Ô VUÔNG THỦY TINH

Sau khi trở về từ nhà bà ngoại, Dương Kế Trầm ở Mặc Thành thêm mấy ngày rồi đi Bắc Thành ngay. Anh đi vào ngày tuyết gần tan ẩm ướt mà sáng ngời, bùn đất cũng tản ra hơi thở mùa Xuân, nhưng vẫn lạnh tới mức khiến ngón tay người ta sưng đỏ.

Giang Nhiễm tiễn anh tới sân bay, đi cùng họ còn có Quý Vân Tiên và Trương Gia Khải.

Một việc vui bất ngờ khác là Trương Gia Khải cũng trúng tuyển vào đội tuyển quốc gia. Thực chất, thực lực của Trương Gia Khải không kém, nếu so ra thì chỉ kém Dương Kế Trầm một chút, còn so với những người khác thì càng dư thừa. Anh ấy thích đua xe, cũng rất nỗ lực tiến lên, càng coi đó là làm tròn giấc mộng của mình.

Vì thế Trương Gia Khải đã nhuộm mái tóc màu bạch kim của mình về thành màu đen. Đã vậy còn cạo ngắn thật sạch sẽ, trông như muốn đi nhập ngũ vậy.

Giang Nhiễm và Dương Kế Trầm không giống bọn họ, hai người kia ôm ôm ấp ấp, hôn hôn lẫn nhau, thật chỉ còn thiếu thêm tấm màn che nữa thôi.

Quý Vân Tiên thẳng tính nên có gì nói đó, có gì làm đó. Cô ấy ôm cổ Trương Gia Khải rồi hôn không ngừng, sau đó nói mỗi ngày phải gọi điện, gửi hai bức ảnh gì đó, không được nhìn cô gái khác, cũng không được không nhớ cô ấy.

Trương Gia Khải vẫn luôn cưng chiều Quý Vân Tiên, dù cô ấy nói gì cũng đồng ý cả.

Có điều bầu không khí giữa họ vẫn hơi vi diệu, có lẽ vì cả hai đều biết năm hai đại học Quý Vân Tiên sẽ phải đi Úc. Cha mẹ cô ấy đã quyết định, Quý Vân Tiên có bướng bỉnh cũng không chống lại được.

Trời xui đất khiến là vậy, tuy Trương Gia Khải không đi Nhật, nhưng cũng không biết bao giờ hai người mới gặp lại nhau, vì thế họ chỉ có thể gượng cười mà tạm biệt.

Giang Nhiễm thu tầm mắt lại từ người bọn họ, sau đó ngẩng đầu nhìn Dương Kế Trầm: “Anh cũng phải liên hệ với em nhiều đấy. Dù đi Nhật cước điện thoại hơi đắt, nhưng anh không được tiếc đâu. Anh phải biết là người theo đuổi em nhiều lắm đó.”

“Vậy báo tên mấy người đó cho anh.”

“…”

Có rất nhiều người theo đuổi Giang Nhiễm, nhưng cô không quan tâm và cũng không để ý đến chuyện này, ngay cả dáng dấp mấy người kia ra sao cũng không biết, chứ đừng đến tên. Khi bước vào một đoạn tình cảm, cô sẽ khép kín bản thân mình. Cô chỉ nhìn thấy anh, cũng sẽ không nhiều lời với mấy người nam khác, điều này khiến cô hơi không xứng đáng với chức lớp phó của mình.

Mấy người Từ Đan còn chế giễu cô, nói cô là Mặt trăng xoay quanh Trái đất, nhưng cũng may là cô tự xoay, nếu không ngày nào đó Trái đất nổ tung thì cô cũng nổ theo.

Giang Nhiễm cũng không biết bản thân mình đã xem trọng anh như vậy từ bao giờ, giống như anh là tất cả của cô vậy.

Mấy người Từ Đan nói với cô rằng khi nhắc đến Dương Kế Trầm, ánh mắt của cô sẽ rất khác biệt.

Từ Đan nói: “Vì em sùng bái anh ấy, em đang đuổi theo anh ấy, anh ấy cũng mãi mãi là anh hùng mà em hướng đến, tình yêu như vậy rất tốt.”

Từ Đan nói đúng, cô sùng bái anh, từ đó nảy sinh tình yêu. Đó là một loại tình yêu thâm căn cố đế và khó mà gỡ rời.

Giang Nhiễm kéo tay anh, anh vẫn còn đeo sợi dây đỏ kia trên tay, khi đi tắm hay ngủ cũng không tháo ra. Chớp mắt đã hơn nửa năm, Giang Nhiễm lại đưa tay sờ lên món đồ nho nhỏ treo trên đó.

Cô nói: “Anh đi Nhật một mình đừng để tình cảm dân tộc khiến đầu óc váng bất. Đừng ngủ muộn như thế nữa, huấn luyện cho tốt.”

Giang Nhiễm kiễng lên nói vào bên tai anh: “Về phải ‘nộp lương’, nhất định phải giữ gìn cơ thể khỏe mạnh.”

Dương Kế Trầm cầm tay Giang Nhiễm, rồi vô tình hay cố ý bóp ngón tay của cô, đôi mắt hẹp hơi nheo lại, anh cười nói: “Con gái 20 tuổi mà đã đói khát như thế rồi, hửm? Hay là… kĩ năng của anh tốt quá?”

Dù Giang Nhiễm còn xấu hổ, nhưng cô vẫn ra vẻ không sợ cũng không thẹn.

Cô đảo mắt rồi mặt dày nói: “Cố dùng thì cũng tạm, có lẽ không giỏi bằng A Tân đâu.”

Dương Kế Trầm không nhịn được mà bật cười, cười đến mức còn hơi đau bụng. Anh xoa đầu cô: “Được rồi, sao mà vẫn ngốc thế, anh nói gì em làm cái đó hả, thế mà cũng đi đọc thật.”

“Em chỉ xem vài chương thôi, em có phải anh đâu.” Giang Nhiễm nhìn đồng hồ rồi nói: “Mau vào đi, sắp soát vé rồi.”

Hành lí của Dương Kế Trầm đều kí gửi, bên người anh không có hành lí mà chỉ một thân một mình. Tay anh xoa đầu Giang Nhiễm cũng dần chuyển đến gò má của cô.

Dương Kế Trầm đúng là hơi không nỡ, dường như anh và Giang Nhiễm vẫn chưa ở bên nhau quá lâu.

Anh nói: “Đợi 3 tháng là về thôi, đến lúc đó sẽ tới Chiết Châu trước, cũng sẽ liên lạc với em. Một mình ở bên kia cẩn thận một chút, dù sao cũng một thân một mình nơi đất khách, không có ai bên cạnh, thiếu gì thì nói với anh.”

Giang Nhiễm gật đầu: “Em nói với phụ đạo viên rồi, học hết kì này xong sẽ ra ngoài, em ở nhà chờ anh về.”

Dương Kế Trầm lặng thinh mất giây, nhưng một thoáng sau đó anh đã nở nụ cười từ tận đáy lòng.

Dù là vậy, giọng anh vẫn nhẹ nhàng như trước: “Được đấy, chờ anh về sẽ hầu hạ em tử tế, sói con háu đói 20 tuổi.”

Dương Kế Trầm xoay người đi, Giang Nhiễm lại giữ chặt anh rồi ngọt ngào nhìn theo và nhỏ giọng nói: “Tạm biệt chồng.”

Dương Kế Trầm nhìn cô vài lần, đầu lưỡi chống lấy quai hàm, sau đó anh xoay người hôn xuống.

Tới thời khắc mấu chốt, Quý Vân Tiên bên kia lại rất quả quyết đạp Trương Gia Khải vào: “Đi đi, đi đi, lề mà lề mề.”

Hai người đàn ông đi theo dòng người vào cửa kiểm an.



Đầu tháng 3, Giang Nhiễm tự trở về Chiết Châu, Trịnh Phong đưa Giang Mi tới nơi khác. Ông phải huấn luyện cho đội viên, nên mấy người Chu Thụ cũng đi theo.

Trịnh Phong bảo Giang Mi từ chức, ông vừa dẫn vừa dụ rồi cũng thuyết phục được Giang Mi, sau đó đưa bà về nơi huấn luyện.

Dù nhà ở Mặc Thành trống không, nhưng để trống cũng không phải vô ích.

Sau một kì nghỉ không gặp, mấy cô gái ở KTX rất nhớ nhau, bọn họ tụ hội vui vẻ một lần, rồi còn mồm năm miệng mười hàn huyên với nhau. Tuy chuyện của họ vẫn là mấy câu: “Lại phải đi học rồi.”, “Chị lại chia tay rồi.”, “Em muốn yêu.”, “Em rất nhớ anh ấy.”

Mà vừa gặp Tống Dật Thịnh chính là: “Chào chị dâu.”

Cậu gọi thuận miệng vô cùng, cũng khiến những người xung quanh choáng tại chỗ.

Giang Nhiễm phải phí công lắm mới nói được chuyện này với mấy cô bạn cùng phòng. Sau khi nói xong, ba cô gái kia cũng chợt không biết phải đáp lại thế nào, tất cả như tin mà lại như không tin.

Từ Đan nói: “Cậu ấy thật sự không mong muốn điều gì à? Vậy đột nhiên cậu ấy xuất hiện làm gì?”

Giang Nhiễm chọn tin tưởng, cũng là tin tưởng lời Tống Dật Thịnh nói đêm đó: “Cậu ấy muốn một thứ khác, có lẽ là giống như bây giờ.”

Tống Dật Thịnh nghe nói Dương Kế Trầm đi Nhật thì buồn tới nửa ngày. Cậu thở dài nói: “Vất vả lắm mới nhận nhau mà người lại biến mất rồi, bồi dưỡng tình cảm kiểu gì đây.”

Giang Nhiễm: “Hai người cần bồi dưỡng tình cảm à?”

Lời này nghe quá kỳ lạ.

Tống Dật Thịnh nói: “Khó lắm lần trước anh ấy mới không đuổi tôi đi, còn lau người giúp tôi. Woa, tôi còn ngủ trên ghế nhà hai người nữa, đúng là thời khắc lịch sử. Tiểu Nhiễm, chị dâu, ân nhân, ngài thật sự rất vĩ đại.”

Giang Nhiễm cười: “Cậu muốn thân thiết với anh ấy đến mức đó à?”

Tống Dật Thịnh đảo mắt rồi nói: “Ông bà ngoại cao tuổi rồi, có thể ở bên tôi bao lâu đây. Tôi không muốn sau này về già phải chôn một mình, hoặc là không có người chôn cất cho.”

“Cậu sẽ có gia đình của mình.”

“Nhưng con tôi không có bác, anh ấy sẽ làm bác.”

“Logic này của cậu là sao đây.”

Tống Dật Thịnh ném bút đi rồi đưa tay chống cằm: “Cậu không hiểu đâu.”

Giang Nhiễm đập vào vai cậu ấy: “Tôi nói này thiếu niên, chiều nay thi thể dục, cậu không trốn nữa đấy chứ?”

Tống Dật Thịnh cái gì cũng tốt cả, phụ đạo viên hài lòng vô cùng, nhưng cậu không thích vận động. Lúc tập quân sự cũng thế, cậu luôn có thể bịa ra hàng loạt lí do để trốn dưới tàng cây, thế nên bọn họ đều rám nắng, còn cậu vẫn trắng bóc.

Tống Dật Thịnh suy sụp: “Trốn cái gì, tôi không trốn, tôi từ chối quang minh chính đại. Đây là phản nghịch mà một sinh viên đại học nên có.”

Nếu cậu có trốn quang minh chính đại đi nữa, thì phụ đạo viên cũng sẽ không nói gì.

Cậu thật sự không cầu mong điều gì sao?

Lúc Giang Nhiễm đang chạy 800 mét thì chợt do dự về chuyện này.



Giang Nhiễm đăng ký học bằng hai khoa Âm Nhạc, Tống Dật Thịnh cũng đăng kí theo. Cậu nói tư chất thông minh không thể lãng phí, cũng coi như trông coi cô giúp Dương Kế Trầm, tránh cho mấy nam sinh khác tới gây sự.

Lúc gọi điện cho Dương Kế Trầm, Giang Nhiễm cũng kể chuyện này. Dương Kế Trầm biếng nhác nói: “Đồ ngốc luôn làm ra mấy chuyện ngu ngốc.”

Thái độ của anh với Tống Dật Thịnh trước nay vẫn vậy, luôn không quan trọng, tùy ý và mỉa mai nhàn nhạt.

Dương Kế Trầm huấn luyện ở Nhật cũng không nhẹ nhõm. Theo lời Trịnh Phong nói khi đó thì kinh nghiệm của anh còn quá ít, cần phải nếm trải nhiều hơn, đặc biệt là các phương thức khác, thế nên vài ngày như vậy cũng ép anh tới không thở nổi.

Nhật Bản cũng là bên rắn mặt, lời nói chuyện của họ đầy đâm chọc, thi thoảng sẽ lại nhắc tới chuyện dân tộc. Dương Kế Trầm không ưa thua, cũng không thích nhận thua, anh luôn chấp nhất với thắng thua. Một người từ nhỏ đến giờ chưa từng bại bao giờ sẽ không cho phép bản thân ngã xuống, nhưng cũng chính sự quật cường này đã khiến anh nhanh chóng thích ứng với nơi đó.

Người này vẫn luôn khinh cuồng như trước đây.

Giang Nhiễm bên này cũng không dễ chịu chút nào, có lẽ cũng do duyên phận, việc cô gặp phải cũng không khác Dương Kế Trầm là bao.

Học Âm nhạc không phải chuyện đơn giản, tuy miệng đầy mơ ước nhưng thiếu điều kiện cần thì giỏi mấy cũng khó mà làm nên chuyện. Làm việc gì cũng phải có kiến thức cơ bản, may rằng năm ngoái Dương Kế Trầm có dạy cô một chút, nhưng những thứ đó đem đến trước mặt cô giáo thì vẫn không ăn nhằm gì.

Cô giáo này nóng tính, phương pháp dạy cũng nghiêm khắc.

Giang Nhiễm không có vấn đề gì với cô giáo, nhưng đôi khi cô sẽ hoài nghi lựa chọn của mình có chính xác hay không, vì sao thực hiện nó lại khó khăn đến vậy.

Cũng may sau một khoảng thời gian kiên trì, mọi thứ đã dần tốt đẹp hơn.

Học kỳ sắp kết thúc, cô giáo khó tính kia có lời khen Giang Nhiễm: “Em vẫn có chút năng khiếu, cố gắng lên, mười ngón tay dùng để làm nên kỳ tích.”

Đương nhiên nói cô có năng khiếu là năng khiếu khi học bằng hai, chứ không phải dùng cho bằng chuyên nghiệp. Nếu so với học sinh Âm nhạc chính quy, thì cô giáo nói chút năng khiếu đó của cô không thể so với họ được.



Kỳ tích của Quý Vân Tiên là tình yêu.

Cô ấy từng nói: Tình yêu là thứ tình cảm thần bí nhất trên đời này. Bản thân sự tồn tại của nó đã là kỳ tích rồi.

Dương Kế Trầm trở về vào cuối tháng 6, có điều bọn họ không tổ chức lễ đính hôn.

Đây là màu xám tro của mùa hè năm 2009, tình yêu của Quý Vân Tiên không có kỳ tích.

Vào ngày biết tin ấy, Giang Nhiễm vừa thi xong môn cuối cùng. Cô còn định đặt khách sạn cho ông bà ngoại của Dương Kế Trầm, sau đó đặt tiệc đính hôn, mỗi việc đều phải kiểm tra lại một lần.

Trịnh Phong gọi điện cho cô trước, ông ở đầu bên kia trầm mặc hồi lâu: “Tiểu Nhiễm, bố không gọi được cho Dương Kế Trầm, con phải báo việc này cho cậu ấy.”

Giang Nhiễm đang đi trên con đường lớn của đại học, sinh viên ùa từ trường thi ra ồn ào náo nhiệt, khi ngẩng lên thì đã thấy trời nắng chói chang.

Thế nhưng cảm giác thấp thỏm khó hiểu lại bao phủ khắp người cô. Giang Nhiễm bỗng không bước nổi nữa, cô run rẩy hỏi: “Sao thế ạ?”

Trong đầu cô chợt nghĩ đến rất nhiều chuyện, ví dụ như bọn họ không đồng ý chuyện kết hôn của hai người, ví dụ như ông bà ngoại xảy ra chuyện, ví dụ như đua xe bên kia xảy ra vài vấn đề nghiêm trọng.

Nhưng không ngờ Trịnh Phong lại nói: “Trương Gia Khải đi rồi.”

Giang Nhiễm không phản ứng lại kịp: “Anh ấy đi rồi? Anh ấy phải đi đâu? Sao anh ấy lại đi?”

Trịnh Phong im lặng, sau đó lặp lại: “Cậu ấy mất rồi.”

Cổ họng Giang Nhiễm nghẹn lại, một lúc lâu sau cũng không nói thành lời.

Trương Gia Khải mất rồi.

Năm chữ này lập tức khiến đầu cô nổ tung.

Hoang đường, không có sức thuyết phục, quá đột ngột.

Hết chương 88.

Bình luận

Truyện đang đọc