Ô VUÔNG THỦY TINH

Dương Kế Trầm nghiêng đầu mà hơi nhịn cười: “Nuốt nước mũi ngon không? Còn không chịu xì ra nữa?”

Khăn giấy mềm mại áp sát hai bên cánh mũi của cô, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh cũng truyền qua khăn, mà hành động như thế lại quá thân mật. Giang Nhiễm chỉ thấy người lớn lau nước mũi cho trẻ con thế này, còn thường thường nhìn đứa bé một cách cưng chiều nữa.

Mà lúc này con ngươi đen thẫm của Dương Kế Trầm lại mang theo dịu dàng sâu thẳm, miệng cũng cười biếng nhác. Giang Nhiễm sợ nhất là nhìn vào mắt anh, bởi cô luôn không nhìn thấu được, và hầu như cũng bị anh nhìn chằm chằm tới tỏa nhiệt toàn thân.

Dịu dàng đến từ người đàn ông khinh cuồng như thế khiến người ta không ngăn trở được.

Giang Nhiễm không kiểm soát được nước mũi nên nó lại lặng lẽ chảy xuống. Cô bịt khăn giấy vào, sau đó rũ mắt, nghiêng đầu và cố gắng xì thật nhỏ.

Giang Nhiễm tuyệt vọng nhắm mắt, sóng lớn trong lòng lại cuộn trào mãnh liệt. Cô thật muốn đâm vào đậu hũ mà chết cho rồi (1), quá mất mặt.

(1) Đây là cách nói hài hước về việc muốn chết, bởi đậu hũ mềm, đâm vào không thể chết được.

Dương Kế Trầm buông tay ra, sau đó tì tay lên đầu gối mà nhìn vào gáy cô.

Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa bằng dây buộc tóc chun đen có nơ bướm chấm bi đỏ. Chất tóc của Giang Nhiễm rất đẹp, thân tóc đen nhánh mà bóng mượt, chiều dài luôn duy trì ở mức trung bình. Vì đuôi ngựa rũ xuống nên cần cổ lộ ra càng trắng nõn mà tinh tế.

Dương Kế Trầm nhìn cổ của Giang Nhiễm thì mới phát hiện ra cô mặc ít hơn trước kia nhiều. Áo khoác đồng phục là kiểu mùa Thu, không phải áo khoác dày mùa Đông như cô thường mặc nữa, mà hình như bên trong cũng chỉ có một lớp áo sơ mi trắng. Áo trắng hoa nhí chìm này hơi lộ ra một chút mang đến cảm giác mềm mại biết bao.

Lúc cô xì mũi sẽ hơi thu vai lại, cũng khiến cả người mang trở nên cực kỳ mảnh mai.

Dương Kế Trầm đưa tay túm lấy cổ áo khoác đồng phục của cô rồi kéo ra.

Giang Nhiễm giật mình nên chợt đứng lên, sau đó tròn mắt không biết phải làm sao: “Anh… Anh làm gì thế?”

Cô vô thức che ngực lại.

Dương Kế Trầm sửng sốt một giây, sau đó cười tới bả vai cũng rung lên. Anh ngẩng đầu nhìn về phía Giang Nhiễm rồi nhíu mày giở thói xấu: “Tôi có thể làm gì? Em nói xem, cô nam quả nữ ở trong một phòng thì làm gì?”

Anh cố ý giảm âm lượng của câu nói sau cùng xuống, mà âm thanh ấy của anh trong căn phòng nhỏ hẹp này lại như kích tình vậy.

Giang Nhiễm nhớ tới nụ hôn lần trước, lúc ấy thật sự quá đột ngột, cũng không biết anh đã nghĩ thế nào.

Tim cô đập thình thịch, đầu cũng mau chóng hiện lên ý nghĩ: Nhanh như thế đã muốn tiếp xúc da thịt rồi à?

Không phải Giang Nhiễm chưa từng thấy nam nữ sinh kìm lòng đậu trong những lúc thế này. Có lần đại hội thể dục thể thao, cô lên nhà vệ sinh ở tầng 3 của tòa nhà thí nghiệm thì đúng lúc trông thấy một đôi nam nữ ở phòng đối diện đang hôn môi triền miên, mà tay của nam sinh kia lại vói vào trong quần áo của nữ sinh. Lúc ấy cô mới là học sinh lớp 10 nên kinh hoảng chạy mất, vì sợ học trưởng và học tỷ sẽ tới tìm mình gây phiền phức.

Lúc mới vào lớp 10, Giang Nhiễm không hề biết gì về chuyện này. Nhưng vì trong trường có lớp tâm lý sức khỏe và buổi hội đàm về kiến thức sinh lý, nên từ đó cô cũng hiểu rõ hơn một chút. Có điều không có bạn học nào cho cô biết việc đó kích thích và khiến người ta mặt đỏ tim run đến thế. Khi đó có một nữ sinh rất có kinh nghiệm nói: Các bạn không nên thấy việc này là buồn nôn. Đối mặt với người mình thích, tất thảy sẽ là tự nguyện. Không lẽ bạn không muốn hôn, muốn ôm người mình thích hay sao?

Giang Nhiễm từng suy nghĩ lung tung rất nhiều, ví dụ như Trần Hạo mà muốn hôn mình, thì liệu cô có đồng ý không? Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến lúc Trần Hạo cúi đầu xuống, cô đã không muốn nghĩ tiếp nữa rồi. Mà lần kia Dương Kế Trầm hôn cô lại mang đến cảm giác quá tuyệt vời. Việc đó cũng giống như giấc mơ kia vậy, là chuyện khiến người ta trầm luân, cũng là điều mà cô không thể kháng cự được.

Giang Nhiễm chợt phát hiện, dù giây phút này Dương Kế Trầm có muốn chạm vào mình, có lẽ cô cũng chỉ cự nự vài lần rồi sẽ thuận theo.

Cô lắc đầu, như thế thì thật không dè dặt và không tự trọng tí nào, rồi sẽ bị người khác coi thường cho xem. Thế là Giang Nhiễm quyết định chống lại đến cùng, tay túm lấy cổ áo kia cũng siết chặt hơn.

Dương Kế Trầm nhìn biểu cảm biến hóa đa dạng trên mặt cô thì vừa tò mò mà vừa buồn cười.

Anh biếng nhác hỏi: “Em tự cởi hay tôi cởi giúp?

Giang Nhiễm nhìn anh mà không thể tin được.

Dương Kế Trầm nhướng đầu lông mày: “Ồ~ Như thế là tôi cởi giúp rồi…”

Giang Nhiễm nuốt một ngụm nước bọt rồi nói nhẹ: “Anh đừng làm bừa.”

“Lại đây.”

Giang Nhiễm lắc đầu.

Dương Kế Trầm lặp lại một lần nữa: “Lại đây.”

Phía sau là bàn đọc sách nên không còn đường lui nữa, Giang Nhiễm phải đi sang bên cạnh như cua đi đường.

Dương Kế Trầm cười hai tiếng rồi cũng không đùa cô nữa: “Lại đây, để tôi xem em mặc bao nhiêu áo.”

Giang Nhiễm chợt buông lỏng, nhưng lại nhìn anh bằng vẻ oán niệm: “Em mặc hai áo.”

Dương Kế Trầm ung dung nói: “Bảo sao lại bị cảm, mặc ít như thế là muốn khoe dáng người cứng nhắc của em, hay định lên sân khấu biểu diễn?”

Giang Nhiễm mím môi rồi bất mãn nhìn anh.

Đôi lúc người này rất độc miệng.

Dương Kế Trầm vỗ vỗ xuống giường: “Ngồi ra đây ăn cơm, che cái gì, tôi cũng sẽ không ăn em.”

Giang Nhiễm vừa ngồi xuống, anh đã mở chân ra bao lấy cô.

Dương Kế Trầm hơi tì cằm lên vai cô rồi nói: “Gắp cho tôi một miếng khoai tây kho.”

Giang Nhiễm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng động tác tách đôi đũa duy nhất kia lại cực kì nhẹ nhàng mà vui vẻ.

Cô hỏi: “Anh chưa ăn à?”

“Ừm, về là ngủ luôn, sau đó ra ngoài lấy cơm cho em.”

Giang Nhiễm gắp cho anh miếng khoai tây to nhất, cô dùng một tay gắp khoai còn một tay đỡ ở dưới cho anh ăn.

Tay Dương Kế Trầm khoác nhẹ lên eo của cô, anh vừa nhai khoai tây vừa gật đầu hài lòng.

“Tay nghề của đầu bếp này không tệ nhỉ, khoai tây mà cũng nấu được ngon thế này.”

“Vâng, ăn ngon thật.”

Nhưng thật ra Giang Nhiễm nào cảm nhận được vị gì trong miệng, tất cả sức chú ý của cô đã tập trung vào đôi tay trên eo mất rồi. Cô thấy mình sắp bị hơi nóng hòa tan mất, giống như cây kẹo đường ngày càng mềm đi khi đặt dưới ánh mặt trời vậy.

12 giờ 15 là bắt đầu giờ tự học buổi chiều, Giang Nhiễm ở tiệm trà sữa 15 phút rồi trở về ngay. Trên đường đi có các quán ven đường đang dọn quầy, có cả mấy cậu nhóc nhiệt huyết đang chạy băng băng mà đổ mồ hôi trên sân bóng rổ.

Vừa vào tới phòng học, Quý Vân Tiên đã hấp tấp đưa một quyển sổ có vỏ da màu hồng cực mộng mơ cho Giang Nhiễm.

Giang Nhiễm dở khóc dở cười, sau đó thuận miệng nói: “Sao hôm nay toàn nhận được đồ màu hồng thế này.”

Quý Vân Tiên xoay quyển sổ nhỏ trong tay: “Sao cơ, Trầm ca tặng đồ gì cho mày rồi?”

Giang Nhiễm móc điện thoại mới ra, sau đó lấy sách bài tập che đi và cho Quý Vân Tiên xem.

“Anh ấy mua điện thoại cho tao.”

“Ôi! Đây là mẫu mới nhất gần đây mà! Siêu ngầu luôn ấy! Trầm ca đối tốt với mày thật, vui không?”

Giang Nhiễm vuốt vuốt điện thoại bóng loáng rồi gật đầu: “Vui, nhưng mà quý quá.”

“Không sao, một người nam thật tình với mày thì sẽ chấp nhận trả giá, chỉ cần mày cũng trân quý phần tình cảm này thì không có gì phải ngại hết.” Quý Vân Tiên lại gần rồi hỏi: “Thế Trầm ca đã tỏ tình với mày chưa?”

Giang Nhiễm dùng một tay chống cằm rồi nhìn về phía cửa sổ: “Chưa.”

“Cơ hội tốt như thế mà vẫn chưa… Để tao đi bảo Gia Khải.”

“Đừng!” Giang Nhiễm nói: “Cứ để từ từ đi. Nếu anh ấy thích tao sẽ cho tao biết thôi. Bây giờ cũng rất tốt mà, rất vui vẻ.”

Đúng là nụ hôn kia khiến cô cảm thấy anh nên nói gì đó, nhưng có chút ngôn ngữ và cảm giác chỉ có hai bọn họ hiểu được và cũng hưởng thụ từ đó. Cô có thể cảm nhận được tiết tấu của Dương Kế Trầm, anh không vội chút nào.

Quá vội vã có lẽ sẽ trở nên không chân thành, bọn họ vẫn cần thời gian để hiểu rõ lẫn nhau.

Cây ngọc lan ngoài cửa sổ tỏa ra những tán lá xanh rộng đầy duyên dáng mà yêu kiều, trong không khí ấm áp cũng tràn ngập hương hoa dại và cỏ xanh.

Giang Nhiễm nghĩ có lẽ đây chính là Xuân, là một mùa Xuân đúng nghĩa của cô.



Sau khi Giang Nhiễm đi, Dương Kế Trầm cũng ngủ một giấc tới 3 giờ chiều. Lúc này đầu anh rối thành ổ gà, vậy mà cậu nhân viên lại vui vẻ cười nói: “Ông chủ, tạo hình này của anh đủ đẹp trai đấy!”

Dương Kế Trầm gãi tóc mấy lần rồi lười biếng ngồi trên sofa, sau đó châm thuốc lên theo thói quen. Bây giờ trong tiệm không có ai, sẽ không sao hết.

Nhưng anh vừa đưa điếu thuốc lên miệng thì cửa bị đẩy ra, chuông cũng vang lên ba lần.

Dương Kế Trầm bị bóng người này trùm lên, anh che thuốc để châm lửa, sau đó rít một hơi nhưng cũng không ngước mắt mà đã hỏi: “Sao huấn luyện viên Trịnh lại đến đây?”

Trịnh Phong mặc bộ vest màu đen, bên trong là âu phục màu hồng nhạt rất có tinh thần và khí phách. Ai không biết còn nghĩ ông là người làm ăn, chứ đâu giống một huấn luyện viên.

Trịnh Phong ngồi xuống đầu bên kia của sofa rồi nói thẳng: “Tới tìm cậu.”

Dương Kế Trầm quăng bật lửa lên bàn trà, lớp vỏ nhựa kia va với mặt kính cũng phát ra tiếng vang.

Anh chậm rãi ngẩng đầu lên: “Muốn uống gì không?”

“Gì cũng được.”

Dương Kế Trầm nói: “Tiểu Tôn, hai cốc Caramel Latte.”

“Vâng.”

Trịnh Phong đánh giá tiệm này một chút rồi nói: “Người trong giới đều nói cậu muốn rút khỏi nghiệp đua rồi định kinh doanh, là thế này phải không?”

Dương Kế Trầm gãi lông mày rồi nhàn tản nói: “Người khác nói r*m thơm ông cũng thấy thơm?”

Trịnh Phong: “Nói cách khác là vì cô bạn gái nhỏ kia?”

Dương Kế Trầm không che không đậy: “Đúng thì thế nào?”

“Không thế nào cả, chỉ tò mò rốt cuộc là cô gái thế nào mới khiến cậu phí nhiều tâm tư như thế. Đúng là khó có được, nghe Phùng Kiều nói kia là một cô bé mười mấy tuổi?”

Dương Kế Trầm rít vài hơi thuốc rồi híp mắt: “Phải đấy, mới mười mấy tuổi thôi, vẫn còn non, nên ai động vào em ấy tôi lột da người đó. Đúng rồi, vết thương của Lục Tiêu thế nào?”

Trịnh Phong biết anh có ý gì nên cũng không tránh né: “Tĩnh dưỡng là ổn thôi, hôm nay tôi đến cũng là vì chuyện của cậu ta.”

Cà phê đã được bê lên, nhưng cả hai người đều không động đến.

Trịnh Phong nói tiếp: “Tôi nghe nói về việc năm trước rồi nhưng lúc đó quá bận, bây giờ mới có thời gian đến nói câu xin lỗi với cậu. Tôi cũng đã nói chuyện với Lục Tiêu bên kia rồi.”

“Ông có gì mà phải xin lỗi, chính ông nói giải quyết ngầm, mà đội viên cũng nghe huấn luyện viên đi giải quyết ngầm, chỉ là cách thức rất ngu xuẩn mà thôi.”

“Dương Kế Trầm, tôi cũng nói thật thế này, mấy năm trước tôi vẫn luôn truy cầu danh lợi, một tay đua xe giỏi với tôi thực sự quá hiếm có và rất đáng ngưỡng mộ, thế nên cậu ta có làm bậy bên ngoài thì tôi cũng nhắm mắt làm ngơ. Nhưng bây giờ tôi thay đổi suy nghĩ rồi, nếu cứ tiếp tục như thế thì cái giới này thành gì nữa, dù sao vẫn là tay đua chuyên nghiệp. Tôi chỉ cho Lục Tiêu bên kia một cơ hội, nếu còn tái phạm nữa, tôi cũng không cần cậu ta. Còn nếu cậu vẫn để bụng chuyện năm đó, Trịnh mỗ tôi đây có thể xin lỗi cậu, chỉ mong cậu suy nghĩ thật kĩ phần vinh dự kia đặc biệt tới mức nào.”

Dương Kế Trầm chỉ vào biển hiệu của tiệm trà sữa: “Tôi định mở dây chuyền cho tiệm này, có thể về sau sẽ cho ra thị trường. Đây là mục tiêu của tôi, tôi sẽ không đua xe cả đời. Một người có giành được thành tựu cả đời là việc rất ghê gớm, nhưng cuộc sống vẫn còn nhiều lựa chọn hơn thế.”

“Vậy tin đồn trong giới là thật đúng không?”

“Xe đua tôi vẫn chơi, nhưng làm đội viên của huấn luyện viên Trịnh thì xin kiếu.” Dương Kế Trầm cười.

Trịnh Phong uống một ngụm cà phê, vị cà phê rất thơm mà đậm, cũng không kém quán cà phê thuần là bao. Ông ấy nhìn giá tiền rồi hỏi: “Cốc này cậu chỉ bán với giá 8 tệ?”

“Giá đồ uống bình dân thôi.”

Trịnh Phong để cốc cà phê xuống rồi cười: “Vậy chúc cậu làm ăn phát đạt, lần sau lại đến tìm cậu. Nhờ cậu giơ cao đánh khẽ cho Lục Tiêu bên kia.”

Lúc Trịnh Phong đi đến cửa, Dương Kế Trầm nói: “Giơ tay thì miễn đi, nhưng nếu tôi giơ tay đưa chân thì sẽ đánh xuống, mà phần lực đó có lẽ sẽ càng nặng đấy.”

Trịnh Phong còn muốn nói thêm mấy câu nữa, nhưng điện thoại trong túi đã reo lên.

Ông vừa nghe được vài câu thì vẻ mặt đã thay đổi, sau đó tông cửa xông ra ngoài.

Cậu nhân viên hóng chuyện: “Ông chủ, anh còn chơi đua xe cơ à? Là kiểu đua rất nổi tiếng kia hả?”

Dương Kế Trầm dập tắt thuốc rồi gãi gãi đầu tóc lộn xộn, sau đó đứng dậy mà trả lời không cần nghĩ: “Cũng được, thường xuyên giành chức vô địch cuộc thi chính quy thôi.”

Miệng cậu nhân viên há thành trứng ngỗng, một lúc lâu sau cậu ấy mới bình tĩnh lại được, sau đó mới khua chân múa tay: “Ông chủ, em muốn xin chữ kí!”

Hết chương 41.

Bột: Tớ phải về với lịch sinh hoạt bình thường rồi nên sẽ không có nhiều chương một ngày như trước nữa, nhưng sẽ cố gắng có chương là đăng luôn xD Đợt trước được nghỉ 1 tí nên mới sa đọa được như thế đó =))

Bình luận

Truyện đang đọc