Vù một tiếng, một chiếc phi tiêu ánh lên màu xanh lam ở dưới ánh trăng, lao nhanh đến tấn công hai người.
Cửu Nhi không có vũ khí trên tay, nên chỉ có thể dùng sức đẩy Ngự Kinh Phong một cái.
Không ngờ, Ngự Kinh Phong phản ứng còn nhanh hơn nàng, rút trường kiếm bên hông ra, keng một tiếng đánh bay ám khí.
Nhưng, tiếp theo lại vù vù vù thêm ba tiếng, ba ám khí đã được tẩm độc bay thẳng đến trước mặt.
"Ngồi vững!" Ngự Kinh Phong trầm giọng nói, trường kiếm trong tay nhanh chóng múa may.
Keng keng keng, ba ám khi tẩm độc đều bị đánh bay ra ngoài.
"Cầm lấy!" Trường kiếm bị nhét vào trong tay Phượng Cửu Nhi, hắn gỡ chủy thủ bó ở trên giày xuống, hắn lao nhanh đi như một cơn gió trước khi kẻ địch phát ra ám khí lần thứ ba.
Khinh công tốt thật thích, Phượng Cửu Nhi cái gì cũng tốt, nhưng tệ nhất lại là khinh công.
Kéo lấy dây cương, dùng sức siết chặt lưng ngựa: "Giá!"
Lúc Ngự Kinh Phong quay đầu lại, đã thấy Phượng Cửu Nhi thúc ngựa chạy như điên về phía này.
Cửu tiểu thư Phượng gia không biết võ công, nàng qua đây làm gì?
Chỉ chần chờ một chút, gió lạnh đã phả đến trước mặt.
Ngự Kinh Phong lập tức thu lại suy nghĩ, nghiêng đầu tránh khỏi ám khí, vù một tiếng, ném chủy thủ đi.
"A......" Hét lên một tiếng thảm thiết, một hắc y nhân rơi từ trên cây xuống, bịch một tiếng rơi mạnh xuống mặt đất.
Sau đó, không còn động tĩnh nào nữa.
Ngự Kinh Phong bước tránh né đòn công kích của một kẻ khác, thân hình thon dài lăn trên mặt đất một cái, trong nháy mắt, chủy thủ đã cắm vào tim của hắc y nhân rồi quay trở lại trong tay hắn.
Lần này hắn nhảy lên cây lớn phía trước, nhanh chóng chạy đến nhánh cây, trận chiến phía trên nổ ra.
"Cửu Nhi tiểu thư, nhớ cẩn thận!" Mặc dù đang đánh nhau với kẻ địch ở trên nhánh cây, nhưng Ngự Kinh Phong vẫn không quên dặn dò Phượng Cửu Nhi ở bên dưới.
Nhưng mà vị Cửu tiểu thư Phượng gia này không luyện võ đúng không? Cho nàng trường kiếm, cũng không biết nàng có biết dùng hay không?
Sau khi dùng đao chém một trong những tên hắc y nhân từ trên cây xuống, Ngự Kinh Phong quay đầu nhìn, không ngờ, lại thấy một tên hắc y nhân cầm kiếm đang lao về phía Phượng Cửu Nhi.
"Cẩn thận!" Khoảng cách xa như vậy, cho dù muốn đi cứu cũng quá khó khăn.
Nhưng, Ngự Kinh Phong vẫn nhảy từ trên cây xuống, liều mạng muốn đi cứu nàng.
Bóng dáng của Ngự Kinh Phong hiện lên trong khóe mắt của Phượng Cửu Nhi, trong lòng ấm áp, vừa xoay cổ tay, trường kiếm xẹt qua một đạo ngân quang giữa không trung.
"A......" Tên hắc y nhân lao tới đến chết cũng không dám tin, qua điều tra rõ ràng Phượng Cửu Nhi không có giá trị vũ lực, vậy mà có thể......một đao đoạt mạng!
"Đó là ai, Ngự Kinh Phong đại đại. "
Nhìn thấy Ngự Kinh Phong chạy đến trước mặt mình, bộ dạng thấm đẫm mồ hôi, Phượng Cửu Nhi lập tức hỏi : "Thời buổi này, gϊếŧ người để phòng vệ chính đáng không tính là phạm tội chứ ?"
Hả ? Đại đại gì cơ ? Phòng vệ chính đáng là gì ? Còn thời buổi này nữa !
Cửu Nhi tiểu thư có ý gì? Tại sao lời của nàng lại khó hiểu như vậy ?
Ngự Kinh Phong không có nhiều sức lực như vậy để trả lời câu hỏi này, chủy thủ trong tay hắn đâm về phía hắc y nhân đang vây về phía mình.
"Không sao, Cửu Nhi tiểu thư, ngài gϊếŧ người, Cửu vương gia sẽ cho người thu dọn cục diện rối rắm này cho ngài. "
"Vậy thì tốt." Vậy thì Phượng Cửu Nhi yên tâm rồi.
Ánh mắt trầm xuống, sát khí ở trong mắt hiện lên.
Nàng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, vững vàng đứng trên đất.
Trường kiếm ở trong tay vẽ ra một đường sáng màu bạc, phập phập hai tiếng, hai tên hắc y nhân gần nàng nhất lập tức ngã xuống chân nàng, máu tươi đầy đất.
Bọn hắn đến gϊếŧ người của nàng, nhân từ với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với chính mình.
Cho nên, tuyệt đối không nương tay với kẻ địch !