Hai người tan rã trong không vui, Lâm Kiều cũng không liên lạc với Giang Trạm một thời gian dài sau đó.
Mấy hôm nay Lâm Kiều về nhà, lúc ăn tối mẹ Lâm vẫn luôn hỏi cô về chuyện của Giang Trạm.
“Dạo này sao không thấy con liên lạc với tiểu Giang nhỉ? Công việc hiện tại của cậu ấy còn bận không, gọi đến nhà ăn bữa cơm gì đó…”
Lâm Kiều ăn cơm như nhai sỏi.
“Anh ấy rất bận, để lần sau đi ạ.”
Bố Lâm liếc nhìn Lâm Kiều một cái.
“Sao thế, con dạo này hình như khác khác, cãi nhau với thằng nhóc kia à?”
Ánh mắt Lâm Kiều trốn tránh không dám nhìn thẳng.
“Không có ạ.”
Thấy cô nói như vậy hai người cũng không hỏi nữa, sau khi ăn xong Lâm Kiều liền về phòng.
Cô ngồi trên giường nhìn màn đêm bên ngoài, ngón tay di chuyển xung quanh trên biểu tượng Wechat.
Thực tế đây không phải lần đầu tiên cô do dự mình có nên chủ động nhắn tin với anh trước không.
Chỉ cần cô có thời gian yên tĩnh sẽ lại nhớ đến Giang Trạm, bọn họ mới chỉ không liên lạc có một tuần, nhưng không hiểu sao Lâm Kiều lại cảm thấy dường như đã trôi qua rất lâu.
Vốn dĩ chuyện kia chả có vấn đề gì để bọn họ phải cãi nhau cả.
Lâm Kiều nghĩ, nó chẳng đáng để hai người làm ầm ĩ như vậy.
Nhưng chỉ cần giọng điệu hơi gay gắt hay từ ngữ không thích hợp vào tình huống lúc ấy rất dễ khiến nảy sinh mâu thuẫn, mà cô là người có thói quen hễ mở miệng ra làm châm chọc.
Không phải cô không nghĩ đến việc mình gọi điện cho Giang Trạm trước.
Nhưng cô đã quen là người bị động, cô không biết lúc gọi cho anh phải nói những gì.
Thật phiền phức.
Có phải nếu cô không gọi cho anh, Giang Trạm cũng không gọi cho cô không?
Lâm Kiều hút thuốc, nhìn ảnh đại diện Wechat của Giang Trạm, buồn rầu nhả ra một hơi khói.
Tức giận rồi à?
Giận thật rồi.
Hình như thật rồi… Nếu không thì làm sao đã qua thời gian dài như vậy rồi mà đến ngay cả một cuộc gọi cũng không có, rất kỳ lạ.
Hai ngày trôi qua.
Nếu hai ngày này Giang Trạm vẫn chưa gọi cho cô thì cô sẽ gọi cho Giang Trạm.
Cô nghĩ, thỉnh thoảng chủ động một lần cũng không sao.
Nghĩ như vậy suy nghĩ phiền muộn trong đầu cũng vơi bớt đi, sau khi hút xong rồi đi tắm rửa, bây giờ cô đang nằm trên giường lướt Weibo một cách buồn chán.
Mới lướt một lúc mắt đã muốn dịp lại nên cô tắt đèn đi ngủ.
Lâm Kiều nằm mơ.
Trong giấc mơ cô đứng tại căn phòng ở cửa tiệm, Giang Trạm đến tìm cô rồi làm hòa với cô.
Hai người hôn môi thắm thiết rồi quấn lấy nhau ân ái.
Trong mơ, Giang Trạm mạnh mẽ cắm vaod hoa huyệt non mềm của cô từ phía sau, bàn tay nóng rực bóp bầu ngực, đầu ngón tay gẩy gẩy trêu trọc đầu nhũ, anh tiến vào vừa sâu lại vừa nhanh, cô sướng đến mức không nhịn nổi mà liên tục thét chói tai.
Lúc sắp cao trào, đột nhiên Lâm Kiều mở mắt.
Cô nhìn căn phòng mờ tối xung quanh, thở hổn hển.
Lúc này cô mớibiết bản thân vừa mộng xuân.
Cô mơ mình làm tình với Giang Trạm trên giường ở cửa tiệm.
Lâm Kiều đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cô cảm giác được giữa hai chân của mình đã nhớp nháp ướt nhẹp, dâm thủy tiết ra ướt đẫm quần lót dinh dính khó chịu.
Không những thế hoa huyệt trống rỗng muốn được yêu thương, như bị mê hoặc, cô đưa tay tiến vào thăm dò, hoa tâm càng thêm hứng khởi, trong nhớ lại cảnh mộng xuân vữa nãy, hoa tâm rẩy được côn thịt rút ra cắm vào lấp đầy khoảng không.
Giấc mộng xuân kia chân thực tới mức cô tưởng nó đã thực sự xảy ra, nên bây giờ cô không kìm được khát vọng nơi tư mật, càng nghĩ càng ướt.
Lâm Kiều kẹp chặt hai chân, làm thế nào cũng không dịu được cảm giác trống rỗng.
Cảnh tượng trong đầu lũ lượt ùa về như đèn kéo quân, Giang Trạm ngậm lấy đầu nhũ, dùng đầu lưỡi linh hoạt khuấy đảo xung quanh, mút vào quầng nhũ của cô.
“Ừm…”
Hai tay giống như bị mê hoặc, cách váy ngủ mỏng manh xoa bóp ngực mình, cô không mặc áo lót, khi ngón tay chạm lên nhũ hoa cả người run lên bần bật.
Trong đầu là cảnh tượng mộng xuân vừa nãy, cô đưa tay xoa nắn núm nhũ, cảm nhận rõ ràng nụ hoa đang dần cứng lên.
Từ trước đến nay Lâm Kiều chưa thử qua việc này, chỉ là cảnh tượng trong đầu như hiện lại trước mắt, khi sờ tay lên lại càng không thể dừng được, càng lúc càng mê mẩn.
Cô không nhịn được cởi váy ngủ của mình ra, chỉ mặc một cái quần lót nằm trong chăn, bàn tay mềm mại trực tiếp chạm vào bầu ngực đàn hồi của mình, nhớ lại động tác của Giang Trạm, đầu ngón tay xoa nắn đầu nhũ, da thịt trắng nõn được vuốt ve chuyển thành ửng hồng.
Phía dưới của cô đã ướt đẫm, bàn tay mê muội chạm đến nơi ấy.
‘Mở hai chân ra.’
Âm thanh trong mộng giống như xuyên qua cảnh mộng thì thầm bên tai cô.
Cô bị âm thanh đó chỉ dẫn, hai chân từ từ mở ra.