Ô VUÔNG THỦY TINH

hời gian mấy người họ đến Mặc Thành này nói ngắn không ngắn, nói dài cũng không dài, nhưng đảo mắt đã qua hơn nửa năm. Tối đầu tiên bọn họ đến Mặc Thành cũng đã chọn quán nướng này, sau đó gọi bia và thịt nướng, khoác lác ba câu chuyện rồi lại vui cười như ngày thường, cả đêm cũng hò hét ầm ĩ. Đặc biệt là Chu Thụ mồm mép tép nhảy, cả bầu không khí cũng đều được anh ấy kéo theo. Hạ Quần ít nói nên chỉ phụ họa chứ không nhây, Trương Gia Khải ổn trọng hơn một chút, ôn hòa một chút, không đánh không nháo, là một người rất tốt. Còn Từ Chi Hạ an tĩnh nội liễm và ít khi tham dự vào chủ đề của mấy người đàn ông bọn họ, sau cũng chỉ yên lặng chờ đợi bên cạnh nhưng không chê nhàm chán.

Một tổ hợp kỳ lạ như thế đã xóc nảy được 4 – 5 năm. Bọn họ cùng bò từ tầng áp chót mà lên, cũng đã từng trải qua rất nhiều cùng nhau, từng chua xót, kiêu ngạo, bất đắc dĩ, mừng rỡ, cũng từng sẻ chia cảm xúc với nhau. Có rất ít nhóm nào được tốt đẹp như mấy người bọn họ.

Cuộc sống của Dương Kế Trầm thay đổi rất nhanh, tri âm tri kỉ và bạn bè tốt không có mấy người. Sau khi gặp được bọn họ, anh mới phát hiện cuộc sống của mình sinh động hơn một chút. Tuy anh không biết đội xe này có thể đi bao xa, bản thân có thể chơi đua xe bao lâu, nhưng chắc chắn cũng không phải như hiện tại.

Anh cũng cho rằng Từ Chi Hạ là người lí lẽ rõ ràng, lại biết nặng biết nhẹ, làm ra việc hoang đường như thế không giống Từ Chi Hạ chút nào.

Vì Giang Nhiễm không xảy ra chuyện gì nên anh cũng đã tha thứ cho Từ Chi Hạ thêm mấy phần. Còn nếu Giang Nhiễm thực sự thế nào, thì tình nghĩa gì đó, Dương Kế Trầm thấy mình thực sự không cố được.

Ai có thể tiếp nhận chuyện bạn tốt giăng bẫy người yêu mình.

Hạ Quần kéo Từ Chi Hạ tới, nhóm người cũng cười khan vài tiếng để xoa dịu xấu hổ. Trương Gia Khải để Từ Chi Hạ ngồi xuống, sau đó rót rượu cho cô ta, dường như anh ấy cũng có lời muốn nói nhưng lại không nói được thành lời.

Bọn họ cũng không nghĩ Từ Chi Hạ làm như vậy, sau lại thấy kinh ngạc và sợ hãi. Một người đang tốt là vậy, sao bỗng nhiên lại nảy sinh ý nghĩ ác độc đến thế?

Cũng phải đến gần đây, mấy người họ mới biết chuyện Từ Chi Hạ thích Dương Kế Trầm, lúc trước thật sự là không phát hiện ra dù chỉ một tơ một hào, bao gồm cả người kỹ tính như Trương Gia Khải cũng không thể nhìn ra. Từ Chi Hạ giấu giếm quá tốt, Dương Kế Trầm lại tùy ý, người bên ngoài đều thấy nếu hai bọn họ có gì thật thì đã ở bên nhau từ lâu rồi, thế nên lúc trêu chọc Giang Nhiễm và Dương Kế Trầm cũng không để ý tới suy nghĩ của Từ Chi Hạ. Anh em có bạn gái là việc đáng mừng, ai biết chuyện lại thành ra như vậy.

Dương Kế Trầm ngồi đối diện Từ Chi Hạ, biểu cảm của anh nhàn nhạt, đáy mắt không có hận cũng không có vui, mà cứ nhìn cô ta không chút gợn sóng như vậy, nhìn đến mức Từ Chi Hạ không nhịn được mà rũ mắt xuống.

Cô ta nói: “Hẹn em đến chắc không phải để uống rượu, nói chuyện phiếm giống trước đây đúng không? Muốn nói gì cứ nói, nghe xong em sẽ đi.”

Trương Gia Khải nói: “Chi Hạ, chúng ta đều lẻ loi một mình nên mới tụ lại một chỗ. Đã nhiều năm như thế rồi, có chuyện gì mà chúng ta không cùng vượt qua, cứ coi bọn anh là người nhà rồi thoải mái nói ra, coi như phát tiết đi.”

Đúng là người này đã làm sai thật, nhưng đứng từ góc độ của họ thì cũng đau lòng cho Từ Chi Hạ, dù sao tên Lục Tiêu kia cũng quá bẩn thỉu!

Từ Chi Hạ uống một ngụm rượu rồi cười khổ: “Nói cái gì? Các anh nghĩ thế nào cũng không còn quan trọng nữa, dù sao vẫn luôn lẻ loi một mình.”

Trương Gia Khải: “Bọn anh không trách em chuyện gì, chẳng qua chỉ thấy em không cần phải làm thế. Chi Hạ, bây giờ biến thành như vậy là thế nào? Em mới bao nhiêu tuổi?”

“Em cũng thấy mình không cần thiết phải làm thế, nhưng mà Gia Khải, em không nhịn được. Anh không phải em, sẽ không biết tâm tình của em lúc đó.”

Chu Thụ thở dài: “Chi Hạ, em hồ đồ rồi.”

Từ Chi Hạ nhìn về phía Dương Kế Trầm: “Anh thì sao? Anh muốn nói gì?”

Dương Kế Trầm tựa vào ghế màu trắng, miệng ngậm điếu thuốc rồi che tay châm lửa. Anh ngước mắt nhìn cô ta một cái, sau đó quăng bật lửa lên bàn và nói không nặng không nhẹ: “Định cứ trốn đi như thế à?”

“Thế em ngồi tù thì anh vui à? Cảm thấy báo thù được cho nó?”

“Từ khi nào em biến thành thế này rồi?”

Từ Chi Hạ cười: “Từ khi nào em biến thành thế này? Anh có để ý tới em à? Mấy người các anh đã khi nào để ý tới em chưa?”

Chu Thụ không thể tin được: “Chi Hạ, sao bọn anh lại không để ý tới em được.”

Bọn họ coi Từ Chi Hạ như em gái mà nâng đỡ và cưng chiều, trước kia có gì vui, có gì ngon cũng để phần lại cho cô ta.

Kít —— Tiếng ghế ma sát với mặt đất, Từ Chi Hạ đứng dậy từ ghế rồi cười lạnh: “Em chỉ là người vô hình mà thôi, về sau em có thế nào cũng không liên quan tới các anh. Đội xe này, các anh không tan thì em tán.”

Cô ta nói dứt lời thì nhanh chân rời đi.

Dương Kế Trầm gẩy tàn thuốc, mấy giây sau, anh cũng đứng dậy theo cô ta.

Từ Chi Hạ cắn răng, nước mắt đã rơi đầy mặt từ sớm, rồi cũng biết Dương Kế Trầm đang ở sau lưng mình.

Đi một đoạn đường qua tiệm bánh ngọt, qua cửa hàng quần áo, cửa hàng đồ điện, phía trước đã là con hẻm nhỏ, Từ Chi Hạ dừng bước rồi chợt xoay người, khóc không thành tiếng mà chất vấn: “Anh đi theo em làm gì?”

Dương Kế Trầm cũng vừa lúc hút xong điếu thuốc này, anh thở ra một hơi khói cuối rồi dập thuốc, sau đó nhìn thẳng vào cô ta mà nói: “Tội sẽ không quá nặng, thuê luật sư đi, bọn anh bên này sẽ phối hợp, nhưng em phải đi trình diện.”

“Phối hợp? Anh thực sự tin rằng một đứa con gái yêu anh sẽ độ lượng như thế à? Nếu là em, em đã hận không thể giết nó rồi.”

Dương Kế Trầm đút tay vào túi quần rồi trầm giọng nói: “Thế nên em mới không phải em ấy.”

Từ Chi Hạ: “Giả vờ cái gì, nó chỉ tranh thủ đồng tình của anh thôi. Anh không thích em, em nhận, nhưng nó có cái gì tốt, nó có gì hơn em. Hai người mới quen bao lâu mà anh lại thích nó như thế, thậm chí từ lúc bắt đầu đã thấy hứng thú rồi, nó có gì tốt! Chẳng qua chỉ là một nữ sinh mười mấy tuổi, chẳng có gì, mà cũng không biết gì hết.”

“Chi Hạ.” Dương Kế Trầm nói chậm rãi: “Em luôn sống trong thống khổ và quá khứ, không chịu nói với người khác nhưng lại mong có người hiểu, đây chính là điểm khác biệt của em và em ấy. Giang Nhiễm nhỏ tuổi thật, nhưng em ấy sống rất rõ ràng, cũng biết bản thân mình muốn gì và sẽ trở thành người ra sao. Tính em ấy dịu dàng nhưng không sợ phiền phức, dễ nói chuyện nhưng cũng có chính kiến, mà chuyện khiến em ấy thật sự tức giận thì chỉ có vài thứ thôi. Chỉ có chính mình mới kéo được mình ra khỏi vực sâu, người khác chỉ là cái cớ. Nếu một cách ích kỉ hơn thì trên đời này chỉ có mình là hiểu mình nhất.”

Có câu nói, muốn được cứu thì phải tự cứu trước.

Giang Nhiễm cũng không thuận buồm xuôi gió từ nhỏ, mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng, cô cũng có những tủi thân và buồn khổ của riêng mình. Nhưng cô hiểu thấu và nghĩ thông, thế nên mới trở thành một người dịu dàng và rộng lượng đến thế.

Giang Nhiễm từng hỏi anh thích gì ở cô, thật ra anh cũng không thể nói rõ được chuyện này, thích là một loại cảm tình rất khó nắm bắt.

Về sau anh cũng từng trăn trở suy nghĩ, chắc chắn trên người cô có thứ anh không có, thế nên mới hấp dẫn anh tới vậy.

Trong thế giới trôi nổi và rối ren của anh, cô chỉ chờ đợi thật điềm đạm, thích thật đơn thuần, cũng không thích dùng khổ đau để đối mặt với người khác. Cô luôn cười với anh, với Quý Vân Tiên và cả những người còn lại. Cô càng không oán trách người khác không hiểu mình, mà sẽ tự có những suy nghĩ và cân nhắc. Có thể làm được như vậy, cũng bởi cô đã nghĩ thông rất tất thảy mọi điều.

Anh thật sự rất thoải mái và tự do khi ở bên cô.

Những năm này anh đều sống vì gì, vì tiền? Vì không không cam lòng chết đi? Vì thế giới phồn hoa này?

Còn tồn tại là vì chịu khổ hay hưởng lạc?

Dương Kế Trầm anh còn tồn tại có lẽ vì để gặp được Giang Nhiễm, gặp được một người khiến mình thấy sống vẫn còn có ý nghĩa. Gặp được người có thể làm bạn qua tất thảy thì đời này mới coi như đáng giá.



Khi có tin Từ Chi Hạ đi tự thú là lúc Giang Nhiễm đang ngồi uống trà trong nhà, còn Trịnh Phong ngồi trước bàn cơm đang khua môi múa mép, nước miếng bay bốn phía mà kể chuyện cũ.

Trịnh Phong thêm mắm dặm muối về đời mình rồi kể cho Giang Nhiễm nghe, sau khi nhận được ánh mắt tán thưởng và sùng bái của con gái nhỏ lại khiến ông nở mũi thêm mấy phần.

Giang Mi chỉ ở bên cạnh mà không nói lời nào, thỉnh thoảng bà lại liếc mắt nhìn Trịnh Phong một cái.

Lúc Trịnh Phong kể tới tình sử của mình với Giang Mi thì ánh mắt chợt ảm đạm, rồi ngàn câu vạn chữ cũng biến thành một câu bố có lỗi với mẹ con.

Mấy ngày nay Dương Kế Trầm bận xử lý vài việc vặt, ban ngày cũng không dám đến nhà chào hỏi. Mà đến rồi cũng không thú vị chút nào, anh và Giang Nhiễm chỉ có thể ngồi trên sofa mà đưa mắt nhìn nhau. Muốn ôm không được ôm, muốn hôn cũng không được hôn, thế nên tối đến anh chỉ có thể làm trộm mà trèo cửa sổ vào.

Có điều bây giờ thời thế đã thay đổi, trước kia là Giang Nhiễm sợ Giang Mi nghe thấy động tĩnh, bây giờ lại đến lượt Dương Kế Trầm sợ.

Giang Nhiễm luôn cố tình trêu anh: “Anh còn bắt nạt nữa là em hét lên đấy.”

Dương Kế Trầm đành phải bóp mạnh vào mông cô, nhưng rồi cũng không đùa cô nữa. Có điều chớp mắt sau đó, Giang Nhiễm lại cười ha ha rồi chủ động trêu chọc anh, cứ cho chút ngon ngọt rồi kịp thời dừng lại khiến anh nóng nảy tới mức nướng được móng heo, nhưng rồi lại không thể làm gì.

Dương Kế Trầm hỏi: “Em thế này là đang trả thù anh?”

Giang Nhiễm vô tội nói: “Chính anh bảo với mẹ em là sẽ có chừng có mực mà.”

Dường như tối nào Dương Kế Trầm cũng nghiến răng nghiến lợi nói: “Được đấy, em cứ chờ đó, chờ anh rảnh sẽ xử lý em.”

Giang Nhiễm không sợ Dương Kế Trầm, lúc này cô cũng đã dám nhìn thẳng vào mắt anh. Giang Nhiễm đã phóng khoáng hơn so với trước kia, còn học được cách chủ động quyến rũ người ta, tuy lần đầu còn hơi ngượng ngùng nhưng cô lại muốn làm vậy.

Thế là tối hôm qua cô dạng chân ngồi lên người Dương Kế Trầm, còn chủ động hôn anh. Cô bắt chước kỹ xảo của anh mà hôn từ môi tới tai, xuống dưới nữa sẽ đưa lưỡi đảo quanh yết hầu, sau đó vừa mút nhẹ thì đã bị Dương Kế Trầm xoay người đè lại.

Giang Nhiễm có thể cảm nhận được nóng vội và kiềm chế của anh. Người đàn ông lợi dụng tư thế mà ma sát một chút, nhưng lại không dám làm ra động tác quá lớn vì sợ dọa đến cô, có điều nghẹn lại thực sự rất khó chịu.

Dương Kế Trầm nói: “Em học ở đâu ra? Có phải giấu anh xem mấy thứ kia không?”

Giang Nhiễm luôn bị anh đoán trúng, cô ấp úng phủ nhận.

Hai người hôn nhau, trong căn phòng cũ kỹ này lại tràn ngập hương thơm, giữa đó là những triền miên, hơi thở gấp gáp và quần áo xốc xếch.

Đến cuối cùng đều là Dương Kế Trầm cưỡng bách nhịn xuống. Anh không thể muốn cô ở đây, cũng không thể muốn cô khi cô đang ở cái tuổi này.

Nhưng Giang Nhiễm lại không nỡ anh, đầu óc vừa co lại, tay của cô đã phủ lên trên.

Cô nói: “Nếu không thì để em giúp anh một chút nhé?”

Anh từng thấy cơ thể của cô, nhưng cô lại chưa từng thấy cơ thể anh, kể cả sờ cũng chưa từng. Anh biết cô không dám, lại nghĩ bây giờ còn quá sớm, từ từ sẽ đến thật ra là một chuyện rất có ý nghĩa.

Dương Kế Trầm cười trầm thấp: “Muốn giúp thật?”

Giang Nhiễm đỏ mặt cởi thắt lưng, Dương Kế Trầm nắm chặt tay cô rồi nhíu mày hỏi: “Em biết cách không?”

“Không…”

Dương Kế Trầm nằm thẳng xuống giường rồi kéo tay cô phủ lên. Giang Nhiễm nhắm chặt hai mắt không dám nhìn, lòng bàn tay của cô nong nóng, lại có cảm giác hơi khô, cứ lúc lên lúc xuống như thế, rồi càng lúc càng nóng bỏng.

Lòng bàn tay của cô nóng cháy, mu bàn tay cũng tỏa nhiệt y như vậy.

Chính vào lúc căng cứng, Dương Kế Trầm kéo eo cô qua rồi giở trò.

Về sau Giang Nhiễm chỉ thấy tay mình như sắp tàn phế, còn anh thì lại nắm càng chặt, rồi càng động càng nhanh.

Sau đó… mặt cô đã ướt.

Hai người vuốt ve thân mật một chút, sau đó Dương Kế Trầm dỗ cô chìm vào giấc ngủ. Thật ra Giang Nhiễm không tài nào ngủ được, cô nhìn chằm chằm bàn tay mình tới hơn nửa đêm, trong lòng cũng hồi tưởng tới lui về xúc cảm nơi ấy, trên mặt càng như phảng phất hương vị kia.

Quá xấu hổ!

Thế nên ngày hôm sau Dương Kế Trầm thoải mái bước vào cửa nhà họ Giang, thì Giang Nhiễm lại không có tâm trí nào nghe Trịnh Phong kể chuyện cũ nữa. Dương Kế Trầm vừa nhìn qua một lần mà cô đã đỏ mặt rồi thầm né tránh, nhưng sau đó con ngươi lại lặng lẽ nhìn trở về.

Ý cười trên mặt Trịnh Phong dần cứng lại, nhìn như rất không chào đón Dương Kế Trầm.

Hết chương 63.

Bình luận

Truyện đang đọc