Ô VUÔNG THỦY TINH

8 giờ tập trung, 8 rưỡi bắt đầu khai mạc buổi lễ, toàn bộ tân sinh viên năm 2008 đều tập trung ở bãi tập lớn của trường học. Trong khoảng thời gian chờ đợi này, Dương Kế Trầm hút tới 3 – 4 điếu thuốc rồi ngồi lẫn trong những người tới xem kia. Trời nắng chang chang nên không có mấy người ngồi lên phía trên.

Toàn trường đều là đầu người, anh cũng không thấy Giang Nhiễm ở đâu, về sau lớp Giang Nhiễm đi lướt qua thì Dương Kế Trầm mới trông thấy. Cô đứng cầm biển nho nhỏ ở phía trước với biểu cảm nghiêm túc, nhịp bước cũng rất hợp cách.

Tiếp đến là hiệu trưởng diễn thuyết và phụ đạo viên phổ biến các chuyện khác, khi kết thúc đã là hơn 10 giờ. Ngày ấy thật sự có thể khiến mọi người đen cháy, vậy mà Dương Kế Trầm lại trông thấy một nam sinh bắt mắt nhất trong cả trường đen nghịt kia. Cậu ấy rất cao, làn da trắng hơn các nam sinh còn lại một chút, trên người tuy mặc đơn giản nhưng khá có tinh thần, mà hình như người này còn đợi Giang Nhiễm ở cổng bãi tập nữa.

Vừa giải tán một cái, Giang Nhiễm đã chạy vội đi.

Hôm qua đã chạy một lần, hôm nay cũng chạy một lần, thế là mấy đôi mắt tinh ranh trong lớp bắt đầu bàn tán. Có nam sinh huýt sáo nói: “Được đấy, vừa mới khai giảng đã bị cướp mất một người, đừng đùa chứ!”

Ba người ở cùng phòng đi chậm rãi ở phía sau rồi cầm mũ quân đội làm quạt gió.

Trương Giai Giai nói: “Yêu đương thích thật, mắt Tiểu Nhiễm lúc nào cũng sáng lấp lánh.”

Từ Đan: “Chị thấy là tối qua thoải mái lắm đây.”

Lâm Vân: “Đây là lần thứ hai em được gặp Dương Kế Trầm…”

Từ Đan vỗ vỗ đầu Lâm Vân: “Vận may của em tốt đấy, còn ở cùng KTX với bạn gái của thần tượng. Em nói xem con gái như em sao lại thích đua xe?”

Lâm Vân lắc đầu: “Em không thích đua xe, em chỉ thích mặt của Dương Kế Trầm thôi, vì anh ấy nên mới thích đua xe.”

“Em…”

Lâm Vân: “Thích chính là thích, cũng là sùng bái chứ không phải tình cảm nam nữ. Em cũng thích Tiểu Nhiễm.”

Từ Đan thở phào: “Chị còn tưởng sau này có cảnh chị em tranh giành tình cảm, trở mặt bày mưu vì đàn ông chứ.”

Lâm Vân: “…”

Tống Dật Thịnh chạy tới vỗ vào vai của Từ Đan, rồi cười xán lạn nói: “Bạn học, phiền cậu chuyển lời cho bạn học Giang Nhiễm để cậu ấy thống kê xem còn bao nhiêu bạn nữ chưa được thêm vào nhóm chat QQ. Còn nữa, mỗi người phải nộp 30 tệ tiền quỹ lớp, nhớ bảo cậu ấy báo cho bên nữ sinh nữa nhé.”

“Được.”

Người tên Tống Dật Thịnh này không lạ người chút nào, cậu ấy thân thiện nói: “Kia là bạn trai của Giang Nhiễm à?”

Từ Đan: “Liên quan gì tới cậu.”

“Ha ha, tôi hỏi thăm giúp mấy đồng chí nam thôi. Người kia nhìn quen quá, không phải là người nổi tiếng đấy chứ? Hay là hot boy trường bên cạnh?”

Lâm Vân nhìn bóng dáng hai người rồi sùng bái nói: “Kia là Dương Kế Trầm, là người liên tục đoạt giải vô địch CRRC cho tới tận bây giờ.”

Tống Dật Thịnh cười lộ hàm răng trắng: “Bảo sao nhìn quen thế.”

Lâm Vân nhìn cậu hồi lâu: “Cậu cũng thích đua xe à?”

“Cũng tàm tạm.” Tống Dật Thịnh sờ sờ đầu: “Đi đây.”

Dương Kế Trầm ở bên kia đã ôm Giang Nhiễm nghênh ngang rời đi mà xen lẫn vào nhóm người. Tán cây xanh tỏa bóng, hai cái bóng một cao một thấp đi ra khỏi cổng trường.



Dương Kế Trầm mua vé máy bay lúc 5 giờ chiều, ngày kia cũng chính là ngày thi đấu, vì vậy thời gian anh nán lại không phải quá dài.

Giang Nhiễm về khách sạn theo anh, sau đó thu dọn đồ đạc và chuẩn bị trả phòng.

Nhưng chỗ hoa hồng kia vẫn còn xinh đẹp vô cùng, Giang Nhiễm ngồi xổm ở đó ngửi một lúc lâu, sau đó hỏi đầy tiếc nuối: “Chỗ hoa này làm thế nào bây giờ?”

Dương Kế Trầm: “Vứt đi.”

“Phí lắm.”

“Sao cái gì em cũng không bỏ được thế, sao không thấy em ngửi anh một lúc rồi cũng tiếc nuối anh đi?” Dương Kế Trầm xoay người rồi đưa tay xuyên qua cẳng chân của cô và ôm lấy người từ phía sau.

Dương Kế Trầm đi mấy bước rồi ném cô lên giường, sau đó áp người xuống. Anh chống tay ở hai bên đầu của Giang Nhiễm, rồi cứ nhìn xuống cô từ trên cao như thế.

Cổ áo phông của người đàn ông hơi trễ xuống, đường cong của cơ bụng cũng như ẩn như hiện.

Đúng là Giang Nhiễm không nỡ xa anh, cô đưa tay ôm lấy cổ Dương Kế Trầm rồi nói nhỏ: “Lần sau đừng đến giữa chừng, đợi anh thi xong rồi lại đến.”

Cô nhớ anh, không nỡ xa anh, nhưng cũng đau lòng anh phải chạy một chuyến tới lui như thế. Đi thế này càng dễ phân tâm và mất thể lực hơn, dù sao về sau cũng vẫn còn nhiều thời gian ở bên nhau.

Dương Kế Trầm: “Ăn uống no đủ rồi là không cần anh, hửm?”

Anh gãi làm cô ngứa ngay không thôi, sau khi ở bên anh, Giang Nhiễm lại càng sợ buồn hơn. Ngón tay của anh chỉ cần lướt nhẹ qua là lông tơ trên người cô đã dựng thẳng lên rồi.

Hai người lăn lộn mà dính lấy nhau, Giang Nhiễm cười ha ha không ngừng, cuối cùng lại biến thành cô cưỡi ngồi trên người anh.

Giang Nhiễm: “Em nói thật đấy, nhiều lắm cũng chỉ còn 2 tháng thôi, sẽ rất nhanh. Anh… thi cho tốt đi.”

Dương Kế Trầm nghĩ rồi nói: “Được, đến lúc đó đừng nhớ anh tới phát khóc.”

“Vậy thi xong anh về Chiết Châu rồi cũng ở nơi này luôn à?”

“Đang thử thăm dò anh?”

Giang Nhiễm tóm lấy áo phông của anh rồi chớp mắt mấy cái: “Đâu có.”

Dương Kế Trầm để hai tay ra sau đầu rồi gối lên: “Ở đây rất tốt, có cây có núi, giao thông trong thành phố cũng phát triển. Về sau em tốt nghiệp rồi muốn đi đâu?”

“Anh đi đâu thì em theo đó.”

Dương Kế Trầm cười rồi trêu cô: “Anh có bảo muốn lấy em đâu, không ngờ em gấp thế này đấy.”

Miệng nhỏ của Giang Nhiễm hừ hừ một câu: “Không cưới thì thôi.”

Dương Kế Trầm kéo người vào trong ngực rồi xoay người đè lên, anh khóa chặt cổ tay của cô, đuôi mắt cũng nhướng lên và cười nói: “Đã gọi chồng cả rồi, anh có thể không cưới được chắc? Lại gọi nghe chút đi.”

Vừa nhắc tới chuyện này, Giang Nhiễm đã đỏ mặt. Dù sao cũng là kề cận lần đầu, dù có lớn mật đến đâu thì vẫn sẽ ngượng ngùng và cẩn trọng. Trước đây Giang Nhiễm thấy cách gọi vợ chồng gì đó chỉ có trong phim truyền hình thôi, ngoài đời thực rất ít người gọi nhau như vậy. Đối với cô mà nói, đây là một cách gọi rất khó mở miệng, cũng quá thân mật. Nhắn tin thôi thì còn được, nhưng mở miệng thì có thế nào cũng không gọi được.

Nếu không phải tối hôm qua bị ép, nếu không phải lăn lộn trong chốc lát thì cô cũng sẽ không gọi anh như thế.

Giang Nhiễm lắc đầu không chịu gọi.

Dương Kế Trầm vậy mà lại càng mãnh liệt hơn, cô không bằng lòng thì anh càng muốn cô gọi. Có lẽ đây chính là dục vọng chinh phục của đàn ông đi.

Dương Kế Trầm cởi cúc áo và khóa trên quần áo của cô: “Không gọi đúng không? Anh luôn có cách để em gọi.”

Giang Nhiễm đè tay của anh lại: “Sắp 12 giờ rồi, phải trả phòng.”

“Vậy trả thêm phí.”

Tuy ỡm ờ là vậy nhưng quần áo đã bị ném đầy đất, thắt lưng của đồ rằn ri bị Dương Kế Trầm rút ra. Anh cầm trong tay rồi tét xuống mông của Giang Nhiễm.

Giang Nhiễm co rúc trong chăn mà run lên nhè nhẹ.

Dương Kế Trầm cười nhẹ rồi dán vào bên tai cô: “Nghe anh nói tiếp tục nên mở cờ trong bụng hả? Thật ra là rất muốn đúng không?”

Giang Nhiễm lấy chân đá anh.

Dương Kế Trầm đè lên rồi hôn cô thật sâu như lọt vào giữa sương mù. Cổ tay của Giang Nhiễm bị siết chặt, bởi anh đã dùng thắt lưng trói hai tay của cô lại.

Dương Kế Trầm đỡ eo của cô rồi nói: “Nghiêng người đi.”

Lúc này mặt trời chói chang đã lên cao, từng tia sáng rơi ngoài cửa sổ chợt lan tràn, lớp sa trắng cũng khiến ánh sáng kia trở nên mơ hồ. Tất thảy đều là màu trắng, vải sa trắng, vách tường trắng, chăn đệm trắng, còn cả màu trắng đang dán vào lưng cô mà săn sóc nữa.

Hơi thở của anh dần nặng nề hơn.

Lúc Giang Nhiễm thấy váng vất thì chuông cửa chợt vang lên, dì ở ngoài cửa nói: “Dọn phòng khách sạn.”

Giang Nhiễm giật mình một cái, Dương Kế Trầm lại ôm siết cô rồi khàn giọng nói: “Kệ đi.”

Dì ở ngoài cửa lặp đi lặp lại mấy lần, sau khi nghe được tiếng người lờ mờ thì mới đến chỗ lễ tân hỏi khách phòng này bao giờ mới trả phòng. Không bao lâu sau, điện thoại ở đầu giường đã vang lên.

Điện thoại gần Giang Nhiễm trong gang tấc, cô cố nhịn lại rồi bắt máy.

Một tiếng “a lô” run run khiến nhân viên lễ tân chần chừ mấy giây, sau đó họ vẫn chuyên nghiệp hỏi: “Xin hỏi các vị định trả phòng lúc nào, đã 12 giờ 15 phút rồi, nếu không trả phòng trước 12 giờ 30 thì sẽ phải trả thêm phí.”

Giang Nhiễm đỏ mặt nhìn Dương Kế Trầm phía sau rồi hỏi: “Còn… 15 phút nữa… được không?”

Dương Kế Trầm mút tai cô: “Em liếm còn chưa liếm, em nói thử xem?”

Giang Nhiễm dùng một tay bịt điện thoại, rồi nhỏ giọng nói với anh: “Anh nói lung tung gì đó! A —— ”

Người đàn ông cười xấu xa, nhưng lại gợi cảm muốn chết. Sau đó anh cầm điện thoại trong tay cô và khàn khàn nói: “Tính phí thêm một ngày là được.”

Bụp —— Anh cúp điện thoại.

Nhân viên lễ tân: “…”



Lúc trả phòng vào một rưỡi, nhân viên lễ tân hoài nghi nhìn họ: “Bây giờ trả phòng ạ?”

“Ừm.” Dương Kế Trầm đưa hóa đơn và thẻ phòng cho cô ấy, còn một tay khác đang ôm Giang Nhiễm.

Giang Nhiễm lâng lâng không nhấc chân nổi, Dương Kế Trầm nói: “Anh ôm em đi?”

Giang Nhiễm không để ý tới anh.

Anh châm điếu thuốc rồi dùng bàn tay xoa đầu cô và cười nói: “Vất vả rồi.”

Mặt Giang Nhiễm đỏ lên.

Cô thì chỉ muốn sắp xếp đồ đạc để anh ra bến tàu, nào ngờ trong đầu anh đều là chuyện kia. Rõ ràng lúc trước đứng đắn như thế, bây giờ lại không thu liễm được, quả là nếm ngon ngọt rồi sẽ thành nghiện.

Có điều đến cùng rồi anh vẫn không muốn cô, kể cả nơi kia cũng chỉ giới hạn trong việc đưa tay tiến vào.

Thật ra hai người bọn họ như thế cũng không khác gì chính thức, nhưng anh vẫn không chịu. Anh nói là vẫn khác nhau, không phải vì một lớp màng, mà là vì phương diện sức khỏe.

Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Dương Kế Trầm nghĩ lại thì vẫn tự cười rồi phủ nhận bản thân: “Nếu không nhịn được thì cũng khó nói lắm. Anh là đàn ông, không phải thần thánh.”

Nếu Giang Nhiễm không chủ động, có lẽ anh sẽ nhịn được 1 – 2 năm. Nhưng hết lần này tới lần khác cô đều to gan lớn mật, lại không phản đối thân mật của anh, mà cũng có rất ít đàn ông có thể thật sự làm quân tử trước mặt người con gái mình yêu.

Hai giờ Giang Nhiễm phải tập trung nên chỉ tiễn được anh tới cổng trường học, Dương Kế Trầm bắt xe ở cổng trường để về.

Vì là giữa trưa nên cổng trường không có ai, mặt đất cũng nóng tới bốc hơi.

Đang ở bên ngoài nên Giang Nhiễm không tiện thân mật với anh, cô chỉ nói: “Anh đến sân bay và Châu Thành rồi nhớ nhắn tin cho em. Về rồi nghỉ ngơi cho khỏe, mai cũng thi đấu thật tốt, nhớ chú ý an toàn.”

Dương Kế Trầm nhìn cô, khuôn mặt của cô gái nhỏ đã đỏ bừng, trong mắt lại như có ánh sáng. Cô nghiêm túc dặn dò anh, từng đợt gió nóng thổi tới như dấy lên ảo giác trong nháy mắt vậy. Giống như bọn họ không phải đang ở trong thời yêu cuồng nhiệt, mà đã ở bên nhau rất lâu rồi, đã quấn quýt tới không thể tách rời, chỉ cần một ánh mắt thôi đã hiểu được đối phương đang nghĩ gì.

Dương Kế Trầm cười nói: “Biết rồi.”

Anh xoay người lên xe, Giang Nhiễm lại kéo góc áo của anh rồi nhẹ giọng hỏi: “Cứ… đi như thế à?”

Dương Kế Trầm: “Ừm, đi đây. Đi rồi hơn 2 tháng sau mới về, dù sao cũng chẳng có ai cần anh.”

“Ai không cần anh.” Không biết Giang Nhiễm đã tháo sợi dây đỏ xuống từ lúc nào, cô cầm trong tay rồi đưa cho Dương Kế Trầm: “Cho anh.”

Dương Kế Trầm: “Đồ bảo bối thế này mà cho anh à?”

Hỏi thì hỏi là thế, nhưng trong mắt anh lại ngập tràn ý cười.

Giang Nhiễm kéo tay Dương Kế Trầm qua rồi buộc cho anh ở mức rộng nhất, dây đỏ vừa vặn bao quanh cổ tay mạnh mẽ và cứng cáp của đàn ông, rồi dấy lên chút cảm giác cấm dục. Giang Nhiễm thấy thế này thật đẹp vô cùng.

Dương Kế Trầm kéo Giang Nhiễm đang cười ngây ngô qua, rồi cúi đầu hôn cô. Mấy giây sau, anh nói: “Đợi anh thêm một đợt nữa, nhanh thôi.”

“Vâng.”

Dương Kế Trầm cúi người rồi ghé vào bên tai cô nói: “Chờ anh về rồi lại phóng đãng cho anh xem?”

Lưng Giang Nhiễm cứng đờ, nắm tay nhỏ cũng đập tới, Dương Kế Trầm nắm chặt lấy tay cô rồi hôn lên một cái: “Đi đi, mau vào trong lớp, ở đây nóng quá.”

“Vâng, anh đến đừng quên nhắn tin cho em.”

Xe gầm rú mà đi, chỉ để lại đuôi khói phía sau. Giang Nhiễm đi trên đường cũng không thấy nóng, nhưng cả người lại như trống rỗng. Lần trước anh đi khỏi Mặc Thành cũng là cảm giác này, cả người cô bỗng mất hết tinh thần và động lực.



Lúc Giang Nhiễm tới phòng học thì bên trong đã chật kín từ sớm, Trương Giai Giai thấy cũng chào hỏi với cô. Mà bây giờ cả lớp chỉ có một mình Giang Nhiễm vẫn mặc đồng phục tập quân sự, những người còn lại đều đã về phòng ngủ thay quần áo của mình, lúc này cũng đã trở về làm nam thanh nữ tú.

Từ Đan dùng tay chống cằm rồi nhìn Giang Nhiễm từ trên xuống dưới: “Em đi cũng lâu quá nhỉ. Này, đàn ông nhà em có mãnh liệt không?”

Giang Nhiễm đã quen với mấy lời nói bậy của cô ấy, điểm này thật giống với Quý Vân Tiên làm sao.

Giang Nhiễm: “Bọn em vẫn chưa…”

Từ Đan giật mình: “Thật hay giả đó? Sao đàn ông nhà em nhịn được thế?”

Lâm Vân lắc đầu tán thưởng: “Thần tượng của mình đúng là không tầm thường.”

Từ Đan cực kỳ thích thảo luận vấn đề ngọn nguồn nhân loại này: “Có phải anh ấy không được không?”

Anh không được? Giang Nhiễm sắp khóc đến nơi, không được mà ‘làm’ ở đùi thôi cũng tới một giờ?

Trong lúc họ đang trò chuyện, bỗng có cái đầu ló ra từ phía sau. Tống Dật Thịnh chen miệng vào: “Cái gì được hay không được cơ?”

Từ Đan ấn trán cậu một cái: “Cút đi.”

Tống Dật Thịnh bật trở về như lật đật: “Giang Nhiễm, cậu với bạn trai quen nhau thế nào vậy?”

Từ Đan: “Sao cậu thích hóng chuyện giống con gái thế? Hay là cậu thích Tiểu Nhiễm đấy?”

Không rõ tại sao mặt Tống Dật Thịnh lại đỏ lên: “Chị nói linh tinh gì thế, em chỉ hỏi một chút thôi. Chẳng phải bạn trai cậu ấy giỏi lắm à, nên hơi tò mò một tí. Hơn nữa, em cũng có tìm hiểu về đua xe mà.”

Giang Nhiễm luôn ôn hòa với tất cả mọi người, cô nói đôi câu đơn giản với Tống Dật Thịnh, nhưng tất cả đều không nằm ngoài Dương Kế Trầm, mà Tống Dật Thịnh cũng nghe tới say sưa.

Phụ đạo viên tiến đến cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ.

Cuối cùng Tống Dật Thịnh bồi thêm một câu: “Đàn ông nhà cậu đẹp trai thật đấy!”

Hết chương 70.

Bình luận

Truyện đang đọc