NỮ NHÂN CỦA VƯƠNG, AI DÁM ĐỘNG!

Giãy dụa không có kết quả, Cửu Nhi chỉ có thể nằm trên đùi của Cửu hoàng thúc, nhắm mắt lại ngủ.

Xe ngựa của Cửu vương gia, sau khi vào cung là có thể trực tiếp đi đến Ngự Tiêu điện của hoàng thượng rồi.

Xe ngựa đi không nhanh, còn chưa đến Ngự Tiêu điện, nha đầu nằm trên đùi Cửu hoàng thúc đã chìm vào giấc ngủ.

Hoàng hậu nhận được tin tức, biết Cửu vương gia muốn tới yết kiến hoàng thượng, lập tức sai người trang điểm cho mình, mang theo điểm tâm vội vàng đi đến Ngự Tiêu điện.

Hoàng hậu tính thời gian vừa đúng, bà ta vừa đến, đã thấy xe ngựa của Cửu vương gia dừng lại bên ngoài Ngự Tiêu điện.

"Tham kiến hoàng hậu!" Ngự Kinh Phong cúi người hành lễ nói.

"Miễn lễ." Ánh mắt của hoàng hậu, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào tấm mành của xe ngựa, "Hôm nay A Cửu cũng tới đây sao? Thật trùng hợp."


"Vâng, vương gia có chuyện cầu kiến thánh thượng." Ngự Kinh Phong gật đầu, sau khi hành lễ, mới nâng mành xe lên cho người bên trong xe ngựa.

Hoàng hậu luôn nhìn chằm chằm vào tấm mành, muốn nhanh chóng nhìn thấy mỹ nam tử khiến người ta hồn khiên mộng nhiễu sau tấm mành đó.

Nhưng lúc Ngự Kinh Phong nâng mành xe lên, hoàng hậu ngây ngẩn cả người.

Bà chấn động, bà không dám tin, bà nghi ngờ mắt của chính mình, bà......đột nhiên tiến lên, đẩy Ngự Kinh Phong ra.

Tự mình vén mành xe lên, chỉ vào cô nương đang nằm trên đùi Chiến Khuynh Thành ở bên trong, ngón tay không ngừng run rẩy.

"Nó......nó......"

Chiến Khuynh Thành lạnh nhạt nhìn bà ta một cái, vẫy tay, ý bảo bà câm miệng, đừng đánh thức nữ tử còn đang ngủ say.

Hoàng hậu có thể câm miệng sao? Bà đã suy sụp tới mức hét lên!

"Phượng Cửu Nhi, Phượng Cửu Nhi! Ngươi......"


Vẻ mặt Chiến Khuynh Thành trầm xuống, một tia không vui xẹt qua đôi mắt đẹp của hắn.

Cuối cùng Phượng Cửu Nhi vẫn bị đánh thức, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, người vẫn nằm trên đùi của Cửu hoàng thúc, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hoàng hậu.

Thật ra vừa rồi nàng đã có cảnh giác, biết bản thân nên tỉnh lại rồi, bởi vì, nàng cảm thấy có thứ nguy hiểm đang đến gần.

Nhưng, ngủ trên đùi của Cửu hoàng thúc thực sự rất thoải mái, quan trọng nhất là, có Cửu hoàng thúc ở đây, sao lại thấy an tâm như vậy?

Cho nên, Cửu tiểu thư lười biếng lại ngủ thêm một chút, một chút là được.

Ai ngờ, vẫn là bị tiếng hét này của hoàng hậu đánh thức.

"Cửu hoàng thúc, đến rồi sao?" Phượng Cửu Nhi ngáp một cái, đột nhiên phát hiện ra điểm mới lạ nào đó, ngẩng đầu nhìn Chiến Khuynh Thành.


"Cửu hoàng thúc, ngài đứng hàng thứ chín, Cửu Nhi cũng là thứ chín, hai chúng ta thật là có duyên có phải không?"

Câu hỏi nhạt nhẽo như vậy, đổi lại là người khác, Chiến Khuynh Thành chắc chắn sẽ không để ý tới.

Nhưng hắn lại rũ mắt nhìn Phượng Cửu Nhi, gật đầu, ngữ khí còn khá dịu dàng: "Ừm."

"Hì hì......" Phượng Cửu Nhi cười, không thèm nhìn hoàng hậu đang đứng bên ngoài xe ngựa.

Bà già này vừa nhìn là biết đang có ý xấu với Cửu hoàng thúc! Cũng không nhìn lại xem bản thân đã bao nhiêu tuổi rồi, làm nương của Cửu hoàng thúc người ta còn được!

Nàng chính là đang cố ý thân cận với Cửu hoàng thúc một chút, chọc tức chết bà ta! Ai bảo trước đó bà ta dùng rắn độc cắn nàng!

"Cửu hoàng thúc, chân ta mỏi, ngài xoa cho Cửu Nhi đi." Bản lĩnh giả ngây giả ngốc của Phượng Cửu Nhi hình như lại tiến bộ hơn rồi.
"Phượng Cửu Nhi, ngươi......ngươi lăn xuống cho bổn cung!" Khuôn mặt của hoàng hậu bởi vì tức giận mà hoàn toàn trở nên vặn vẹo.

Không thể được, không thể để A Cửu chạm vào nữ nhân khác, không thể được!

Nhưng mà, A Cửu đang làm gì vậy? Hắn vậy mà lại nâng cái chân nhỏ nhắn của Phượng Cửu Nhi lên, xoa nhẹ cho nàng!

Hoàng hậu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lồng ngực khó thở, trong miệng như có một ngụm máu ứ nghẹn lại, bất cứ lúc nào cũng có thể nhổ ra!

Bình luận

Truyện đang đọc