Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn anh, hô hấp hơi run rẩy, chẳng biết anh định làm gì.
Cô nhìn vào đôi mắt anh, cảm xúc phức tạp ấy khiến cô đoán không ra.
Cô không hiểu, nhưng cô thật sự muốn biểu đạt tâm tư của mình cho anh.
Ngón tay nhịn không được níu chặt mép quần.
Cho đến Giang Trạm nắm chặt tay cô Lâm Kiều mới cúi đầu nhìn trong tay anh cầm là cái gì.
Một cái chìa khóa được đặt vào tay cô.
Cảm giác lạnh buốt lan ra khắp bàn tay.
“Đây là…”
Cô biết, nhưng cô vẫn muốn một đáp án xác thực.
Lâm Kiều nhìn ánh mắt anh có chút ướt át, tim cô đập dồn dập, chờ đợi câu trả lời của anh.
“Em không biết?”
Lâm Kiều cười, hốc mắt trong nháy mắt cay cay, cô nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay đi lên phía trước ôm lấy eo anh.
“Cảm ơn…”
Cảm ơn anh có thể cho cô một cơ hội nữa.
“… Còn phải xem biểu hiện của em.”
Tuy nói như vậy nhưng vẫn vòng tay qua ôm lấy cô.
Giọng anh trầm thấp ở bên tai cô, Lâm Kiều không nhịn được trong lồng ngực anh bật cười, nước mắt theo dòng chảy xuống thấm vào áo sơ mi của anh.
Lúc ăn cơm xong bên ngoài bắt đầu mưa, Giang Trạm nhìn Lâm Kiều, suy tư lúc lâu mới lên tiếng.
“Em vẫn định về à?”
“Anh muốn để em ở lại không?”
Giang Trạm há miệng định nói gì nhưng lại nuốt xuống.
Anh phải giữ lại.
Lâm Kiều nhìn thấy biểu cảm của anh thì cười cười, lấy di động ra gửi cho mẹ một tin nhắn.
Sau khi nhận được hồi âm Lâm Kiều để di động xuống, thấy Giang Trạm cách mình một khoảng, cái mông liền nhích nhích tới gần anh.
Cảm thấy cô tới sáp lại Giang Trạm ngẩng đầu nhìn cô, Lâm Kiều đối diện với mắt anh.
“Em có thể làm phiền ở nhà anh một đêm không?”
Khóe miệng cong cong vô cùng đáng yêu, nhịp tim Giang Trạm như bị hẫng mất một nhịp.
Trong lòng giống như có pháo hoa nở tung, chỉ là biểu hiện ra ngoài vẫn là vẻ lạnh lùng vô cảm.
“Báo cho bác gái biết chưa?”
“Em báo rồi.”
“Em nói là ở cùng với anh.”
Trả lời rất chi tiết rõ ràng.
Giang Trạm ho nhẹ hai tiếng rồi quay đầu lại không nhìn cô nữa, khuôn mặt không giấu nổi nụ cười trên khóe môi.
Mở ti vi, hai người ngồi trên sô pha xem vô cùng buồn chán.
Lâm Kiều vẫn cứ ngồi xem rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thậm chí mọi người có thể quên mất sự tồn tại của cô.
Giang Trạm không thế, chỉ cần Lâm Kiều ở bên cạnh anh, ánh mắt của anh sẽ luôn bị cô thu hút.
Cô đang nhìn tivi, còn anh đang nhìn cô.
Dường như xem được mẩu chuyện thú vị, Lâm Kiều quay đầu muốn chia sẻ với anh liền bắt gặp ánh mắt của người kia.
Yêu thương dâng trào trong ánh mắt, giống như là giờ phút này vậy.
Anh còn chưa kịp thu hồi đã bị cô nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
“Giang Trạm.”
Cô bỗng nhiên lên tiếng khiến Giang Trạm kinh ngạc, anh còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên người trước mắt đã nghiêng người qua.
Bờ môi mềm mại dán sát miệng anh, nhẹ nhàng chạm nhẹ, không có đi sâu vào chỉ khẽ hôn khóe môi.
Khoảng cách của bọn họ gần trong gang tấc, Lâm Kiều chăm chú nhìn anh, đưa tay ôm lấy anh rồi tựa cằm lên bờ vai.
Cô chưa từng thỏa mãn như thế.
Đột nhiên Lâm Kiều muốn.
Vốn dĩ bọn họ không phải người đi trên một con đường.
Giờ phút này nghĩ lại, tưởng chừng người như anh cô sẽ không bao giờ có cơ hội đến gần, vậy mà bây giờ cô lại yêu anh.
Cô đúng là người may mắn.
“Tự nhiên em cảm thấy mình thật may mắn.”
Giang Trạm buông cô ra để ngắm nhìn khuôn mặt cô, ánh mắt anh nhìn cô không rời mắt.
Nếu như là trước đây anh sẽ nói với cô, không phải, đây là may mắn của anh.
Nhưng giờ phút này, anh thật sự phải nói với cô.
“Bây giờ mới biết em rất may mắn à?”
Môi của anh không hề báo trước hôn lên môi cô, Lâm Kiều không hề do dự đáp lại anh.
Giống như hai con cá sắp cạn khí, hút lấy dưỡng khí từ trong miệng nhau.
Đúng vậy, gặp được Giang Trạm là một việc gì đó rất kỳ diệu, giống như bạn đang đứng trong bóng tối bỗng nhiên xuất hiện một hình bóng ngược chiều ánh sáng dẫn bạn đi ra, cầm theo một chiếc đèn ngồi bên cạnh bạn, hỏi bạn, hỏi tôi có thể ngồi ở đây không.
Đợi cô nhìn rõ mọi thứ, cô sẽ không ngần ngại ôm hôn anh trong tình yêu ngập tràn.
Bọn họ đã quá lâu không hôn nhau mãnh liệt như này, dù rằng cô đã hơi thở không nổi, nhưng lại không muốn buông ra.
Cô khao khát hơi thở, nhiệt độ trên cơ thể anh. Nụ hôn nóng bỏng rơi lên giữa hàng lông mày, mắt rồi đến bờ môi, lại nhẹ nhàng dừng lại ở cần cổ trắng nõn của cô, hơi ngứa nhưng cảm giác tê dại nói không nên lời.
Bàn tay của anh cũng hừng hực lửa nóng như nụ hôn của anh vậy, chạm lên da thịt cô làm cô nhịn không được mà run rẩy.
Hơi thở Lâm Kiều gấp gáp, hai tay đặt trên bờ vai dày rộng của anh, cảm nhận nụ hôn từ nhẹ nhàng dần trở nên cuồng nhiệt của anh, mút vào cần cổ mềm mại của cô, đầu lưỡi nóng ướt liếm láp da thịt mẫn cảm.
Cảm nhận thấy bàn tay nóng bỏng của anh đã cởi nút thắt nội y ra, đầu ngón tay anh lướt qua sống lưng, bao trùm lên đầu bầu ngực mềm mại, vừa xoa nắn vừa cởi bỏ quần áo của cô.
“Ưm…”
Hai người đã lâu không có thân mật khiến trái tim cô đập mạnh liên hồi, hồi hộp khát vọng những cảm xúc mãnh liệt hơn.
Môi bị anh hôn đến mức thở dốc, đầu lưỡi nóng ướt càn quét bên trong, thậm chí Lâm Kiều còn không kịp lấy hơn, nuốt lấy chất lỏng mang theo oxy trong đó.
Một tay Giang Trạm ôm lấy cô, tách hai chân cô ra quấn ngang hông anh, giữa hai chân chọc vào cọ sát với cự vật đang ngẩng cao đầu của anh.
Theo nhịp bước anh lên tầng, Lâm Kiều dùng hai chân quấn chặt lấy anh sợ bị ngã, côn thịt theo chuyển động của anh ma sát với vùng kín của cô.
Cảm giác được nơi tư mật của mình đã phun ra dịch lỏng ấm áp, Lâm Kiều tựa đầu dựa vào cần cổ của anh khẽ rên rỉ.
Loại dục vọng chưa được thỏa mãi khiến cô vừa sung sướng vừa khó chịu.
Đến khi được đặt trên giường, Lâm Kiều nhớ lại lúc lần đầu tiên bọn họ làm tình là ở đây.
Hai tay Giang Trạm chống ở hai bên eo cô, đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm cô, giống như một con báo đen săn mồi chuẩn bị nuốt trọn con mồi vào bụng.
Anh không nhanh không chậm vuốt ve gương mặt non mềm của cô, một cách đầy yêu thương trìu mến.
Cảm nhận được lòng bàn tay thô ráp của anh, hô hấp của Lâm Kiều càng khó khăn, cô đưa tay vòng qua cổ anh kéo anh lại gần mình, hô hấp của hai người quấn lấy nhau.
Ánh mắt ngập nước lấp lánh nhìn anh, cánh môi mềm mại quấn quýt với môi anh.
Môi của Giang Trạm cũng hệt như thế, hôn lên mang mùi hương đặc trưng của anh, làm cô quyến luyến không thôi.
Lâm Kiều muốn nhiều hơn nữa.