Ô VUÔNG THỦY TINH

Dương Kế Trầm bật điều hòa lên, rồi lúc ném điều khiển từ xa đi thì tiện thể nhìn cô một cái, cô gái nhỏ đang ngửa đầu thưởng thức cách bài trí của căn phòng này. “Xụt xụt xụt”, không bao lâu sau cốc trà sữa đã chạm đáy, xem ra là miệng khô lưỡi đắng lắm đây.

Dương Kế Trầm cười khẽ rồi thản nhiên nằm xuống, sau đó vỗ vỗ khoảng trống trên giường: “Ái phi, lại đây.”

Giang Nhiễm bị sặc, cô cúi đầu nhìn thì đã thấy vẻ cà lơ phất phơ của anh, đôi mắt đen thẫm kia đang nhìn chăm chú khiến lòng người ta không khỏi run rẩy.

Dương Kế Trầm: “Sao nào, còn muốn anh ôm lên em lên giường?”

Giang Nhiễm liếc xuống phía dưới của anh, nhưng rất nhanh sau đó đã rời mắt đi. Cô xoay người rồi lề mà lề mề lên giường và kéo chăn che cho mình, cũng che cả cho anh.

Vỏ chăn thuần cotton có thêu hoa văn nhỏ màu bạc, tường trong cả phòng cũng là màu trắng, đèn phục cổ treo trên đỉnh lại tỏa ra ánh sáng ấm áp mà mập mờ.

Giang Nhiễm nắm lấy chăn rồi mềm mại nói: “Tắt đèn đi, không thì không ngủ được.”

Dương Kế Trầm nghiêng người rồi dùng một tay đỡ trán và rảnh rang nhìn cô. Giang Nhiễm lại nằm thẳng tắp, mắt nhìn lên trần nhà.

Dương Kế Trầm: “Em căng thẳng đấy à?”

Giang Nhiễm: “Không.”

“Thế em run cái gì?”

Dương Kế Trầm vừa dứt lời đã tóm lấy tay cô mà nhào nặn. Xúc cảm của làn da con gái luôn mịn màng và mềm mại như vậy, vì thế anh cũng không nhịn được mà bóp thêm vài cái.

“Đừng…” Giang Nhiễm sợ buồn nên không chịu được anh nắn bóp bàn tay và ngón tay của mình như thế.

Dương Kế Trầm buông tay cô ra nhưng lại lần đến eo: “Thế sờ ở đây vậy.”

Giang Nhiễm nổi da gà lên, tim cũng sắp vọt ra khỏi cổ họng. Cô căng thẳng, nhưng lại như đang chờ mong điều gì.

Dương Kế Trầm vuốt ve dọc theo eo cô, sau đó bỗng buông ra mà không thăm dò nữa. Nhưng hành động này vẫn khiến Giang Nhiễm giật nảy mình, cả người cô cũng như bị phỏng mà đỏ bừng trong nháy mắt.

Cô hơi rụt xuống dưới, sau đó chôn người trong chăn rồi chỉ để lộ đôi mắt nhìn trái liếc phải.

Giang Nhiễm vừa nằm xuống thì chiếc áo đáng thương kia đã trượt lên tới tận rốn, anh không cần phí sức gì cũng làm được chuyện mình muốn dễ như trở bàn tay.

Dương Kế Trầm nắm chặt eo Giang Nhiễm rồi chợt kéo cô tới bên mình. Giang Nhiễm bị ép đối mặt với anh, mà người này lại vui cười không ngừng, giống như trêu chọc, lại giống như cưng chiều.

Giang Nhiễm nói lắp: “Không không không ngủ à?”

Dương Kế Trầm nói: “Anh thấy em không muốn ngủ mà, tinh thần tốt vô cùng.”

“Đâu có!”

Giang Nhiễm kéo chăn lên lần nữa, mà lúc này thì đến cả mắt cũng không lộ ra ngoài.

Dương Kế Trầm vén chăn lên rồi chui vào, sau đó xoay một cái đã đè lên người cô.

Tấm chăn màu trắng nhô lên khá nhiều, vài tia sáng cũng chợt tiến vào theo khe hở mà lặng lẽ chiếu sáng bên trong. Giang Nhiễm trông thấy đôi mắt sâu như mực của anh đang sáng quắc nhìn mình, vì thế hô hấp của cô cũng dồn dập hơn vừa rồi một chút.

Anh không áp toàn bộ trọng lượng lên người cô mà chống hai tay hai bên, đầu gối cũng tì vào giường. Có điều sự áp sát chặt chẽ này khiến Giang Nhiễm không động đậy được, đồng thời cũng sắp nóng tới chín luôn rồi.

Dương Kế Trầm hạ thấp người xuống tới lúc chóp mũi đối với chóp mũi của cô, trong giọng anh còn mang ý cười, sau đó khàn khàn nói: “Để anh nhìn kĩ xem rốt cuộc là có hay không.”

Anh hôn lên mặt cô một cái: “Rất nóng.”

Anh lại hôn cái nữa lên mặt cô: “Bỏng rát.”

Anh nói: “Sự thật chứng minh em đang rơi vào trạng thái hưng phấn, giống như lúc đang ở bên kia.”

Giang Nhiễm thấy xấu hổ rồi đưa một tay ra bịt miệng anh lại: “Anh nói bậy. Em muốn ngủ, anh đi ra.”

Dương Kế Trầm bắt lấy hai tay cô rồi ghìm lên phía trên, sau đó nhíu mày nói: “Em ngủ đi.”

Giang Nhiễm bật cười vì tức, rồi phải đưa chân để phản kháng, nhưng Dương Kế Trầm lại đưa cẳng chân khống chế cô lại.

Hai đùi của cô cong lên mà treo sang hai bên eo của Dương Kế Trầm, mà anh lại nửa quỳ trên giường, hai chân cũng tách ra để kiềm chế cô lại.

Chăn trượt từ trên đỉnh đầu xuống rơi xuống bên chân, còn anh hứng lấy ánh sáng để rồi thân hình cứng cắn cũng bị ánh sáng viền một tầng vàng nhạt.

Ánh mắt Dương Kế Trầm lướt qua ngực, cổ, bụng của cô rồi xuống tới phần màu hồng viền ren bên dưới.

Yết hầu của anh hơi dịch chuyển, ánh mắt cũng nhiễm chút dục vọng, mà nụ cười trên mặt đã chuyển từ ý cười thành đè nén và khống chế.

Hai chân Giang Nhiễm run lên rồi mềm nhũn rũ xuống trên đùi anh. Lông chân của đàn ông khá dày, mà cảm giác thô ráp ấy lại kích thích tới thần kinh của cô. Tương tự như vậy, mỗi cái nhăn mày và một nụ cười của cô cũng kích thích tới anh.

Dương Kế Trầm nhìn cô chăm chú rồi nhàn nhạt hít vào một hơi, sau đó anh cau mày và khàn khàn nói: “Em nghĩ anh có nhịn được không?”

Giang Nhiễm chớp chớp mắt với vẻ vô tội.

Dương Kế Trầm cười, sau đã híp mắt lại: “Cố tình dùng vẻ mặt này để dụ dỗ anh?”

Giang Nhiễm còn chưa kịp phản ứng anh đã cúi người hôn xuống, sau đó là cắn và cạy mở môi của cô.

Bỗng dưng Giang Nhiễm mở mắt thật to, vì đùi bên kia bị ép tới đau nhức nên nước mắt cũng ứa ra.

Dương Kế Trầm hôn rồi cầm tay cô khoác lên bả vai của mình, Giang Nhiễm cũng làm theo phản ứng của cơ thể mà ôm lấy anh. Anh chôn đầu ở hõm cổ của cô, sau đó hôn lên tai rồi càng không buông tha cho một tấc một tấc nào.

Nửa bên trái của Giang Nhiễm như đã tê rần.

Dương Kế Trầm kéo áo của cô, nhưng khi ngẩng đầu lên đối mặt với đôi mắt long lanh ngập nước kia thì lại dừng động tác.

Giang Nhiễm hít mũi một cái: “Đừng… Đừng được không?”

Dương Kế Trầm nhìn dấu vết mờ mờ sâu dưới cổ cô rồi nằm sang bên cạnh và bình ổn hơi thở của mình.

Giang Nhiễm lại níu lấy chăn với vẻ tủi thân như phi tần bị vứt bỏ.

Hai người đều không nói lời nào, rồi sau khi Dương Kế Trầm bình thường lại mới đưa tay kéo cô vào ngực.

Anh cười: “Không ngờ em còn muốn lắm.”

Giang Nhiễm: “…”

Dương Kế Trầm sửa lại quần áo cho cô rồi vỗ vỗ vào vai Giang Nhiễm: “Không trêu em nữa, ngủ đi.”

Anh tắt đèn.

Trong bóng tối, hai người vẫn lẳng lặng hít thở nhưng không ngủ được, mà trời bên ngoài đã hưng hửng sáng rồi.

Dương Kế Trầm nghe được tiếng sụt sịt của cô thì nghiêng đầu nhìn, rồi cố lắm cũng thấy được rõ hình dáng.

Anh hỏi: “Thất vọng trong lòng lắm à?”

Giang Nhiễm rầu rĩ nói: “Không.”

Dương Kế Trầm bật cười: “Hôm nay anh không có ý định ngủ em. Vì muốn ở bên em lâu một chút nên mới đưa em về đây.”

Vừa rồi cũng là anh đùa cô chơi, nhưng không ngờ suýt chút nữa cũng sa vào, may mà chút định lực này anh vẫn phải có.

Giang Nhiễm chôn trước ngực Dương Kế Trầm mà không nói lời nào, hơi thở nhè nhẹ cũng phả lên da thịt của anh. Yết hầu của Dương Kế Trầm hơi nhúc nhích.

Anh nói: “Em còn nhỏ, phát sinh quan hệ sớm không tốt với cơ thể của em.”

Dương Kế Trầm hôn lên trán cô: “Còn nhiều thời gian.”

Lòng Giang Nhiễm mềm nhũn như nước, vòng tay của cô ôm lấy eo anh càng siết chặt hơn. Cô nói: “Vâng.”

Nhưng tình nồng ý mật này còn chưa được nửa phút, cô đã nghe thấy người bên cạnh không đứng đắn nói: “Nhưng mà cũng khó nói lắm, không chờ được thì có khi không khống chế nữa luôn.”

Giang Nhiễm: “…”



Hai người lăn lộn tới 5 giờ sáng mới ngủ, mà khi tỉnh lại thì mặt trời đã lại lên cao rồi.

Vì thói quen dậy sớm nên Giang Nhiễm tỉnh trước anh. Cô dụi dụi mắt mà vẫn còn mê man, cũng chưa xác định được xem mình đang ở đâu thì trông thấy đụm chăn nhô lên bên cạnh.

Giang Nhiễm bỗng quay đầu nhìn đàn ông bên cạnh rồi sửng sốt một lúc, sau đó kí ức của hôm qua cũng dần hiện về.

Cô mím mím môi rồi thận trọng nhìn anh, vẻ mặt của Dương Kế Trầm lúc ngủ khá nghiêm túc, các nét trên mặt đều bình thản chứ không vô lại như thường ngày.

Giang Nhiễm kẹp mũi của Dương Kế Trầm, rồi lại lặng lẽ bịt kín cả miệng của anh.

Anh vẫn không tỉnh.

Cô nghiêng hơn nửa người sang nhìn anh, ai ngờ người này lại đột nhiên đưa tay tóm lấy cô. Thế là Giang Nhiễm bị lật từ bên này sang bên kia, rồi chỉ thiếu chút nữa là lăn luôn xuống giường.

Dương Kế Trầm mở mắt ra rồi cố tình nới lòng tay dọa cô. Giang Nhiễm nắm chặt lấy cánh tay anh, hai chân lại đạp rồi đạp để bò vào giữa giường. Nhưng anh lại kẹp lấy chân của Giang Nhiễm rồi để người cô lơ lửng trên thành giường.

Dương Kế Trầm cười nhẹ: “Còn dám không?”

“Không dám không dám!” Mông cô đã sắp chạm xuống đất rồi.

Tay anh hơi dùng sức rồi kéo người về.

Giang Nhiễm nghiêng thân ngồi trên người anh, mà cả người cô cũng căng chặt không thôi.

Dương Kế Trầm hơi nhướng mày, trong cổ họng lại phát ra tiếng rên rỉ. Xương cốt trên người Giang Nhiễm như mềm xuống một nửa, đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe được âm thanh như vậy của đàn ông.

Dương Kế Trầm thở dài rồi nhấc Giang Nhiễm ngồi dậy, anh đỡ eo cô rồi đưa người lên phía trước, thế là cô lại nhào vào trong ngực anh.

Dương Kế Trầm ôm Giang Nhiễm, trán áp lấy bả vai và ngửi hương thơm trên người cô, để rồi cả thể xác và tinh thần cũng thoải mái vô cùng.

Anh nói: “Đừng lộn xộn, để anh bình tĩnh lại chút.”

Bên cạnh đột nhiên có thêm một người nữa, dù thế nào thì anh ngủ vẫn hơi không quen.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Dương Kế Trầm hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Giang Nhiễm với điện thoại trên tủ đầu giường, rồi khi thấy số cuộc gọi nhỡ trên đó thì hoảng hốt không thôi. Tổng cộng có 52 cuộc gọi nhỡ.

“Hơn 1 giờ rồi.” Giang Nhiễm mở nhật ký cuộc gọi ra rồi nói: “Mấy người Vân Tiên gọi cho em nhiều lắm.”

Dương Kế Trầm lười biếng nói: “Không phải để ý đến bọn họ.”

Giang Nhiễm đẩy anh ra rồi xuống giường, sau đó gọi lại cho Quý Vân Tiên. Dương Kế Trầm khều khều tóc rồi cũng vén chăn lên để xuống giường, sau đó đi chân trần vào phòng tắm.

Sáng ra nhóm người kia không thấy hai người thì sốt ruột không thôi, sau nghĩ lại thì chắc chắn là bỏ trốn mất rồi. Vì thế họ cũng không để trong lòng mà đi thu dọn đồ đạc, có điều cây dương cầm kia lại khiến tất cả không biết phải làm sao.

Đây là Dương Kế Trầm tặng cho Giang Nhiễm, nhưng nếu chuyển về nhà cô thì phải giải thích với Giang Mi thế nào. Còn nếu chuyển về nhà của họ thì cũng quá kì lạ, chuyển tới tiệm trà sữa thì không có chỗ, mà chuyển tới nhà Dương Kế Trầm thì chìa khóa đâu?

Mấy người vật vật vã vã thu dọn tới tận trưa, nào là gỡ dây đèn rồi nhặt cánh hoa, đi đổ rác, nhưng vẫn thừa lại chiếc dương cầm kia chưa được xử lý.

Gọi điện cho cả hai người thì không ai nghe máy, thế là bọn họ đã đánh cược một trận.

Câu đầu tiên khi Quý Vân Tiên nhận điện thoại là: “Tiểu Nhiễm, bọn mày đang ở đâu?”

Giang Nhiễm thành thật nói: “Tiệm trà sữa.”

Đầu bên kia truyền tới tiếng 100 tệ đâu! Nào nào, xì 100 tệ ra đây!

Quý Vân Tiên lại hỏi: “Thế là mày với Trầm ca… Anh ấy không bắt nạt mày đấy chứ?”

Từ “bắt nạt” này quá mập mờ, Giang Nhiễm ho hai tiếng rồi hỏi ngược lại: “Mày gọi nhiều cho tao thế là có chuyện gì?”

Đầu bên kia lại truyền tới tiếng 500 tệ, 500 tệ.

Quý Vân Tiên nói: “À không có gì, định hỏi Trầm ca muốn chuyển dương cầm kia đi đâu? Này Tiểu Nhiễm, mày có mệt không, chân có mỏi không, lưng có đau không, còn đứng được không?”

Giang Nhiễm đứng nhảy nhảy tại chỗ rồi đấm vào eo: “Còn khỏe lắm.”

Chu Thụ ở đầu bên kia gào lên: “Tiết tấu này của Trầm ca không đúng tí nào! Đù 500 tệ của tôi! Uhuhu!”

Bình luận

Truyện đang đọc