trong gương phía đối diện, đi dép lê rồi chạy thẳng xuống tầng mở cửa cho anh.
Ngay lúc mở cửa, cô bắt gặp ánh mắt nặng nề của Giang Trạm, trời bên ngoài đang mưa, xối lên vai và tóc mái của anh.
Giang Trạm bước vào, Lâm Kiều cầm khăn đưa cho anh.
“Lau đi, không cảm lạnh đấy.”
Giang Trạm vươn tay nhận lấy.
Lâm Kiều nhìn anh, muốn nói chuyện nhưng nhất thời cô không biết nên nói gì.
“Đi lên tầng đi, bên dưới hơi lạnh.”
Cô chủ động đi lên, nghe động tĩnh phía sau, biết anh có đi theo, lúc này cô mới yên tâm.
Cô bật điều hòa, sợ anh cảm lạnh.
Giang Trạm im lặng ngồi một bên.
Lâm Kiều nhìn anh, cứ cảm thấy anh có hơi khác, nhưng lại không thể nói nên lời, chỉ có điều cô bỗng nhiên hơi căng thẳng, không biết tại sao.
“Anh vừa mới xong việc à? Muộn như vậy sao vẫn đến đây.”
Anh không nói thì Lâm Kiều mở miệng trước.
Anh không trả lời, chỉ lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa, ánh sáng bật lửa phản chiếu trong con ngươi của anh.
Lâm Kiều ngồi đối diện anh, ngón tay không khỏi túm lấy vạt váy ngủ.
Bầu không khí quá mức áp lực, mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, cô đăm đăm nhìn anh.
“Đêm nay anh muốn ở đây không? Có vẻ trời mưa to đấy.”
Cô vốn không phải người biết nói chuyện, nhưng trong bầu không khí này cũng chỉ có thể cắn răng mà nói.
“Không cần.”
Anh nói.
Đây là câu đầu tiên anh nói từ lúc đến đây.
Lâm Kiều không lên tiếng, cô khẽ cụp mắt xuống, ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm loạn như cào cào rồi.
“Vậy anh, lát nữa đi chú ý an toàn, lái xe chậm thôi, đừng đi quá nhanh…”
Giọng cô có một chút run rẩy khó nhận ra, dường như linh cảm được điều gì đó, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Giang Trạm đêm nay rất khác, sự khác biệt kia lại khiến cô sợ sệt, thậm chí ngay cả nụ cười khách sáo thường ngày cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Cô chưa bao giờ thấy Giang Trạm như vậy.
Cô đột nhiên cảm thấy cô thực sự không hề hiểu anh, thế nên cho đến bây giờ cô mới ý được anh có rất nhiều trạng thái cảm xúc khác nhau mà cô lại chẳng để trong lòng.
“Hôm đó, em xin lỗi… Em nói quá nặng lời, hôm nay em nói rõ với Tiêu Duệ rồi, sau này em sẽ không liên lạc với anh ấy nữa.”
Cô do dự, cảm thấy mình nên mở miệng.
Như thể nếu không nói ra, sẽ không kịp nữa.
“Ừ.”
Lâm Kiều chờ đợi, song tất cả những gì nhận được chỉ là một chữ lạnh nhạt của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mặt anh bị lớp khói bao phủ nên cô không nhìn rõ lắm, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt anh không đặt trên người cô.
“Mấy ngày nay…”
Mấy ngày nay cô gửi tin nhắn cho anh, không biết anh có xem không.
“Mấy ngày nay anh ngẫm lại.”
Lời nói của cô bị anh cắt đứt.
“Điều em nói, hình như là đúng.”
“Chúng ta vốn không hợp nhau.”
Lâm Kiều ngỡ ngàng, ngẩng đầu nhìn anh, tay cầm vạt váy bất giác siết chặt.
“Em…”
“Anh không có ý trách em, là do anh quá cứng đầu.”
Là tình yêu của anh quá phận, không suy tính, một lòng chỉ muốn vun đắp, kết quả người ta còn không thèm.
Những thứ quá nồng nhiệt sẽ không thể kéo dài.
“Em thì khác, em luôn biết cách cầm chừng, giữ lại một chút, tự có chừng mực.”
“Còn anh thì luôn cảm thấy, yêu một người hẳn là mình đã được cứu rỗi rồi, nhưng trên thực tế, yêu lại làm anh tự ti, khiến anh trả giá, khiến anh chán nản. Yêu thực sự quá khó khăn.”
Giang Trạm nhìn mũi chân cô, vị đắng trong miệng thấm tận vào tim.
Anh cho rằng mình đã gặp được một người quan trọng, nhưng Lâm Kiều lại không muốn ở bên anh, anh nghĩ chỉ cần mình cố gắng là có thể.
Nhưng anh không nhận ra, dù sớm hay muộn, anh cũng không thể không bỏ cuộc, sự tàn nhẫn nhất trong tình yêu với cô là ở chỗ.
Ngay từ khi bắt đầu nảy sinh thì đã tới đỉnh.
Để lúc anh phát hiện ra tình yêu của mình với Lâm Kiều, tình yêu đó ngay từ ban đầu cũng lên tới đỉnh điểm.
Đó là loại tim đập thình thịch, du͙© vọиɠ mãnh liệt muốn có được đối phương, đó là sự khao khát muốn chạm tới tương lai đáng mong đợi.
Thế nhưng ngay từ ban đầu tất cả đã tiêu hao quá mức, từ đó đến nay, anh luôn đi trên con đường tụt dốc.
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp đôi mắt chua xót, há to miệng mới nhận ra mình không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, cho đến khi nước mắt chảy vào trong miệng.
Nếm vị mặn đắng chát, cô mới ý thức được bản thân mình đang rơi nước mắt.
Cô vội đưa tay lau nước mắt, nhưng tuyến nước mắt như bị vỡ ra, nghe lời anh nói, cuồn cuộn chảy xuống như hạt mưa bên ngoài.
“Em có thể xem nhẹ cảm xúc của anh, có thể tùy ý làm mất lòng nhiệt tình của anh, thậm chí không cần để tâm đến những mỏi mệt của anh, những thứ này đều là anh tình nguyện, anh đã biết ngay từ đầu rồi.”
“Nhưng có một thứ… Tình yêu của ai cũng có giới hạn.”
Anh ngước lên nhìn Lâm Kiều, đôi mắt đục ngầu phản chiếu dáng vẻ im lặng rơi nước mắt của cô.
Yết hầu của anh nhấp nhô, dằn sự không đành lòng xuống.
“Khóc gì chứ, anh đâu có ý trách em, chỉ là anh cảm thấy rất mệt, những thứ tốt đẹp trước đây hao hết tâm tư thật sự vô nghĩa, anh không hối hận khi gặp em, chỉ hơi tiếc nuối, cố gắng lâu như vậy ngay cả một lời giải thích cũng không có.”
Anh thật lòng không muốn nói một câu oán trách nào.
Anh không còn tức giận nữa, chỉ cảm thấy rất đau lòng.
“Lời em nói… Không phải thật lòng mà…”
Cô mở miệng, ngón tay xoắn chặt tấm ga trải giường trong tay.
“Em không muốn chia tay với anh, em chỉ…”
“Em thích anh sao?”
Lâm Kiều hơi ngẩn người, nhưng cô mau chóng gật đầu không chút do dự.
“Em hiểu rõ, em có tình cảm với anh…”
Sợ anh không nghe rõ, cô nói thêm lần nữa, giọng nói mang theo chút nghẹn nào.
Có lẽ cô đã yêu anh.
Nhưng trước đó cô không nhận ra nên mới khiến chuyện này trở nên như này.
Đã rất lâu chưa cảm nhận được cảm giác đau nhói lòng, Lâm Kiều đột nhiên rất sợ, sợ mình vừa quay đầu, người phía sau đã không còn ở đó.
Chỉ còn lại mình cô, cứ nhìn về quá khứ.
Giang Trạm không nói nữa, anh đứng dậy, nhìn cô thật sâu, rồi xoay người bước ra ngoài.
Lâm Kiều hoảng hốt, hốc mắt đau xót, nước mắt bất chợt rơi xuống, cô không chút chần chừ, đứng dậy giữ chặt cái tay đang mở cửa của anh.
Cô nhìn anh, hơi thở gấp gáp, nước mắt lăn dài.
“Là lỗi của em…”
Cô giữ chặt tay anh, nhưng vẫn bị anh gạt ra.
“Em nên nghĩ lại… Có khi em không hề thích anh, em chỉ ham lòng tốt và sự nhiệt tình của anh mà thôi.”
Giọng anh hơi khàn khàn, lời anh nói ra như dây leo quấn chặt lấy tim cô không thở nổi.
Nói rồi anh kiên quyết quay người, sải bước ra ngoài.
Như thể không cho bản thân cơ hội để hối hận, bước chân anh vừa nhanh vừa dài, vội vã muốn thoát khỏi người làm anh đau đớn.
Buồn không? Buồn.
Đau đớn không? Đau đớn lắm.
“Giang Trạm!”
Lâm Kiều nhìn theo bóng lưng của anh, bước lên trước muốn kéo anh lại, nhưng lần này chưa kịp đụng vào vạt áo anh đã đóng cửa lại, anh không đứng nơi ngược sáng chờ cô nữa, ngược gió ngược mưa bước lên xe, biến mất trong đêm tối.