ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

Hứa Vong Xuyên nhắm mắt hôn cô, hầu kết nhấp nhô lên xuống, hiển nhiên là rất thích nhìn bộ dáng cao trào quyến rũ của cô,

“Bảo bối đáng ghét, rõ ràng rất thích, mấy ngày không làm rồi, phun hai lần chắc chắn là chưa đủ, chồng thương em… Không cắm vào hoa huy*t mà dùng ngón tay đào móc cho em thoải mái nhé?”

“Không muốn…”

“Không muốn mà còn ưỡn cái mông lên thế à?” “Ừm~”

“Được rồi, không muốn thì không muốn…”

Hứa Vong Xuyên nói vuốt đuôi theo cô nhưng tay không ngừng lại.

Ôm người trong chăn phục vụ tận tình cho đến khi giày vò Diệp Tịch Nhan thành bãi bùn nhão, bấu víu vào ngực anh, rên rỉ kiêu ngạo và vặn vẹo liên tục mới thôi.

Hai y tá vẫn đứng ngoài cửa nhìn trộm nãy giờ.

Kẹp chặt hai chân.

Khó khăn uốn éo cái mông.

D*m thuỷ chảy theo tất da chân xuống tận giày.

Dương v*t lớn của học sinh cấp ba thật kích thích, giường lớn cứ loảng xoảng rung lên từng hồi, không ngừng nghỉ.



Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Diệp Tịch Nhan đứng không vững, núm v* cũng sứt cả da, khẽ động là thấy đau. Con chó khốn khiếp.

Đã bảo là không có sữa mà nhất quyết không nghe, còn nói cái gì mà chỉ cần anh cố gắng sớm muộn cũng mút được ra.

Đềnh đệch!

Diệp Tịch Nhan vội vàng sửa soạn lại rồi nói muốn về nhà thay quần áo tắm rửa. Chuyến này phải lập tức đi mua vé máy bay, định bụng ngựa không dừng vó bay đến thủ đô tìm cha mẹ.

Nói đùa.

Chậm thêm chút nữa sẽ không cắt đuôi được.

Cô muốn tìm bắp đùi chứ không phải tìm tên chó ch*t lúc nào cũng muốn chơi cô liệt nửa người.

Chỉ còn một tháng nữa là đến thời điểm bùng phát đại dịch zombie rồi.

Đề phòng biến cố, cô báo trường rằng mình không được khoẻ muốn đến bệnh viện ở thủ đô để kiểm tra. Giáo viên cũng có gọi điện lại cho phụ huynh, cha Diệp mẹ Diệp dù thấy kỳ quái nhưng cũng không phản đối, so với tiến độ học tập thì sức khoẻ của con gái quan trọng hơn nhiều.

Diệp Tịch Nhan cấp tốc thu dọn đồ đạc.

Chỉ mất một ngày để giải quyết mọi chuyện, ngày thứ hai đi thẳng đến sân bay.

Cô gái kéo rương hành lý, ngồi ở phòng chờ máy bay, tai kẹp điện thoại nói chuyện với Tôn Á: “Đúng mà, đại học ở thủ đô tự tuyển sinh, mình đã mua vé máy bay cho cậu rồi, cuối tuần… Ài, nói gì phiền thế, chúng ta là bạn bè, chuyện của cậu cũng là chuyện của tớ, không được chậm trễ, qua thời gian phỏng vấn là nguy.”

Tôn Á liên tục đồng ý, do dự một chút nhưng vẫn quyết định hỏi lại, “Tịch Nhan, cậu không phải đang mang thai chứ…”

Trường đều đang đồn Hứa Vong Xuyên và cô ăn trái cấm, có em bé, nên muốn đến thủ đô tìm người thân.

“Không phải.”

“Thế… Sao cậu lại đi vội vậy?”

“Tớ cũng muốn tham gia cuộc phỏng vấn tuyển sinh kia, sợ Hứa Vong Xuyên biết được lại mặt dày dây dưa nên chạy trước chứ sao.”

Tôn Á, “…Tịch Nhan, sao cậu lại như tên tra nam xách quần bỏ chạy vậy?” Cô vẫn luôn phản đối chuyện hai người ở cũng nhau.

Nhưng nghe Triệu Quang Minh kể, Hứa Vong Xuyên vì muốn kiếm tiền tiêu cho Diệp Tịch Nhan nên mới đi càn quyét quyền anh đen, giờ người chằng chịt vết thương, nằm ở bệnh viện như con chó hoang không ai cần…

Đáng thương lắm.

Diệp Tịch Nhan lặng im một lát, buồn bã nói: ” Người không vì mình trời tru đất diệt, về sau cậu sẽ biết là tớ làm đúng.”

Tiền thuốc men rất đắt.

Chữa khỏi xong chắc vẫn còn thừa, coi như để lại cho anh làm phí chia tay. Cúp máy.

Diệp Tịch Nhan day day mi tâm, mệt mỏi không nói thành lời.

Nghe nhạc một lát, tâm trạng sẽ tốt lên. Dù sao vui vẻ cũng qua một ngày, buồn bã cũng qua một ngày, có thể gặp lại cha mẹ là chuyện tốt.

Còn về tương lai…haiz, về sau lại tính.

Giờ cô cũng đã hiểu phần nào, kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, nếu muốn sống sót vẫn phải học cách tuỳ cơ ứng biến.

Tiếng loa vang lên.

Giục mọi người lên máy bay.

Điện thoại rung không ngừng, lấy ra xem thì thấy Hứa Vong Xuyên gọi, Diệp Tịch Nhan quả quyết tắt máy, nhấc va ly đi đến cửa ra phi trường.

Vừa đứng ở lối đi VIP, sau lưng truyền tới tiếng gọi tê tâm phế liệt. “Diệp Tịch Nhan!”

“Diệp—- Tịch—-Nhan”

“Diệp Tịch Nhan, em đứng lại cho lão tử! Cục cưng… Đừng đi… Van em… Đừng bỏ rơi anh…”

Chàng trai gào rống lên. Như diễn kịch Quỳnh Dao.

Cô giả bộ không nghe thấy, giục nhân viên công tác soát vé, nhưng ánh mắt vẫn xéo lại nhìn Hứa Vong Xuyên đang mặc chiếc áo thun cô mua, ngồi trên xe lăn

đỏ mắt gọi cô.

Vừa kêu vừa khóc.

Tên này yếu đuối thế.

Triệu Quang Minh đẩy xe lăn, thở hồng hộc, “Chị dâu quay lại đi, chị dâu, sao có thể bỏ đại ca lại một mình chứ!”

Diệp Tịch Nhan cắn răng, túm chặt hành lý chạy đi.

Thấy cô muốn đi, nói thế nào cũng không chịu ở lại, chàng trai bứng bật dậy, một đạp đá bay xe lăn, không giả vờ nữa, như bị điên phá tan dòng người phi đến ôm chặt cô từ đằng sau, xém chút ghìm ch*t Diệp Tịch Nhan.

Diệp Tịch Nhan:…

Bảo vệ nghe thấy ồn ào mau chóng xúm lại.

Triệu Quang Minh vội vàng đẩy kính mắt, giải thích, còn đưa ra chiếc thẻ học sinh trường Nhất Trung Giang Thành: “Hiểu lầm, hiểu lầm, người yêu cãi nhau thôi, không có chuyện gì đâu.”

Diệp Tịch Nhan lắc người lại, nhìn anh đầy ngờ vực, “Chân của anh, hôm trước chẳng phải không có chút cảm giác nào sao, còn không xuống đất được mà?”

“Vì sao… Vì cái gì!”

Hứa Vong Xuyên chỉ biết giữ chặt cô để chất vấn.

Hôm trước còn ân ái cùng nhau, còn ngoan ngoãn ôm anh, hôn anh, gọi anh là chồng, ngậm dương v*t anh, vì cái gì nay lại muốn đi không lời từ biệt?

Anh đã làm sai điều gì?!

Hứa Vong Xuyên nhe răng, mặt mày biến dạng, khí thế hung ác, đau đớn đến mức hít thở cũng không thông, lời nói đứt quãng xen lẫn tiếng nghẹn ngào uất hận, cổ họng thít chặt, khóc lóc như đứa trẻ bị đánh ngay trước mặt bao nhiêu người.

Từng giọt nước mắt nóng hôi hổi rơi vào mái tóc cô gái.

Diệp Tịch Nhan chậm rãi quay người, vươn tay sờ mặt anh, bóng lưng lạnh lùng vậy thôi, thật ra lệ đã rơi đầy mặt, “Khóc gì chứ? Hứa Vong Xuyên, lão nương còn chưa khóc đâu… Chân anh khỏi từ lúc nào vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc