NỮ NHÂN CỦA VƯƠNG, AI DÁM ĐỘNG!

"Hu......" Nữ tử ngồi ở cách đó không xa, bởi vì không có sức lực, chỉ có thể miễn cưỡng nắm chăn, đến giường cũng không thể xuống được.

Mày kiếm đen như mực của Chiến Khuynh Thành hơi chau lại, lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Nhìn bộ dạng này của hắn, tiểu nha đầu càng khóc to hơn, thậm chí, tiếng khóc còn có xu hướng lớn hơn: "Hu, hu hu hu......"

"Rốt cuộc ngươi muốn khóc đến lúc nào?" Cho nàng nội lực tốt như vậy, không tranh thủ tu luyện mà khóc cái gì?

"Cửu hoàng thúc bắt nạt người ta, hu......" Phượng Cửu Nhi lau nước mắt một phen, khóe mắt trộm liếc nhìn hắn một cái.

Cửu hoàng thúc thật sự mất kiên nhẫn, có chút kháng cự đối với tiếng khóc của nữ nhân.

Muốn đá nàng bay đi, nhưng vừa rồi nàng mới cung cấp cho hắn một chút máu tươi, hỗ trợ hắn luyện công trị độc, bây giờ đá bay đi, hình như hơi bất nhân bất nghĩa.


"Rốt cuộc ngươi muốn gì?" Cuối cùng, sự nhẫn nại sắp tuyên bố hoàn toàn kết thúc.

"Ta muốn Cửu hoàng thúc cho người tới Giám Thiên phủ nói một tiếng, người cứu ta buổi tối hôm đó là người của Cửu vương phủ."

"Không sợ hoàng thượng hoài nghi giữa ta và tôn chủ Thiên Tôn Môn có quan hệ sao?"

"Cửu hoàng thúc nhất định có thể làm được."

Nhưng mà, đối phương không hề trả lời, nhắm mắt lại định tiếp tục vận công.

"Hu......"

Mi tâm hắn lại một lần nữa nhíu lại.

"Hu hu......"

Trên trán hắn ẩn ẩn lộ ra gân xanh.

"Hu hu hu......"

"Được rồi!"

"Cảm ơn Cửu hoàng thúc!" Phượng Cửu Nhi lau nước mắt, vui tới mức lập tức bò từ trên giường xuống.

Nhưng mà, không nhớ tới vừa rồi Cửu hoàng thúc mới vận chuyển nội lực cho nàng, bây giờ, sức lực cả người nàng còn chưa điều chỉnh lại.


Bụp một tiếng, lần này, thật sự khóc đến rất thê lương, đau quá.

Chiến Khuynh Thành hơi bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm nha đầu đang quỳ rạp trên mặt đất, y phục nửa thân trên còn hỗn loạn, muốn nhắm mắt lại không để ý tới, nhưng cuối cùng vẫn thở dài một tiếng.

Khẽ vuốt tay áo, người nàng liền rơi vào trong ngực hắn.

"Không để bổn vương bớt lo được!" Tùy ý đắp chăn lên người nàng, rồi ném nàng qua một bên.

Hắn nhắm mắt, môi mỏng khẽ động: "Ngủ đi, nếu không, bổn vương lại hút máu ngươi một lần nữa."

"Vậy sẽ lại cho ta thêm một phần công lực sao?" Phượng Cửu Nhi tính trước tình sau, cảm thấy cuộc mua bán này thực ra vẫn rất có lời.

Trên thực tế, Cửu hoàng thúc chỉ cần một chút máu, cũng chỉ là vài giọt máu thôi.

Nhưng mỗi lần hút xong, hắn đều sẽ cho nàng một phần nội lực, giống như đêm nay.


Nội lực như vậy, nếu chuyển vận thêm mười lần tám lần, nàng dám cam đoan, bản thân sẽ học khinh công, tuyệt đối là làm ít công to!

Trừng mắt thoáng nhìn vẻ mặt nhỏ bé đầy mong đợi của nàng, Chiến Khuynh Thành ẩn ẩn có một cảm giác não đau nhói.

Nha đầu này...... vậy mà lại còn thương nhớ nội lực của hắn.

"Ngủ!"

"Cửu hoàng thúc hung dữ thế làm gì, tương lai sẽ không cưới vợ được đâu."

Phượng Cửu Nhi trừng hắn một cái, bò xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đợi sáng sớm hôm sau tỉnh lại, phần công lực kia của Cửu hoàng thúc đã bị nàng hoàn toàn hấp thụ, công lực của nàng lại tăng lên thêm vài phần.

Tuyệt quá! Đến đây không phí chút công phu nào, chỉ phí một chút máu.

Chỉ là, lần sau có thể đừng cởi y phục của nàng nữa được không? Đồ biếи ŧɦái! Nghiêm trang chiếm tiện nghi của người ta, sao có kẻ đáng ghét như vậy chứ!
Vừa đi vào mộng đẹp, môi mỏng của tiểu nha đầu khẽ động đậy, lẩm bẩm tự nói vài câu: "......Người xấu Cửu hoàng thúc......ngoan ngoãn nghe lời, tha tội chết cho ngươi, hắc hắc hắc......phải ngoan ngoãn đấy......"

Nam nhân đang vận công kia lại mở mắt ra lần thứ N + 1, lần này, cuối cùng nhịn không nổi nữa, lấy tay áo lau nước dãi chảy ra bên môi của nàng.

Người người đều sợ Chiến thần Cửu vương gia hắn, nha đầu này vậy mà hoàn toàn không sợ, đến trong mơ cũng tưởng tượng muốn bắt nạt hắn, thật là......khiến người ta đau đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc