Ô VUÔNG THỦY TINH

Giang Nhiễm nói xong câu đó thì Dương Kế Trầm không nói gì nữa, mày kiếm của anh cau lại, sau đó cứ rít từng hơi từng hơi thuốc.

Giang Nhiễm nghĩ thật ra anh quyết định xong từ lâu rồi, nếu không thì lúc vừa rồi ở nhà hàng bên kia cũng sẽ không nói như vậy.

Cô không biết vì sao trước kia anh không tranh thủ tiến lên phía trước, thậm chí còn rất bài xích Trịnh Phong. Anh cứ cố chấp đi về một hướng, không để chuyện gì vào mắt, dù anh tự mình đạt được vinh quang, và cũng là tay đua thành công nhất Trung Quốc.

Nhưng anh là người có dã tâm và bốc đồng, cô hi vọng anh mãi mãi là người mang hào quang vạn trượng như thế.

Dương Kế Trầm hút xong một điều thuốc rồi cúi đầu cười, khi nhìn về phía Giang Nhiễm lại thường mang theo vẻ biếng nhác rất tự nhiên.

Giang Nhiễm nói: “Em biết thật ra anh rất thích đua xe, thích thì làm, đây cũng là lời anh nói với em.”

Nếu như anh không thích, thì khi trả xong nợ đã có thể từ bỏ nghề nghiệp nguy hiểm này rồi. Anh thông minh như thế, cô nghĩ dù có làm nghề gì cũng có thể làm rất tốt.

Xe đua hấp dẫn anh, cũng giống như anh hấp dẫn lấy cô. Cô thích sự tự do và thoải mái ở anh, còn anh thích sự phóng túng và kích thích của đua xe.

Cũng phải đến sau này, Giang Nhiễm hỏi lý do thích thì anh nói, khoảnh khắc lao đi ấy không biết bản thân sẽ sống hay chết, cũng không thấy sợ hãi. Khoảnh khắc ấy khiến anh suy nghĩ rõ ràng nhiều chuyện, khiến anh buông bỏ được nhiều thứ, rồi cũng sẽ sợ sinh mệnh của mình kết thúc. Thế nên anh trân trọng mạng sống của mình, giống như người chuẩn bị nhảy lầu sẽ có vài giây hối hận vì tự kết thúc sinh mệnh của mình vậy.

Dương Kế Trầm dập thuốc rồi đi về phía cô, sau đó biếng nhác nói: “Đúng vậy, anh từng nói thích thì làm.”

Giang Nhiễm: “… Không đúng, anh cởi quần áo của em làm gì?”

“Anh thích em mà.” Giọng điệu vô lại.

Giang Nhiễm: “…”



Sau nửa đêm, hai người đi thuê một căn phòng. Hôm sau là thứ Sáu, Giang Nhiễm lê cơ thể mỏi mệt đi học, hai mắt cũng thâm quầng. Dương Kế Trầm lái xe đưa cô ra cửa lại tinh thần sáng láng, anh khoát tay với cô rồi nói: “Đi học cho ngoan, về anh kiểm tra bài tập.”

Giang Nhiễm làm mặt quỷ với anh rồi chạy mất.

Từ Đan: “Chậc chậc chậc, ngài đã dâng hiến rồi hả?”

Lâm Vân: “Yang giải thích rõ chưa?”

Trương Giai Giai: “Tôi không hiểu, tôi không hiểu gì hết.”

Giang Nhiễm kéo cả ba cô ấy chụm lại rồi nhỏ giọng nói: “Anh ấy mua nhà ở đây, về sau tôi và anh ấy sẽ định cư ở nơi này.”

“Woa!”

Bốn cô gái đều bị giật mình, khi nhìn lại thì thấy Tống Dật Thịnh đang dùng hai tay che miệng, tròng mắt cũng sắp bay ra ngoài.

Tống Dật Thịnh ngồi ở sau lưng Giang Nhiễm, cậu ấy chọc vào vai cô: “Bạn trai cậu về rồi à? Cầu hôn rồi à? Hai người muốn kết hôn hả? Hay là chưa kết hôn đã có thai? Về sau hai người ở đây hả?”

Giang Nhiễm: “… Chuyện này… Ừm…”

Tông Dật Thịnh: “Có phải cậu thích anh ấy lắm không?”

Từ Đan cầm sách đập cậu: “Cậu hỏi lời vô ích làm gì, nhiều chuyện y như mấy người trong làng ấy.”

Tống Dật Thịnh nhìn Giang Nhiễm, trong mắt lại là vẻ chăm chú khó nói thành lời.

Giang Nhiễm gật đầu: “Tôi rất thích anh ấy.”

Tống Dật Thịnh dần nở nụ cười: “Như thế thật tốt, về sau hai người sẽ có nhà, thật tốt.”

Chuông vào học vang lên, Giang Nhiễm xoay người, còn Tống Dật Thịnh cúi đầu xuống. Trên bàn học có dòng chữ nguệch ngoạc của học sinh để lại từ trước. Dòng chữ này được dùng dao khắc lên, còn bị người lấy bút đen tô lại một lần: “Xóa bỏ chuyện trước kia.”



Vừa qua đêm giao thừa tháng 12 thì đã nghênh đón năm 2009, sau đó cũng là ngày nghỉ Tết nguyên đán.

Lần đầu tiên Giang Nhiễm bỏ rơi sách vở rồi hoan hỉ đón ngày nghỉ, cô và Dương Kế Trầm đã hẹn sẽ đi mua sắm đồ dùng trong nhà.

8 giờ sáng, mấy tia nắng le lói qua đám sương mù, sương mù lại kết thành giọt sương. Cành khô vừa rung rinh một chút, giọt sương đã rơi ngay xuống. Sân trường vào ngày nghỉ luôn rất thưa người, người nên ngủ thì ngủ, người nên về nhà thì về nhà.

Dương Kế Trầm chờ ở đường nhựa bên cạnh cổng KTX, ngón tay anh kẹp thuốc lá có khói lượn lờ lại càng giống sương mù hơn.

Cách đó không xa truyền đến tiếng bánh xe của vali hành lý đang tới gần. Dương Kế Trầm ngắm nghía bật lửa nên cũng không để ý, mãi cho đến khi âm thanh kia dừng lại bên cạnh anh.

Nam sinh thấp hơn anh một chút, dáng người dong dỏng mà lại sạch sẽ. Cậu kéo vali hành lý màu đen và cũng mặc áo khoác màu đen như anh.

Động tác trong tay Dương Kế Trầm hơi dừng lại, sau đó lại tiếp tục đưa thuốc lên miệng.

Một trận gió thổi qua, hai người đứng trong nắng sớm nhưng lại không nói một lời.

Giang Nhiễm đi từ KTX ra thì thấy hai người một cao một thấp đứng song song ở đó. Cô bước xuống từ bậc thang mà mỗi bước lại một chậm hơn, nụ cười trên mặt cũng dần thu lại, sau đó chuyển mắt lên người bọn họ mà hơi hoang mang.

Tống Dật Thịnh vẫy tay với cô rồi nhiệt tình nói: “Tiểu Nhiễm! Tôi tìm cậu có việc!”

Giang Nhiễm dừng một chút rồi bước nhanh tới. Cô liếc mắt nhìn Dương Kế Trầm, sau đó hỏi Tống Dật Thịnh có chuyện gì.

Tống Dật Thịnh lấy ra một hộp gỗ màu đỏ đun cho cô: “Đây, quà năm mới.”

“Không cần…”

Tống Dật Thịnh dúi cho cô: “Cậu vẫn nên cầm đi.”

Cậu ấy vừa cười vừa nói: “Tôi phải ra bắt xe buýt đây, đi trước nhé, ông bà ngoại đang chờ tôi về ăn cơm.”

“Này! Tống Dật Thịnh!”

Người càng chạy càng xa, Giang Nhiễm lại như cầm phải khoai lang bỏng tay. Cô không biết phải giải thích thế nào, cũng sợ lần sau Dương Kế Trầm lôi người vào trong hẻm mà đánh cho một trận.

“Cái này… Em…”

Dương Kế Trầm: “Tặng em thì em nhận đi.”

Trông anh rất thong dong, biểu cảm cũng không thay đổi chút nào. Anh vỗ vỗ vào gáy cô rồi nói: “Đi thôi, xe đỗ bên ngoài.”

Giang Nhiễm bày tỏ lòng thành: “Em chỉ thích mình anh thôi, em cũng chuẩn bị quà năm mới cho anh đấy.”

“Ồ? Gì thế?”

Giang Nhiễm lấy hộp đen hình vuông trong túi ra: “Quà đầy lòng thành.”

Dương Kế Trầm đưa thuốc lá ngậm lên miệng rồi mở hộp ra, bên trong cũng đen xì như vậy, lúc lôi ra xem thì là một chiếc khăn quàng cổ.

Anh thấy hơi lạ: “Móng heo mà cũng biết đan khăn à.”

“Không thích thì trả em đây.”

Dương Kế Trầm giơ tay lên thì Giang Nhiễm đã không với tới. Cô nhảy lên một cái, Dương Kế Trầm lại đột nhiên ôm lấy eo cô: “Đi đường đừng nhảy, cẩn thận con của chúng ta.”

“Anh nói bậy bạ gì thế, làm gì có con nào!”

“Không có à? Thế sao bụng em to lên nhiều thế?”

“Dương Kế Trầm!”

Dương Kế Trầm cười không dừng lại được, Giang Nhiễm thì cướp cả đường cũng không xong.

Anh nói: “Gen của Trịnh Phong không được rồi, đẻ ra chú lùn như em.”

Anh nói: “Chú ý hình tượng một chút, em đã là phụ nữ rồi, đừng nhảy như cô nhóc 12 tuổi nữa.”

Anh nói: “Em còn trừng mắt nữa thì lens cũng rơi ra đấy.”

Giang Nhiễm vừa vào xe đã nhào tới mà dạng chân ngồi trên người anh, sau đó vừa đánh vừa cắn.

“Dương Kế Trầm, sao anh… đáng ghét như thế hả!”

Dương Kế Trầm tựa đầu trên lưng ghế rồi cười nhìn Giang Nhiễm. Hai tay anh đỡ mông của cô rồi lười biếng nói: “Sao anh lại thành đáng ghét rồi? Lúc trên giường cũng có thấy em nói thế đâu, đúng là con gái lật mặt như lật sách, hửm? Có đúng không?”

Anh bóp một bên mông cô rồi lần ra phía trước.

Giang Nhiễm đỏ mặt: “Vừa sáng ra anh đã làm gì thế?”

Đúng là người này phóng thích thiên tính thật.

Dương Kế Trầm: “Vừa sáng ra em đã làm gì thế? Ngang nhiên ngồi trên người đàn ông trước cổng trường học thần thánh của bọn em, đã thế còn nhích tới nhích lui, xe cũng rung cả lên rồi. Em nói xem em thế này là dáng vẻ sinh viên nên có à?”

Nói xong còn mô phỏng như thật.

Giang Nhiễm: “… Anh, đừng, đừng, có người nhìn thấy đấy.”

“Anh đã giấu tay hoàn mỹ rồi, tự em nhìn đi.”

Tay anh giấu trong áo khoác của cô mà khẽ luồn vào trong áo lót.

Giang Nhiễm thật dở khóc dở cười, Dương Kế Trầm còn thổi khí vào tai cô: “Bây giờ còn mẫn cảm hơn trước kia, mấy đêm này ở bên ngoài với anh?”

Giang Nhiễm: “Vâng.”

Đêm đến, lúc đang muốn củi khô bốc lửa thì Giang Nhiễm cười ha ha ha, sau đó đạp vào mặt anh. Dương Kế Trầm nắm lấy cổ chân của cô, Giang Nhiễm lại trốn vào trong chăn.

Dương Kế Trầm chỉ được cho nửa vời: “Cố tình chơi anh đúng không?”

Giang Nhiễm vô tội nói: “Đây là chu kỳ sinh lý, em cũng không kiểm soát được.”

Dương Kế Trầm bắt lấy cô, Giang Nhiễm lại trốn đi, rồi bị cù tới cười không thở rồi, sau cùng hai người đều hãm sâu vào giường mềm mại.

Tóc Giang Nhiễm loạn thành tổ chim mà vẫn cười ha ha ha không ngừng, cô cuộn mình vào trong ngực anh: “Đừng cù, ngứa.”

Dương Kế Trầm ôm lấy cô rồi áp vào phía sau và cũng há miệng hít vào thật sâu.

“Người khác bị đều đau chết đi sống lại, sao em vẫn chạy tới chạy lui như khỉ thế?”

Giang Nhiễm: “Thể chất em tốt chứ sao.”

Giang Nhiễm đưa tay cầm Coca trên tủ đầu giường, Dương Kế Trầm lại dùng lực tay mà lật người cô sang nửa giường còn lại.

“Giữa mùa Đông mà uống Coca? Anh đun nước ấm cho em, còn trẻ nên yêu quý cơ thể một chút.”

Giang Nhiễm đi dép đến phòng khách cùng anh: “Anh vẫn uống trà kỷ tử à?”

“Anh không được uống?”

“Ngài đúng là dưỡng sinh, thầy môn chung của bọn em cũng uống thứ này đấy, thế mà đầu vẫn trọc lốc.”

Dương Kế Trầm đưa nước ấm cho cô: “Kỷ tử bổ hư ích tinh.”

“Hả?”

Khóe miệng của Dương Kế Trầm nhếch lên: “Anh phải uống nhiều chút thì mới thỏa mãn em được chứ.”

Giang Nhiễm bị sặc.



Món đồ Tống Dật Thịnh tặng Giang Nhiễm bị lãng quên trong túi, mãi tới ngày cuối cùng của Tết nguyên đán, lúc cô và Dương Kế Trầm chọn xong món đồ nội thất cuối cùng, thì Giang Nhiễm mới lục tìm chìa khóa trong túi, hộp kia cũng theo đó mà rơi ra.

Dương Kế Trầm đang lái xe, chiếc hộp kia lăn xuống đến bên chân Giang Nhiễm, cô nhặt lên rồi nhìn một chút.

Dương Kế Trầm gác một tay lên thành cửa xe, một tay khác nắm vô lăng: “Không mở ra xem à?”

“Chắc là không, mai đến lớp em trả cậu ấy.”

“Hình như cậu ta rất nhiệt tình với em.”

Giang Nhiễm sợ anh sẽ đánh gãy chân Tống Dật Thịnh nên vội vàng bác bỏ: “Cậu ấy nhiệt tình như thế với tất cả mọi người, tính như thế rồi.”

“Vậy em có thấy cậu ta có phải là người tốt không?” Anh hỏi nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.

“Chẳng lẽ lại là người xấu?”

Hỏi chuyện này cũng thật kì lạ.



Hôm sau lên lớp, Tống Dật Thịnh vắng mặt. Giang Nhiễm ghé vào trên mặt bàn mà nhìn chiếc hộp kia chằm chằm, thế nhưng đợi trái đợi phải mà không đợi được cậu.

Mấy người Từ Đan tò mò nên xúi bẩy một chút, Giang Nhiễm cũng mở chiếc hộp kia ra xem thử.

Từ Đan biết nhiều nên chỉ nhìn một chút đã phán định: “Giá trị của thứ này không nhỏ, nhìn chất lượng và màu sắc này xem, chị thấy có lẽ còn khá lâu đời rồi.”

Dương Kế Trầm bận trang trí cho tiệm trà sữa, phong cách cũng lấy trắng đen làm chủ đạo như ở Mặc Thành. Ở đây còn lát gạch để làm chỗ nghỉ bên ngoài, có ô che nắng và bàn kính tròn như cảnh nước ngoài. Nơi đây vẫn chưa trang hoàng xong mà đã hấp dẫn rất nhiều sinh viên rồi.

Lúc Dương Kế Trầm đang chia thuốc cho công nhân thì cửa bị đẩy ra. Công nhân hướng mắt về phía cửa rồi ra hiệu cho Dương Kế Trầm.

Tống Dật Thịnh nhìn anh rồi cười lộ hàm răng trắng.

“Em… có thể nói chuyện với anh một chút không?” Cậu ấy hỏi.

Hết chương 80.

Bình luận

Truyện đang đọc