Lâm Kiều hút chặt lấy anh, hoa huyệt run rẩy kịch liệt theo tốc độ ra vào dần tăng nhanh của người đàn ông, vòng eo nhỏ cũng vặn vẹo đưa đẩy phối hợp với chuyển động của anh.
Côn thịt cắm vào càng lúc càng sâu, bụng Lâm Kiều trướng lên khiến cô không thoải mái, tiếng rên rỉ cũng kèm theo chút nghẹn ngào:
“A… không được… sâu quá… Ưm a…”
Tiếng rên của Lâm Kiều càng nức nở lại càng giống như một loại thuốc kích thích, khiến cho đôi mắt của Giang Trạm đỏ ngầu, trong đầu anh trống rỗng chỉ có ý niệm duy nhất là cắm thật sâu vào trong cô, khao khát chiếm hữu cô làm của riêng.
Sự tiếp xúc của mỗi lần ra vào đều như chạm tới nơi sâu nhất của đối phương, dâm thủy chảy ra ướt đẫm nơi tư mật của hai người.
Tiếng thở dốc của Giang Trạm sát bên tai như thúc đẩy ngọn lửa tình trong cô dâng trào, đôi bàn tay to lớn của anh xoa nắn đôi bồng đảo trắng nõn, trong huyệt khẩu nóng ướt tựa như có vô số cái miệng nhỏ đang hút chặt lấy anh, khiến cho những động tác của anh càng thêm mãnh liệt.
“A… a… nhẹ chút… nhanh quá… Giang Trạm…”
Chẳng biết tại sao mà người đàn ông hệt như được tiêm máu gà*, vật nam tính to dài của anh đâm sâu đến nỗi khiến cho bụng dưới của cô hơi đau, chất lỏng ướt át nhiễu xuống từ nơi giao hợp của hai người, khiến cho đùi trong dính ướt cả một mảng.
Xen lẫn trong cảm giác đau đớn lại là thứ khoái cảm và tê dại đến vô tận, Lâm Kiều lúc này đã không phân biệt rõ rốt cuộc là bản thân mình muốn anh nhẹ nhàng một chút hay là mạnh bạo hơn một chút.
“Có thích không?”
Một tay anh kéo cô ngồi lên người mình, tay còn lại giữ chặt hông cô rồi ra vào thật sâu, hơi thở nóng rực phả bên tai cô, cọ sát với vành tai đỏ bừng.
Ý thức của cô sớm đã hòa theo từng động tác của anh, cô giờ đây chỉ có thể vô thức dựa vào và thuận theo anh.
“A… Thích lắm… A…”
Động tác của anh càng thêm mạnh mẽ, giống như muốn đâm tới tận bên trong tử cung của cô, hoa huyệt co rút dữ dội, càng lúc càng chặt hơn, vô số những khoái cảm như pháo hoa nổ tung trong đầu cô.
“A a…”
Cơ thể cô run rẩy kịch liệt rồi đạt đến cao trào, từng đợt dâm dịch chảy ra không ngừng.
Hai chân Lâm Kiều kẹp chặt lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông, rồi dựa vào vai anh thở hổn hển, cả người run rẩy không thôi, hoa huyệt còn đang ngậm vật nhạy cảm của anh cũng co rút lại.
Thân thể mềm nhũn của cô bị anh lật ngược lại, bàn tay to lớn đỡ lấy bờ mông tròn trịa của cô rồi hung hăng đâm vào từ phía sau.
“A… không muốn nữa đâu…”
Những vệt nước còn vương trên mặt chưa kịp khô thì những giọt lệ nơi hốc mắt đã lại chảy dài trên má.
Giang Trạm cúi người hôn lên sống lưng cùng cần cổ của cô, nhẹ nhàng vỗ về.
“Kiên trì thêm một chút nữa được không, ngoan.”
Giọng nói anh thì dịu dàng ấm áp nhưng chuyển động nơi thân dưới lại càng lúc càng nhanh.
Lâm Kiều thở dốc một cách nặng nề, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, những tiếng rên rỉ nghẹn ngào dường như bị chiếc gối nuốt lấy.
Thân thể bị đâm tới mức sắp không trụ vững, lúc này người đàn ông siết chặt lấy eo cô để cô tiếp nhận từng đợt va chạm kịch liệt.
“A… không được… thật sự không được nữa rồi… Giang Trạm…”
Những khoái cảm mãnh liệt cùng với sự mệt mỏi và đau đớn khiến cô không thể chịu nổi mà bật khóc thành tiếng.
Giang Trạm hôn lên tấm lưng run rẩy của cô, bàn tay xoa bóp hai cánh mông mềm mại muốn giúp cô thả lỏng hơn một chút.
Dục vọng vốn đã tan biến lại được những hành động dịu dàng này của anh khơi gợi, động tác nhẹ nhàng của người đàn ông giờ đây lại khiến cho cô trở nên thèm khát khó mà cưỡng lại.
Bàn to lớn xoa nắn đôi bồng đảo trắng mịn của cô, nghe thấy âm thanh của cô đã trở thành hưởng thụ nhưng động tác của anh cũng không vội tăng nhanh.
“Ưm… ư…”
Vòng eo thon nhỏ không chịu nổi mà uốn éo theo từng chuyển động của anh, mong muốn càng nhiều hơn nữa.
“Thật khó chịu… A… mạnh hơn chút nữa…”
Lâm Kiều quay đầu nhìn người ở phía sau, những giọt lệ nhạt nhòa vẫn còn vương trên khóe mắt.
“Em nâng mông cao lên chút nữa.”
Năm ngón tay vỗ nhẹ lên bờ mông căng mịn ý bảo cô làm theo.
Lâm Kiều phối hợp nâng hông lên, nhưng người phía sau lại chần chừ không có bất cứ hành động gì, đôi mắt ướt át của cô đối diện với ánh mắt thâm trầm của người đàn ông.
“Ưm… nhanh lên đi… Giang Trạm…”
“Như thế này hả?”