NƠI ANH ĐỨNG NGƯỢC CHIỀU ÁNH SÁNG

Dạo này lúc đi làm về Giang Trạm hơi suy sụp, đến cả Giang Tiêu Tiêu còn phát hiện, huống chi là mẹ Giang.

“Có chuyện gì vậy?”

Mẹ Giang cau mày nhìn bóng lưng con trai đi lên tầng, hỏi Giang Tiêu Tiêu đang ăn trái cây ở bên cạnh.

“Con không biết, suy nghĩ của anh họ làm sao con đoán được.”

Giang Tiêu Tiêu cũng có chút tò mò không biết Giang Trạm bị làm sao.

Anh họ chưa bao giờ là người thể hiện tâm trạng không tốt đến mức này, mấy hôm liên tiếp đều là cái dạng này quả thực là không bình thường.

“Bác nghe nói đàm phán hợp đồng rất thuận lợi mà sao lại cứ như người mất hồn ấy.”

Giang Tiêu Tiêu uống một ngụm nước, suy nghĩ một chút rồi đứng lên.

“Được rồi, bác đừng đoán mò nữa, để con đi tìm hiểu cho.”

Nói xong cô đứng thẳng dậy, đi thẳng lên phòng làm việc trên tầng.

Giang Tiêu Tiêu gõ cửa.

“Khụ khụ… Anh họ, em vào nhaa~”

Đèn trong phòng làm việc đang sáng, cô có thể nhìn thấy sương khói lượn lờ bên trong.

“Anh này… khụ khụ…”

Giang Trạm hoàn hồn, dập tắt đầu lọc trong tay, đứng dậy mở cửa sổ.

“Sao thế.”

Giọng anh hơi khàn.

Giang Tiêu Tiêu cau mày, bước tới ngồi bên cạnh anh.

“Anh đang làm gì vậy, gần đây đang có trend mấy anh soái ca đẹp trai kiểu u buồn, anh cũng đang theo trào lưu đấy à?”

Giang Trạm im lặng vươn tay kéo cổ áo sơ mi.

Mặc dù anh không nói nhưng Giang Tiêu Tiêu có thể nhìn ra tâm trạng chán chường của anh, lúc này giữa mày của anh đều lộ ra cảm xúc đè nén.

“Nói đi chứ, không chừng em có thể gợi ý cho anh vài lời khuyên, tốt xấu gì em cũng là người lớn đấy, anh nói xem có phải không?”

Cô với Giang Trạm đều là con một, từ nhỏ hai người đã chơi với nhau, vốn là họ hàng nhưng hai người thân như anh em ruột.

Cũng như Tiêu Bân, cô luôn hướng về phía anh họ mình, nên dáng vẻ hiện tại của anh vừa khiến cô lo lắng vừa nảy sinh lòng hiếu kỳ.

“Anh đừng nói, để em đoán, đây chắc chắn không phải chuyện bên công ty nha…”

Giang Trạm chưa từng bộc lộ cảm xúc khi làm việc ra ngoài.

“Vậy thì chỉ còn một chuyện.”

“Giận dỗi với chị Lâm hả?”

Lời vừa nói ra, cô thấy đồng tử Giang Trạm co rút lại, trong lòng hiểu rõ.



“Hừ, giờ thì anh gặp đúng người rồi đây, anh trai à, chủ đề yêu đương này vẫn nên để em giải thích cho anh một chút ha.”

Giang Trạm ngẩng đầu nhìn dáng vẻ dương dương đắc ý của cô, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn.

“Em cảm thấy, chị ấy yêu anh à.”

Anh hỏi, Giang Tiêu Tiêu kinh ngạc.

Trong đầu nhớ lại dáng vẻ của Lâm Kiều, nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Tại sao lại nói như vậy?”

Không thích thì sẽ ở bên nhau à, huống hồ bọn họ ở bên nhau lâu vậy rồi.

Giang Trạm nhìn cô, đối mắt với Giang Tiêu Tiêu.

Giang Tiêu Tiêu sững sờ, lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt này của Giang Trạm, chật vật đau đớn áp lực, giống như một con thú nhỏ hoảng loạn tìm lối thoát.

“Hai người…”

Cô nhận ra mọi chuyện không chỉ đơn giản là cãi nhau, có lẽ Lâm Kiều và Giang Trạm cũng chưa hiểu rõ mối quan hệ của bọn họ.

Giang Tiêu Tiêu khẽ hít một hơi, cô bước tới nắm lấy tay Giang Trạm muốn cho anh sự an ủi, lúc này mới cảm nhận được bàn tay to lớn ấy đã lạnh buốt.

“Chị ấy không yêu anh à?”

Giang Trạm không nói lời nào.

Đôi khi sự im lặng thường có thể bộc lộ ra tất cả.

Cô cảm thấy hơi khó chịu, người anh mà cô sùng bái đã có dáng vẻ này bao giờ đâu. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn đứng về phía anh.

“Anh đối với chị ấy tốt như vậy nhưng chị ấy không yêu anh.”

“Đó là bởi vì chị ấy không có mắt nhìn, không phải do anh không đủ tốt. Anh, anh buông tay đi, không cần lưu luyến chị ấy, có loại người nào chúng mình tìm không thấy, minh tinh, người mẫu, tốt hơn nhiều so với chị ấy, muốn tìm kiểu người nào thì tìm kiểu người nấy.”

Cô nói có lý, nhưng chuyện tình yêu, mấy ai nói đúng được.

Có đôi khi số mệnh chính là như vậy, anh nhìn người khác một trăm lần, một vạn lần, cũng không sánh bằng một lần nhìn Lâm Kiều.

Nhưng anh đối tốt với cô, không phải vì anh nợ cô, đó là anh tự nguyện, nhưng thất vọng tích lũy ngày càng nhiều.

“Anh phải ở bên người làm anh hạnh phúc chứ không phải lôi hết tâm tư đi lấy lòng người khác, mất đi người mình thích thì đau nhưng mất đi người không yêu mình thì chẳng việc gì phải đau khổ cả.”

Giang Tiêu Tiêu nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh, lòng cô vô cùng khó chịu.

Anh mở miệng, đưa lưỡi liếm đôi môi khô khốc của mình.

“Có những việc anh có thể thông suốt, cũng có thể chấp nhận nhưng anh vẫn rất khổ sở.”

Đây là lần đầu tiên ở trước mặt cô, anh không còn dáng vẻ của người anh mạnh mẽ nữa, mà là dáng vẻ yếu ớt mẫn cảm.

Hốc mắt Giang Tiêu Tiêu chua xót, cô đứng dậy ôm anh, xoa đầu anh, tựa như lúc anh ôm cô khi còn bé.

Nói với cô, anh luôn luôn ở bên em.



“Không sao, không sao…”

Cô an ủi anh, còn rơi nước mắt trước cả anh.

Suy cho cùng thời gian sẽ làm hao mòn mọi thứ.

_____________________________________________

Nửa đêm, Lâm Kiều đang ngủ thì bừng tỉnh.

Cô dựa vào đầu giường châm một điếu thuốc, dùng ánh mắt hỗn loạn nhìn thẳng phía trước.

Không vì bất cứ thứ gì, chỉ là bỗng dưng lại buồn vô cớ.

Trong mơ, cô cùng một người bước vào đại sảnh, người bên cạnh là hình bóng, cuối cùng hình bóng đó càng ngày càng rõ ràng, biến thành khuôn mặt Giang Trạm.

Nhưng trước khi cô gọi tên anh, anh đã biến mất không thấy đâu nữa.

Cô chưa kịp đưa tay, anh đã không còn.

Cảm xúc lo lắng và khó chịu bủa vây lấy cô.

Lâm Kiều lấy điện thoại mở WeChat.

Đêm khuya cô làm theo cảm tính, sự tỉnh táo đã bị phần cảm tính đi đánh bại.

Cô nhắn xin lỗi anh, tự cảm thấy tối hôm đó mình nói rất quá đáng.

Gửi tin nhắn đi, tim khẽ thót lên, cô nhìn chằm chằm vào màn hình, tự hỏi liệu Giang Trạm có nhìn xem hay không.

Chỉ là tin nhắn như đá chìm đáy biển, mấy ngày kế tiếp cô không nhận được hồi âm.

Cô nghĩ có khi phải gọi điện thoại nói rõ ràng, nhưng điện thoại cũng không bắt máy.

Đôi khi cô ngẩn người khi đang ngồi vẽ tranh trong tiệm, không kìm được mắt liếc nhìn điện thoại.

Đôi khi cửa tiệm đột nhiên được mở, cô lập tức ngẩng đầu xem có phải đó là bóng hình của anh hay không.

Tiêu Duệ bước vào cửa có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt thất vọng của cô.

“Em ăn chưa?”

Anh ta bước đến bên cô.

Tiêu Duệ nhìn cô, anh ta biết cô đang đợi ai.

Đáp án mặc định trong lòng khiến anh ta siết chặt tay đang rũ một bên.

“Cùng nhau không? Em muốn ăn cái gì.”

Lâm Kiều bình tĩnh ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt hơi không kiên nhẫn.

“Tiêu Duệ, lần cuối cùng em đã nói rất rõ ràng với anh rồi, em cực kì nghiêm túc.”

“Đừng tới nữa, chúng ta thật sự không thể, em không còn yêu anh nữa.”

“Anh nghe hiểu không?”

Bình luận

Truyện đang đọc