NỮ NHÂN CỦA VƯƠNG, AI DÁM ĐỘNG!

Thời gian dần trôi qua, từ sáng tới chiều Phượng Cửu Nhi chưa có một giọt nước nào vào bụng.

Sớm biết như vậy, thì lúc buổi sáng trở về phòng không nên nói nhiều mà lấp đầy cái bụng trước.

Cần gì phải lãng phí nhiều thời gian hoài nghi ách nô như thế, còn lãng phí cả một bàn thức ăn ngon ách nô làm cho nàng ăn chứ?

Bây giờ nghĩ lại gà nướng mà ách nô mang đến lúc đó......hu hu hu, đói quá, đói đến mức dạ dày sắp co rút lại rồi.

Lại không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng cơm cũng được đưa tới, nhưng Phượng Cửu Nhi vừa nhìn, thì ra là màn thầu đã ôi thui, đột nhiên không muốn ăn nữa.

"Nhìn cái gì? Không thích hả? Không thích thì ngươi đừng ăn nữa! Sau này cũng đừng ăn cơm, cho đói chết ngươi!"

Khẩu khí của trưởng ngục rất tệ và hung tợn.

Tên trưởng ngục này, cũng không biết là tính tình vẫn luôn như vậy hay là hôm nay đặc biệt, tại sao lại hung dữ với nàng?


Thấy hắn cầm chén cơm ném vào phòng giam bên cạnh, động tác vẫn thô lỗ như vậy, ánh mắt của Phượng Cửu Nhi quét qua trên người hắn rồi đột nhiên cười nhẹ.

"Có phải trưởng ngục tiên sinh thường hay bị đau chân, chỉ cần trái gió trở trời là sẽ đau đến mức không thể duỗi thẳng không?"

Trưởng ngục dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, vẻ mặt hung dữ: "Liên quan gì đến ngươi?"

Lớn lên xấu xí như vậy, còn muốn nói chuyện phiếm với hắn? Cũng không soi lại gương xem bản thân là cái loại chim gì!

Phượng Cửu Nhi hơi bất lực, suy nghĩ trực quan nhất của đàn ông đối với phụ nữ chính là ngoại hình.

Nếu là một mĩ nhân, nói cái gì nam nhân cũng sẽ cảm thấy hay, còn nếu là một đứa xấu xí, cũng sẽ chê ngươi miệng thối dù ngươi không nói gì cả.

Nàng nhìn chằm chằm vào đầu gối hắn, nhún vai: "Chắc là đêm nay sẽ có mưa, chân của ngươi bây giờ có lẽ đã bắt đầu đau rồi."


Trước khi trưởng ngục lại mở miệng mắng người, nàng nói: "Ta có thể làm cho cơn đau của ngươi tạm thời biến mất, thù lao là, một con gà béo nướng."

Vốn dĩ trưởng ngục không muốn quan tâm đến nàng, nhưng sờ sờ đầu gối của mình quả thực là đau không chịu nổi.

Nếu không, đêm nay hắn cũng không cáu gắt như vậy, thật sự là rất đau.

Nghĩ đến đây hắn nhăm mày lại, có chút hoài nghi: "Ngươi dựa vào cái gì?"

"Ta có một phương thức bí mật dân gian, qua nửa nén nhanh sẽ khá hơn, có muốn thử không?"

Trưởng ngục vẫn chưa tin lắm, nhưng, bây giờ chân thực sự rất đau......

"Nếu như chữa không được, thì lão tử sẽ hành chết ngươi!"

......

Sau nửa nén nhang, Phượng Cửu Nhi ngồi trên ghế, vừa ăn con gà nướng béo ú, vừa uống thanh tuyền thủy trong truyền thuyết, không biết có bao nhiêu thích thú.


"Cửu cô nương nhìn xem cánh tay này của ta, không biết tại sao mỗi khi trái gió trở trời cũng sẽ rất đau."

Một tên cai ngục đứng bên cạnh Phượng Cửu Nhi, vẻ mặt tươi cười lấy lòng: "Cô nương xem, bây giờ nó vừa đau vừa sưng, uống thuốc cũn không tốt lên được, không biết Cửu cô nương có phương thuốc bí mật dân gian nào phù hợp không?"

Nàng không chỉ thật sự khiến cho chân của trưởng ngục không đau, mà ngay cả cơn đau dạ dày của A Dương cũng trở nên thuyên giảm.

Mặc dù người lớn lên xấu xí, nhưng, thủ pháp lại thực sự rất tuyệt vời, rất thần kì!

Phượng Cửu Nhi liếc mắt nhìn, xem xét cổ tay của hắn, nuốt xong miếng thịt gà trong miệng rồi mới nói: "Ngươi đây là bị viêm gân."

"Vậy, còn có thể chữa khỏi không?" Viêm gân gì đó, hắn chưa từng nghe thấy bao giờ, nhưng, cái tên này nghe có vẻ rất lợi hại!
"Có thể chữa khỏi, nhưng......" Nàng nghiêng người, thấp giọng nói: "Buổi tối lúc các ngươi đánh ta, có thể giả vờ đánh không?"

Thái tử điện hạ gì đó, nếu thật sự muốn đến thì sớm đã đến rồi.

Bây giờ đã vào đêm, cách giờ tý không đến ba giờ nữa, Phượng Cửu Nhi không còn trông cậy gì vào hắn nữa rồi.

Hiện giờ, chỉ có thể tự cứu lấy mình thôi.

Trưởng ngục sửng sốt rồi lập tức hiểu ra: "Cái này, ta thì không vấn đề gì, chỉ cần ngươi có thể giảm bớt đau khổ cho ta, nhưng chỉ sợ Trương đô thống sẽ tự mình tới."

Bình luận

Truyện đang đọc