NỮ NHÂN CỦA VƯƠNG, AI DÁM ĐỘNG!

Gậy trong tay của A Bưu và A Dương, bộp bộp đánh xuống từng cái một.

Mới đầu Phượng Cửu Nhi còn có thể cắn răng, gắt gao chịu đựng, nhưng mới đánh được vài cái thì nàng nhịn không nổi nữa, hét lên một cách thảm thiết đáng thương.

Hai mươi trượng, y phục trên người nàng bê bết máu, xem ra, là thật sự bong da tróc thịt.

Không bao lâu, đánh xong hai mươi trượng, sắc mặt Phượng Cửu Nhi tái nhợt, hơi thở thoi thóp.

"Nói, ngươi đã cấu kết với người của Thiên Tôn Môn như thế nào? Bây giờ người của Thiên Tôn Môn đang ẩn thân ở đâu?"

Trương Kiến Hoành chỉ vào Phượng Cửu Nhi, vẻ mặt vênh váo hung hăng: "Nếu không nói, đừng trách bổn đô thống không khách khí!"

Bây giờ ngươi đã rất không khách khí rồi! Chưa thẩm vấn đã dùng hình trước, quả nhiên là có quy tắc bất thành văn này ở Giám Thiên phủ!


Phượng Cửu Nhi ngầm mắng chửi, vừa rồi hét quá thê thảm, thật đúng là toát mồ hôi hột.

Nàng hít sâu một hơi, yếu ớt mà nhìn Trương Kiến Hoành: "Ta không biết, tại sao ngươi lại......nói ta cấu kết với người nào đó, chứng cứ đâu?"

"Chứng cứ?" Trương Kiến Hoành cười lạnh, "Có người nhìn thấy ngươi bị người của Thiên Tôn Môn bắt đi, ngày hôm sau lại không tổn thương một sợi tóc trở về, cái này còn không phải là chứng cứ sao?"

"Chuyện này xảy ra khi nào? Ta không biết." Vẻ mặt Phượng Cửu Nhi mê mang và đau đớn.

"Đêm ngày mười tám tháng này, ngươi bị người nào đó bắt cóc từ Phượng phủ, sau đó, bị Tôn chủ Thiên Tôn Môn Đế Vô Nhai bắt đi, có chuyện này không?"

Đêm ngày mười tám tháng này, đêm đó qủa nhiên là bị Đế Vô Nhai bắt đi, nhưng, ngoại trừ người bị chấn thương vì nội lực của Đế Vô Nhai, hẳn là không còn người nào biết nữa.


Nhưng bản thân người đó cũng là một tên trộm cướp, sao có thể đứng ra làm chứng chống lại nàng?

"Đêm ngày hôm đó......" Phượng Cửu Nhi dường như đang nghĩ lại, cuối cùng, nàng lắc đầu: "Đêm đó ta bị ai đó bắt đi, hình như không cùng một người."

"Sau đó thì sao?" Cuối cùng nàng có đồng ý thừa nhận chuyện xảy ra đêm đó không?

"Sau đó, thì ta ngất đi rồi, hôm sau tỉnh lại người đã ở ngọn núi sau Phượng phủ."

Chuyện này cũng không tính là nói dối, sau đó nàng thât sự đã ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thì đã ở ngọn núi phía sau Phượng phủ rồi, không có chuyện gì.

"Là ai bắt ngươi đi?"

"Hắc y nhân. "

"Người nào ?"

"Hắc y nhân. "

"Phượng Cửu Nhi, ngươi vẫn muốn nếm thử đau khổ da thịt có phải không ?" Trương Kiến Hoành nhíu đôi mắt lại, tức giận nói, "Nếu không nói thật, bổn đô thống sẽ dùng hình với ngươi ! "


"Lời ta nói đều là thật, kẻ bắt ta đi chính là hắc y nhân, bọn họ che mặt, ta căn bản nhìn không rõ dung mạo của những kẻ đó."

"Vậy tại sao bọn họ lại muốn bắt ngươi đi ? Có phải ngươi đã cấu kết với người của Thiên Tôn Môn chọc phải kẻ thù không ? "

"Ta thật sự không biết."

"Người đâu ! " Trương Kiến Hoành nói không đến mấy câu, lập tức không nhẫn nại nữa, "Đại hình hầu hạ."

A Bưu và A Dương nhìn Phượng Cửu Nhi, ánh mắt toàn là sự lo lắng.

Đại hình, bọn họ chỉ có thể thương mà không giúp được gì.

"Cởi y phục của Phượng Cửu Nhi, gia hình ! " Đối với một nha đầu không có chỗ dựa, Trương Kiến Hoành không có chút thương hại nào cả.

A Bưu A Dương nhìn Phượng Cửu Nhi, lại chậm chạp không dám ra tay.

Cởi y phục này ra, cái gì cũng lộ ra hết, đến lúc đó ngay cả bọn họ......
"Đợi một chút !" Phượng Cửu Nhi nghiêm mắt lại, ánh lạnh lùng nhìn lên người Trương Kiến Hoành.

"Ta đã thú nhận hết rồi, tại sao còn muốn dùng đại hình với ta ? Rõ ràng là ngươi đang đánh cho nhận tội ! "

"Ngươi thú nhận cái gì ? Ngươi thú nhận cấu kết với người của Thiên Tôn Môn rồi sao ? Ngươi nói ra chỗ ẩn thân của người Thiên Tôn Môn rồi sao ?"

Cái gì cũng không nói, những lời nói đó không phải đều là vô nghĩa sao ?

Phượng Cửu Nhi mắt thấy mấy kẻ đó thật sự muốn dùng hình, nàng nheo mắt lại, đột nhiên nói : "Người đêm đó cứu ta, không phải là Thiên Tôn Môn Đế Vô Nhai, mà là......người của Cửu vương phủ. "

Bình luận

Truyện đang đọc