ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

Lắng đọng.

Phân tầng.

Chắt lọc những giọt nước trong lành hữu dụng, lưu lại vô số bùn cát không cứu nổi.

Đây chính là tác dụng của trường học.

Đã từng có lúc, Diệp Tịch Nhan cho rằng mình là giọt nước trong lành, sớm thoát khỏi bùn cát, hút thuốc, đánh nhau, yêu sớm, phá thai, lười biếng, một đám tốt đẹp bị thói đời làm hỏng thành lũ bệnh thần kinh, bùn cát đáng đời phải bị đào thải… Nhưng khi tận thế buông xuống, Zombie hoành hành, cô mới biết người bị thói đời làm hỏng chính là mình.

Ngoại trừ học tập thì không biết một cái gì.

Chân tay vô lực.

Không đủ hung ác, đều tận thế rồi lại còn định giảng cái mẹ gì là ranh giới cuối cùng cho người khác nghe.

Số phận của nước trong chỉ có một đó là— Bị quấy đục.

Cô cũng không ngoại lệ. Kết cục rồi cũng phải ch*t.

Ai rồi cũng sẽ ch*t, không có điều gì phải nói nhiều.

Điều có thể nói thêm chỉ có thể là một số cảnh ngộ gặp phải trước khi ch*t, bị bạn học vứt bỏ, trốn xuống gầm cầu thì bị kẻ lang thang cư*ng bức, thật vất vả chạy trốn đến nông thôn thì bị một tiểu đội của căn cứ bắt làm khiên thịt. Trải qua hai lần suýt ch*t, bỏ lại ba đầu ngón tay rốt cuộc mới học được cách lấy lòng tiểu đội trưởng đáng tuổi cha cô, Lưu Bưu.

Mùi vị của thằng cha già làm người ta phát buồn nôn.

Thế nhưng vì để sống sót, đừng nói là hầu hạ hắn, kể cả hầu hạ một con chó cô cũng làm được.

Mãi mới đến được căn cứ, chưa kịp vui mừng thì gặp phải bạn học ngày xưa- Trương Hiểu Thi.

Điều kiện gia đình Diệp Tịch Nhan cũng không tệ, cha là tổng giám đốc điều hành công ty khoa học kỹ thuật sinh học, mẹ là nghệ sĩ dương cầm, sống ở một biệt thự sân golf giàu có ở Giang Thành, mỗi ngày đều có xe sang trọng đưa đón đi học. Trương Hiểu Thi sống ở thôn Thành Trung, cha ngồi tù, mẹ mở cửa hàng rửa chân, hai người rẽ trái lượn phải thì cũng có quan hệ thân thích, lại cùng trường nên mỗi lần tất niên đón năm mới, mẹ Trương Hiểu Thi lại túm con gái mắng mỏ.

Không còn cách nào.

Trương Hiểu Thi hút thuốc, uống rượu, nhuộm tóc, làm loạn với đủ loại lưu manh muôn hình muôn vẻ, trong túi xách xưa nay không có sách giáo khoa chỉ có bao cao su.

Mẹ Trương vừa nhìn thấy Diệp Tịch Nhan là lại đối với Trương Hiểu Thi tiếc hận rèn sắt không thành thép, “Mày sao không học Tịch Nhan một chút, người ta nằm duỗi cũng sống được mười đời, giàu muốn ch*t mà mỗi ngày đều đi học sớm tối, nhìn dáng vẻ du côn của mày đi, về sau cũng lại định tìm thằng chồng ngồi tù sao!”

Cô đã từng là bạch phú mỹ tiền đồ vô lượng, được mọi người tán tụng. Mà Trương Hiểu Thi chính là đồ con gái du côn.

Hiện giờ cô lại như con chó cái bị tên tiểu đội trưởng tròng xích sắt vào cổ, trong bụng thì không biết mang con hoang của ai, mà Trương Hiểu Thi là dị năng giả cao cao tại thượng.

Cố nhân vừa gặp lại, Trương Hiểu Thi quả nhiên không làm cô thất vọng.

Nào là chụp ảnh nào là vỗ tay, sau đó còn gọi Hứa Vong Xuyên đến nhìn bộ dạng bò dưới đất của cô.

“Ngón tay mày đâu? Diệp Tịch Nhan, ngón tay để đánh đàn dương cầm của mày đâu? ha ha ha —“

Hứa Vong Xuyên là một trong những người bạn trai lưu manh của Trương Hiểu Thi, thời điểm còn đi học đã rất biết đánh nhau, là trùm trường nói một không nói hai ở trung học, hiện tại là lão đại của trụ sở này.

Trương Hiểu Thi có thể sống tốt như vậy cũng đều là do hắn ta hộ tống, đổi thành nữ sinh bình thường khác có lẽ còn thảm hơn cả cô.

À, đúng rồi… trước khi Hứa Vong Xuyên và Trương Hiểu Thi ký kết giao ước, hắn ta có theo đuổi cô.

Mà cô đã ở ngay trước mặt thầy trò toàn trường, nhục nhã hắn ta. Cuộc đời có những cuộc gặp gỡ kỳ lạ như vậy đấy.

Nếu như lúc trước không thanh cao kiêu ngạo như vậy, hiện tại người được hưởng sự che chở đó là cô.

Nhưng cuộc đời nào có nhiều “nếu như”?

Diệp Tịch Nhan nằm rạp trên mặt đất, không dám nhìn Hứa Vong Xuyên. Vì để tránh sự nhục nhã của Trương Hiểu Thi, cô chỉ có thể giả điên, giả ngu, giả vờ như không biết bọn họ.

Hứa Vong Xuyên chẳng nói gì. Chỉ cho cô một bộ quần áo.

Nhưng cô lại mong hắn ta nói gì đó, gì cũng được. Về sau cô bình an sinh con.

Là một đứa bé gái, chỉ cần liếc qua cũng biết là một bé gái xinh đẹp.

Hai mắt Lưu Bưu toả sáng, đối xử rất tốt với hai mẹ con cô. Về sau Diệp Tịch Nhan mới biết, tên này là tội phạm hiếp d*m trốn khỏi ngục giam, có đam mê với trẻ con, thích nhất chính là những đứa bé gái bốn năm tuổi.

Cô đã thử chạy trốn.

Chạy đi lại bị hắn bắt trở về.

Lần cuối cùng, đều đã trốn căn cứ khác lại bị Trương Hiểu Thi lặn lội ngàn dặm bắt về.

Nhìn cô chịu khổ, đại khái là niềm vui thú duy nhất của Trương Hiểu Thi.

Đêm hôm ấy, Lưu Bưu muốn động đến con gái cô. Cô liều ch*t giết hắn, chính mình cũng bị đâm một nhát vào bụng. Zombie đột phá tuyến phòng ngự xông vào nhào về đứa bé con đang khóc nỉ non.

Một khắc cuối cùng, Diệp Tịch Nhan đã khóc và dùng tay bịt ngạt đứa con gái của mình.

Còn sống, tương lai cũng chẳng tốt hơn. Cô hận thế giới này.

Càng hận chính mình.

Vì sao lại luân lạc đến bước đường này!



Diệp Tịch Nhan trọng sinh. 16 tuổi, lớp mười một.

Ba tháng sau lễ khai giải, để thoát khỏi Hứa Vong Xuyên kiên nhẫn lại không biết tự lượng sức mình, cô đã đứng trước toàn trường, dùng loa phát thanh đọc bức thư tình sai lỗi chính tả của trùm trường, khiến hắn ta thành trò cười hả hê của bàn dân thiên hạ.

Hiệu quả xuất sắc, ròng rã một tháng trời, Hứa Vong Xuyên không đến lớp. Hiện giờ là tháng tư.

Cách đợt bùng phát virus Zombie là ba tháng.

Hứa Vong Xuyên rốt cuộc cũng đã đi học, còn cùng Trương Hiểu Thi song hành như hình với bóng, coi cô như không khí.

Đã từng lấy lòng biết bao nhiêu— trốn tiết nửa năm làm tại công trường sắt thép, tiêu hết mấy vạn tiền mồ hôi nước mắt để mua pháo hoa, chỉ để vào hôm sinh nhật cô, thắp sáng nửa thành phố vì cô. Hiện giờ có thể lạnh lùng đến vậy, trực tiếp chuyển từ lớp đặc biệt của Diệp Tịch Nhan đến lớp rác rưởi của Trương Hiểu Thi, ở đó tất cả đều là những kẻ dùng tiền vào đây, không có một chút học thức sách vở nào.

“Tịch Nhan, tan học xong đi dạo tiệm sách không?” “Không.”

“Haiz, ông chủ nhắn tin rằng mới có một nhóm đến đó dạy thêm.” Tôn Á tặc lưỡi: “Bình thường cậu là người hào hứng nhất cơ mà.”

“Thẻ hội viên tiệm sách còn hơn ba vạn, cầm đi, quẹt thoải mái.” “O, cái này… tớ không có ý này.”

Thành tích của Tôn Á không tệ, nhà cũng rất nghèo.

Từ năm lớp mười đã làm tùy tùng cho cô. Diệp Tịch Nhan mặt ngoài thì hòa nhã nhưng kỳ thật trong lòng vẫn luôn chướng mắt, cảm thấy cô ấy làm bạn với mình là muốn ăn bám, ham món lợi nhỏ.

Nhưng bây giờ Diệp Tịch Nhan lại không nghĩ vậy.

Lúc virus bùng phát, Tôn Á đang quét rác ở sân tập là người phát hiện sự thường đầu tiên. Cô ấy rõ ràng có cơ hội ngồi lên xe buýt trường chạy đi nhưng lại quay về phòng học tìm cô.

Người vừa gầy vừa thấp, chạy hai bước thở một hơi cuối cùng ch*t thảm trong miệng Zombie.

Diệp Tịch Nhan xoa mi tâm, móc thẻ ra. Tôn Á nhất quyết không cầm.

Diệp Tịch Nhan chớp chớp mắt: ” Là bạn bè thì cứ cầm lấy, nhưng mà tớ khuyên cậu… học tập phải kết hợp với lao động nếu thể lực không đạt tiêu chuẩn, văn hóa có đủ thì các trường đại học trọng điểm cũng không nhận đâu.”

Tôn Á khẽ giật mình.

Từ trước đến nay Diệp Tịch Nhan không dạy cô những thứ này.

Thành tích tốt, tướng mạo tốt, gia thế cũng hạng nhất… Diệp Tịch Nhan xưa nay như đóa hóa trên đỉnh núi, kiêu căng cao ngạo, luôn coi bản thân là trung tâm, căn bản chẳng quan tâm gì đến người chung quanh mình như thế nào, nếu không cũng chả làm ra chuyện nhục nhã Hứa Vong Xuyên trước mặt mọi người.

Trùm trường mặc dù không xứng với cô ấy.

Nhưng tính cách cũng không tệ, không như lưu manh thông thường, đã định dây dưa với nữ sinh trong trường nhất quyết mẹ đánh không tha.

Lại nói người ta cũng chỉ vất vả làm công để tổ chức sinh nhật cho cô, thả cả một trận pháo hoa, đưa mấy phong thư tình, cũng không làm chuyện tội ác tày trời gì, dù không cảm động cũng đừng nên làm mọi chuyện ch*t cóng như thế này.

Nếu cô mà là Hứa Vong Xuyên có khi còn định tử tự chứ chẳng đùa. “Tịch Nhan…” Tôn Á muốn nói lại thôi.

Diệp Tịch Nhan dúi thẻ vào tay cô, “Đừng có mà từ chối, đi đi, tớ còn muốn chép bài trên lớp.”

“Ừm.”

Tôn Á đỏ mắt, cầm thẻ quay đi.

Cô cũng không có nhiều tiền tiêu vặt để học thêm…

Diệp Tịch Nhan không định chép bài, nói chính xác vở của cô trắng trơn. Hai ngày nay mặc dù đi học chăm chỉ nhưng lại chẳng mảy may vào tai cái gì—-

Tình huống hiện tại rất phức tạp.

Cô đứng trước mấy sự lựa chọn.

Thứ nhất, lập tức đi đến thủ đô, tích trữ vật tư. Trước mắt công việc chủ yếu của cha mẹ cô đều ở thủ đô, sau khi dịch Zombie bùng phát nơi duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có thủ đô. Nhưng khi cô gọi điện thoại nói sẽ có Zombie, hai người đều cảm thấy cô đang gặp áp lực lớn, bảo cô nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng xem phim kinh dị nữa…

Thứ hai, chạy đến nông thôn, đào hầm kéo lưới điện. Nhưng đây là phương án khẩn cấp thôi, rất có thể đang làm một nửa thì đã bị thầy giáo túm về trường đọc sách.

Thứ ba, đào góc tường Trương Hiểu Thi, đi theo con đường của Trương Hiểu Thi, để cô ta cũng cùng đường như cô. Nhưng giờ Hứa Vong Xuyên căn bản không thèm để ý đến cô…

Tận thế, tất cả sự an toàn đều là nhất thời.

Dù là sinh hoạt như con chó cũng phải đứng trước cuộc đời hiểm ác.

Nghĩ tới nghĩ lui, kế sách đào góc tường vẫn là lâu dài— chỉ cần ôm chặt bắp đùi Hứa Vong Xuyên, kéo dài đến lúc cô thức tỉnh được dị năng, như vậy mới có thể bảo vệ cha mẹ và Tôn Á.

Đúng thế.

Diệp Tịch Nhan sẽ không đi thủ đô, cũng là vì Tôn Á. Kiếp trước cô ấy đã cứu mình, đời này, cô sẽ không bỏ Tôn Á để chạy trốn một mình.

“Làm sao bây giờ? Hiện tại Hứa Vong Xuyên vẫn còn hận mình sao? Một tháng rồi…”

Diệp Tịch Nhan suy nghĩ trong chốc lát, mở khóa điện thoại, kéo đồng phục cổ áo ra, luồn camera vào chụp một bức ảnh.

Da thịt trắng như tuyết lóa mắt người nhìn, nội y màu hồng đào bao bọc cắp v* đầy đặn, da thịt bị siết chặt, vừa căng lại vừa mềm.

Tràn đầy cảm giác thiếu nữ.

Đừng nói là học sinh cấp ba đang trào dâng sức sống, kể cả lão già tám mươi tuổi nhìn thấy tim cũng phải rơi lộp bộp.

Cô rất tự tin tìm tới tài khoản của Hứa Vong Xuyên rồi gửi ảnh tự chụp. Diệp Tịch Nhan: Hẹn, sau giờ tan học?

Hứa Vong Xuyên: Hẹn con mẹ cô.

Bình luận

Truyện đang đọc