Tới gần Tết, trong xưởng Giang Mi bắt đầu được nghỉ. Giang Nhiễm không thể ra ngoài, ban ngày cô chỉ xem TV và làm ít việc nhà, ban đêm thì thiếp đi từ sớm.
Tuyết vẫn rơi không nhỏ như trước, Giang Nhiễm muốn ra cửa cũng thành một vấn đề nan giải.
Sáng sớm hôm sau, hơn 8 giờ Giang Nhiễm rửa mặt và thay quần áo. Cô mặc áo dạ dài màu ghi kiểu Hàn hợp mốt từ đầu mùa Đông. Bên trong có thêm áo len cao cổ dáng rộng, phối với quần dài màu đen và giày thể thao, trông có vẻ trưởng thành và tương đối có sức sống hơn bình thường.
Giang Nhiễm soi gương rồi mở rộng vạt áo khoác dạ, sau đó nhìn chằm chằm xuống chân mình.
Không rõ tại sao mặc quần thun bên trong lại thấy chân thô hơn, sự chậm chạp và sưng phù ấy khiến đường cong của người ta cục mịch hơn nhiều.
Giang Nhiễm cắn răng rồi bất chấp cởi quần thun ra, sau đó chỉ mặc một chiếc quần dài màu đen bó lấy chân. Mặc thế này giống như không mặc gì vậy, hai đùi Giang Nhiễm cũng bất giác run lên.
Chịu đựng.
Giang Nhiễm nói với mình như thế.
Giang Mi nấu cháo khoai lang và củ lạc, lúc bà đang sắp bát đũa thì thấy Giang Nhiễm xuống nhà.
Giang Mi nhìn cô rồi thản nhiên hỏi: “Con định ra ngoài à?”
Giang Nhiễm “vâng” một tiếng và đánh giá sắc mặt của Giang Mi: “Vân Tiên rủ đi xem phim chung ạ.”
“Bên ngoài tuyết lớn lắm, xem phim cái gì.”
Giang Mi nói xem phim cái gì ý là sao lại muốn đi xem phim, giọng điệu này rõ là không bằng lòng với việc cô ra ngoài.
Giang Mi đưa bát cháo tới trước mặt Giang Nhiễm: “Trước kia con ra ngoài với Vân Tiên mẹ cũng không quản, nhưng bây giờ chỉ còn nửa năm thôi, đã đến thời điểm mấu chốt rồi, phải kiềm chế lại, biết chưa?”
“Con biết rồi.”
“Mẹ không quen ai cả, về sau cũng không thể giúp gì được cho con. Xã hội bây giờ hoặc là dựa vào chính mình hoặc là dựa vào quan hệ. Chưa nói đến Thanh Hoa hay Bắc Đại, nhưng bản thân cũng phải cố gắng phấn đấu mới được. Học kì tiếp theo đừng ra ngoài chơi nữa, thi đại học xong con có muốn đi du lịch ở đâu mẹ cũng không quản.” Giọng của Giang Mi rất bình tĩnh, cũng rất nhu hòa.
Giang Nhiễm hiểu việc này nên gật đầu.
Giang Mi nghĩ đến chuyện gì nên ánh mắt lại hơi trầm xuống, bà tiếp tục nhắc đến chủ đề lần trước: “Mẹ hỏi về đại học Hoa Tây cho con rồi, với thành tích của con thì 80% là đỗ được. Con thấy trường kia thế nào?”
Giang Nhiễm: “Có phải hơi xa quá không ạ?”
Ngồi tàu hỏa từ Mặc Thành đến đó cũng phải mất đến hai ngày. Trừ điểm vào trường và chuyên ngành ra, Giang Nhiễm không thể không cân nhắc vấn đề khoảng cách này. Nếu như được thì cô vẫn muốn ở gần Mặc Thành một chút, dù sao Giang Mi cũng không quen ai ở Mặc Thành, cô mà đi thật thì chỉ còn lại mình bà mà thôi.
Đã gắn bó và làm bạn vài chục năm nên Giang Nhiễm phát hiện Giang Mi luôn nương tựa vào mình. Năm lớp 10 có lớp huấn luyện quân sự nên phải xa nhà 10 ngày, lớp 11 học việc nhà nông cũng phải xa nhà một tuần lễ, sau khi cô về bà Tôn cũng nói mẹ cháu nhớ cháu điên luôn rồi, lúc nào cũng nhắc tới cháu.
Giang Mi luôn không quen với việc cô không có ở nhà. Bà từng nói với cô cảm giác ấy giống như đột nhiên không biết phải làm gì, về đến nhà cũng vắng tanh vắng ngắt.
Giang Nhiễm không biết Giang Mi nghĩ thế nào, đại học Hoa Tây là lựa chọn trái ngược với suy nghĩ trước đó của bà, và cũng phát sinh quá đột ngột.
Giang Mi nói: “Cũng không xa quá, nếu con thấy được thì lần sau điền nguyện vọng cứ báo trường này trước đi.”
“Đến lúc đó con xem ạ.”
…
1 giờ bắt đầu chiếu phim, Giang Nhiễm đến rạp chiếu phim lúc 12 rưỡi. Lúc đầu cô nghĩ có nên gọi Dương Kế Trầm đi cùng không, dù sao cũng tiện đường, và cũng là anh rủ cô đi.
Nhưng sau khi ăn sáng xong, Giang Nhiễm gõ cửa sổ của anh thì không có ai đáp lại.
Mô-tô kia lại đang hỏng vì tai nạn giao thông, nên đôi lúc Giang Nhiễm cũng không chắc anh có nhà hay không.
Dạo gần đây Dương Kế Trầm bận vô cùng, tới tối qua Giang Nhiễm cũng mới gặp được anh.
Vì mọi người đều được nghỉ nên cổng rạp chiếu phim rất ồn ã, mà đa số là các cặp tình nhân. Cạnh cổng rạp chiếu phim là McDonald, đối diện là trung tâm tổng hợp. Đây cũng là khu vực có lưu lượng người khá lớn, vì thế trên cầu thang và đường chỉ có tuyết đọng, chứ không giống nông thôn tuyết dày có thể chôn người.
Giang Nhiễm tựa vào lan can bằng inox bên ngoài, rồi chỉ liếc mắt đã thấy Quý Vân Tiên. Phía sau cô ấy là Trương Gia Khải, còn cả nhóm Chu Thụ đang nhốn nháo nữa.
Quý Vân Tiên mặc áo khoác màu vỏ quýt, cô ấy đang ôm cánh tay Trương Gia Khải mà cười cười nói nói.
Một trận gió lạnh thổi đến khiến Giang Nhiễm rùng mình, răng cũng đập lập cập vào nhau. Cô thấy bọn họ đang đi tới nên định vào trong sảnh rạp chiếu phim để chờ.
Nhưng vừa xoay người lại thì đã đâm vào một người.
Phía trước Giang Nhiễm là lan can, mà dường như người này đã chặn kín cô lại rồi. Vậy mới biết vừa rồi anh đứng sau lưng cô gần đến thế nào.
Dương Kế Trầm nhìn từ trên xuống: “Mặc thế này à?”
Giang Nhiễm run run rẩy rẩy nói: “Vẫn… Vẫn ổn.”
“Vẫn… Vẫn ổn.” Dương Kế Trầm bắt chước cô, rồi khóe miệng lại rũ xuống: “Đông cứng thành thế nào rồi.”
Khuôn mặt nhỏ của cô không còn chút huyết sắc, bờ môi trắng bệch như đắp phấn, răng thì đập lập cập vào nhau.
Dương Kế Trầm nhét trà sữa trong tay cho cô, sau đó anh đặt bàn tay to ra sau gáy của Giang Nhiễm mà đưa người vào trong sảnh.
Giang Nhiễm ôm trà sữa nóng vào ngực, vẫn là túi giấy màu đen đó, cũng là nhãn hiệu tối qua anh đã mang cho cô.
Giang Nhiễm: “Tiệm này ở đâu? Sao trước kia em chưa thấy bao giờ, J…JY là tên của trà sữa này à? Mà sao lại cùng tên với đội xe của anh, trùng hợp thật đấy.”
Dương Kế Trầm tựa trên tường rồi cười: “Đúng đấy, trùng hợp quá nên mới mua.”
“Vị ngon thật đấy, anh chỉ mua một cốc à?” Giang Nhiễm nhìn hai tay anh trống không thì hỏi.
Dương Kế Trầm: “Tôi uống trên đường đi rồi.”
“Vậy của mấy người Trương Gia Khải đâu?”
“Của bọn họ đâu thì liên quan gì đến tôi.”
Anh rũ mắt nhìn cô, con ngươi thâm thúy kia như có thể xuyên thấu lòng người. Giang Nhiễm cố gắng kiềm chế trái tim nhỏ nảy lên, sau đó hút trà sữa và đánh mắt về phía khác.
Trong sảnh đầy những người đến người đi, bọn họ lại đứng ở một góc khuất.
Dương Kế Trầm cao ráo, mặt mũi lại anh tuấn, rồi còn đứng đút tay trong túi đầy vẻ khoa trương và vô lại. Anh rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác, lúc này đã có không ít các cô gái trẻ lặng lẽ đánh giá người này rồi.
Giang Nhiễm nhìn một lượt rồi định nói với anh, nhưng ngẩng đầu lên lại phát hiện ra anh vẫn đang nhìn mình chăm chú.
“Anh kia đẹp trai quá.”
“Đẹp trai cũng là của người khác rồi, người ta chỉ nhìn bạn gái đấy, thấy chưa.”
Giang Nhiễm: “…”
“Trầm ca!” Sau lưng truyền đến tiếng reo hò của Chu Thụ.
Mấy người bọn họ vừa bước vào đã khiến sảnh chờ nho nhỏ trở nên chật chội trong nháy mắt.
Chu Thụ chỉ vào Dương Kế Trầm: “Chậc chậc chậc, đúng là hai người đi cùng nhau thật, còn núp ở chỗ khuất nữa.”
Chu Thụ nói xong thì đưa cho Dương Kế Trầm một điếu thuốc: “Gần đây bận gì thế, chẳng thấy anh đâu.”
Dương Kế Trầm cầm điếu thuốc rồi nói với Giang Nhiễm: “Bọn tôi ra ngoài hút điếu thuốc.”
Ba người đàn ông đi ra đại sảnh rồi đứng ở cạnh lan can trước đó Giang Nhiễm đứng để hút thuốc và nói chuyện, để lại ba cô gái trong cục diện đầy xấu hổ.
Từ Chi Hạ cũng đến, nhưng cả Giang Nhiễm và Quý Vân Tiên đều không thân với cô ấy.
Quý Vân Tiên phá vỡ cục diện xấu hổ này trước mà cười hỏi: “Chị Chi Hạ, chị muốn uống gì không, để em đi mua.”
Từ Chi Hạ nở nụ cười lễ độ rồi nói: “Để tôi mua đi, hai người muốn uống gì?”
Quý Vân Tiên: “Coca ạ, chắc bọn họ cũng uống Coca, không biết có muốn ăn bắp rang bơ không.”
Từ Chi Hạ nhìn về phía Giang Nhiễm: “Cô thì sao?”
Giang Nhiễm nhìn trà sữa trong tay mình: “Em không cần, em uống cái này.”
Từ Chi Hạ gật đầu, sau đó bước trên cao gót mà tới quầy đồ ăn.
Ánh mắt của Giang Nhiễm rơi vào bóng lưng của Từ Chi Hạ. Cô chỉ gặp Từ Chi Hạ hai lần, một lần ở KTV, một lần trong đêm giao thừa. Từ Chi Hạ rất an tĩnh, có vẻ như không thích nói chuyện, lúc nào cô ấy cũng yên lặng chờ đợi bên cạnh. Dường như cô ấy còn rất trẻ, Dương Kế Trầm mới 24 tuổi, vậy thì Từ Chi Hạ cũng không lớn hơn các cô là bao.
Từ Chi Hạ rất gầy, thậm chí còn là gầy xương giống thân cây khẳng khiu, như thể chỉ cần gió thổi là sẽ bay mất.
Thật ra dáng dấp của cô ấy rất ý vị, nhất là khi cười đôi con mắt nhỏ dài sẽ cong lên, là kiểu xinh đẹp mà lạnh lùng. Một cô gái trẻ tuổi và mảnh mai như thế lại quen Dương Kế Trầm từ năm 18 tuổi, đồng thời cũng luôn đi theo anh cho tới hiện tại.
Giang Nhiễm bỗng nhiên rất hâm mộ Từ Chi Hạ. Những chuyện mấy người Trương Gia Khải không biết rõ thì cô ấy đều biết. Nói theo cách khác thì Từ Chi Hạ là người bên cạnh biết rõ và hiểu Dương Kế Trầm nhất.
Quý Vân Tiên khua tay trước mặt Giang Nhiễm: “Mày nhìn gì thế?”
“À, không có gì.”
“Sao mày không mua cho tao một cốc, đây là tiệm nhà ai thế? Hình như tao chưa thấy bao giờ.” Quý Vân Tiên quệt miệng.
Giang Nhiễm đưa cho cô ấy: “Mày uống thử đi, ngon lắm.”
“Hì hì.” Quý Vân Tiên hút một hơi xong thì ngạc nhiên nói: “Cảm giác… được đấy nhỉ…”
Cô ấy chợt không biết dùng từ nào để hình dung.
Giang Nhiễm bổ sung giúp: “Thơm nồng mà đậm vị đúng không?”
Quý Vân Tiên gật đầu mạnh: “Cảm giác như dùng lá trà và sữa tươi để pha ra ấy, chứ không phải dùng tinh dầu thực phẩm hay bột gì đó. Mày mua ở đâu thế?”
“Không phải tao mua.” Giang Nhiễm liếc mắt nhìn thoáng qua Dương Kế Trầm rồi nói khẽ: “Anh ấy mua.”
Quý Vân Tiên: “Trời ơi…!”
Mỗi lần Quý Vân Tiên nói như thế, Giang Nhiễm biết câu phía sau chắc chắn không phải lời hữu ích gì.
Quả nhiên Quý Vân Tiên nói: “Hai người quan hệ ngầm à?”
Giang Nhiễm: “…”
Từ Chi Hạ mua 6 cốc Coca và 4 túi bắp rang bơ. Mấy người đàn ông hút thuốc bên ngoài xong cũng đã đi vào, chỉ không thấy Dương Kế Trầm đâu.
Giang Nhiễm buột miệng hỏi: “Dương Kế Trầm đâu?”
Chu Thụ cười ha ha: “Chị dâu Tiểu Giang, quản nghiêm thế à? Trầm ca đi mua ít đồ rồi.”
Vì hai chữ “chị dâu” này mà mặt Giang Nhiễm đỏ bừng, rồi cô cũng không thấy lạnh chút nào nữa.
…
Vì là xuất chiếu sớm nên ở đây đều là khách mời. Ở đây không có nhiều người lắm, tổng cộng chỉ có khoảng 10 người, trước khi chiếu phim còn có phóng viên đến phỏng vấn và chụp ảnh.
Dương Kế Trầm vào muộn hơn bọn họ một chút, sau đó ném cho cô một thứ hình tròn mềm mềm và ấm nóng.
Là sưởi điện.
Giang Nhiễm kinh ngạc: “Anh…”
Dương Kế Trầm lười biếng nói: “Cầm rồi ủ kĩ vào, em không xem mình đông cứng thành thế nào à. Thời trang phang thời tiết rồi đến già chịu khổ đấy.”
“Vâng, cảm ơn…”
Giang Nhiễm ôm sưởi điện rồi chốc lát sau ngực đã ấm lên.
Hai người vừa quay lại thì đã đối diện với đôi mắt đầy ý cười của bọn họ. Chỉ trừ Từ Chi Hạ ra, cô ấy nhìn rất bình tĩnh.
Chu Thụ và Hạ Quần: “Ồ…”
Trương Gia Khải ôm Quý Vân Tiên mà cười.
Giang Nhiễm cúi đầu, cả người cũng nóng lên.
Dương Kế Trầm vẫn là vẻ chẳng sao cả, anh nhíu mày nói: “Mặt rút gân thì đi bệnh viện.”
Giang Nhiễm và Dương Kế Trầm ngồi ở hàng cuối cùng. Mấy người Chu Thụ ầm ĩ vì không muốn ngồi cùng bọn họ, thế là đuổi Trương Gia Khải và Quý Vân Tiên sang bên đó. Họ còn nói thẳng rằng mấy cặp yêu nhau các người là phiền nhất.
Dương Kế Trầm vẫn không hề gì, anh ngồi xuống chỗ gần nhất ở hàng cuối cùng, rồi vắt nhẹ chân lên.
Dương Kế Trầm thấy Giang Nhiễm chần chừ tại chỗ thì nói: “Không ngồi à?”
À… Thì ngồi đi vậy.
Ánh đèn nhanh chóng tối đi, rạp chiếu phim đen như mực không thấy được năm ngón tay, mà chỉ có tia sáng từ màn hình lóe lên chiếu vào mặt họ mà thôi.
Đây là bộ phim được làm với kinh phí nhỏ, kể về câu chuyện thanh xuân của một đôi yêu nhau từ thời đại học rồi bất đắc dĩ chia xa, cuối cùng vẫn trùng phùng. Câu chuyện này được kể ngược dòng thời gian, mở đầu cũng không phải là từ thời thanh xuân.
Vừa mở màn đã là cảnh nam nữ hôn nhau, sau đó vội vàng đẩy cửa phòng khách sạn. Nữ chính túm lấy cà vạt của nam chính, còn anh ấy lại đỡ mông cô ấy mà ngã xuống giường. Ánh mắt bọn họ nhìn nhau nóng bỏng mà lạnh lùng, cũng là hai lưỡng cực cảm xúc trái ngược hoàn toàn.
Cảnh này khá ngắn, rất nhanh sau đó đã đến cảnh hai người nằm nói chuyện trên giường.
Tiếp sau đó là hồi ức về thời thanh xuân kia.
Giang Nhiễm xem tới nhập thần, cô dùng một tay ôm lấy sưởi điện, một tay khác lấy bắp rang từ chỗ anh để ăn.
Dương Kế Trầm thấy trên đùi cô vừa có túi xách vừa có sưởi điện, nên cầm túi bắp rang sang rồi để lên đùi mình cho cô tiện lấy. Lúc đầu Giang Nhiễm vẫn giữ ý bởi thấy như vậy không tốt lắm. Mãi cho đến lúc Dương Kế Trầm đưa tay đút cho cô ăn, so ra thì tự lấy vẫn tốt hơn.
Phim chiếu được một nửa, lúc này đã đến đoạn nam nữ chính bị dính ướt ở sân trường đại học, sau đó phải bất đắc dĩ thuê một phòng khách sạn. Ánh mắt của bọn họ giao nhau rồi môi lưỡi bất giác giao triền. Nam chính rất nôn nóng nhưng không hiểu rõ, còn nữ chính lại núp ở một bên.
Ánh mắt của họ không giống như phần mở đầu, mà là tha thiết chân thành và rất đơn thuần.
Giang Nhiễm nghĩ cảnh giường chiếu này sẽ chỉ thoáng qua, ai ngờ lại khá dài và còn hơi lộ liễu.
Ví dụ như nam chính hỏi: “Đau không? Anh không vào được.”
Nữ chính nói: “Có phải em rất nhỏ không? Anh sẽ luôn yêu em chứ?”
Không biết từ lúc nào, Trương Gia Khải và Quý Vân Tiên ngồi phía trước bọn họ đã dính lấy nhau rồi hôn môi triền miên.
Giang Nhiễm xấu hổ nên tần suất lấy bắp rang bơ cũng nhanh lên. Ai ngờ lúc đưa tay xuống thì lại bắt phải thứ gì mềm nhũn.
Sau đó cô nghe thấy người đàn ông bên cạnh hít vào một hơi nhàn nhạt.
Giang Nhiễm chợt buông tay ra.
Dương Kế Trầm nhìn về phía cô, đôi con ngươi thâm thúy đặt dưới ánh đèn lờ mờ lại càng khó nhìn thấu hơn.
Giang Nhiễm không biết mình nghĩ đúng hay không, nhưng vẫn bất chấp tất cả mà nói xin lỗi.
Ai biết anh sẽ dịch túi bắp rang bơ đi.
Một lát sau, Dương Kế Trầm đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh.”
“Vâng…” Giang Nhiễm căng thẳng nói.
Giang Nhiễm không còn tâm trí nào để xem phim nữa, cô nhớ lại xúc cảm vừa rồi trên tay rồi che kín mặt.
Trời ạ, cô làm cái gì thế này.