ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

Tôn Á đang cố gắng gượng kìm nén để không bị sặc nước bọt.

Triệu Quang Minh quay bút, đê tiện nói: “Diệp Tịch Nhan, cô bị tẩu hoả nhập ma à, nổi điên từ đầu tuần đến giờ, cái con người này cứ điên là điên tận bốn năm ngày không chịu yên, muốn giày vò thì giày vò chính mình ấy, hại đại ca tôi không biết gì ngày đêm trông chừng cô, người gầy rộc cả đi.”

Hứa Vong Xuyên gục mặt xuống bàn học. Ngủ không biết trời trăng.

Một tuần này rõ ràng chưa được ngủ tử tế— hễ có chút gió thổi cỏ lay, Diệp Tịch Nhan lại túm anh chạy trốn.

“Xin đấy, tôi nhớ rõ lắm, chính là ngày mùng 3 tháng 7 này đó!”

“Được rồi, được rồi, chị hai ơi, hai ngày nữa là được nghỉ rồi, ổn định lại chút được không?”

Thời sự không có tin tức gì.

Xung quanh cũng chẳng có sự thay đổi.

Không có một dấu hiệu nào báo trước đại dịch Zombie sẽ bùng phát.

Nhìn bộ dạng lăn lộn đáng thương của con chó lớn, Diệp Tịch Nhan nghi ngờ kiếp trước bi thảm kia của mình có phải chỉ là một giấc mộng. Cô vốn chưa từng sống lại, thế giới này cũng chưa từng bị huỷ diệt mà do chính cô hù doạ bản thân, chẳng qua muốn lấy lý do này để yêu sớm, lăn giường với trùm trường, nhấm nháp trái cấm ngon ngọt 18cm!

Đệch mợ!

Vậy mà lại thấy thuyết phục vl!

Diệp Tịch Nhan vừa cảm thấy an tâm hơn chút thì lại thấy buồn tiểu, không nỡ đánh thức Hứa Vong Xuyên chưa được giấc ngủ tử tế, một mình đi đến nhà vệ sinh.

Trong gian phòng chật hẹp, Diệp Tịch Nhan mở website, đọc từng tin tức một. Thật buồn chán.

Nghệ sĩ nam nào đó lại ngoại tình, hơn nữa lại còn vận động cùng nhiều người.

Nữ minh tinh nào đó lại bị nêu tên chỉ trích, mắng mỏ nhục nhã thêm nếm khắp nơi.

Con chó rơi xuống cống thoát nước được học sinh tốt bụng cứu lên. Giá dầu tháng này đột phá mức 10.

Tiệm lẩu nào đó bị khách hàng tố cáo có móng tay và tóc, ông chủ nói không thích ăn thì đừng ăn, sẽ có người ăn.

Diệp Tịch Nhan luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm… Thời gian từng phút từng giây trôi qua, chuông tan học vang lên, cô kéo váy, chuẩn bị ra ngoài vặn nước lạnh rửa mặt lấy lại tinh thần.

Vừa định bước chân ra, liếc về chỗ khe cửa thấy một đôi chân, cô vội vàng khoá kín lại.

—-Nữ sinh kia, có một chân không đi giày.

Diệp Tịch Nhan lấy điện thoại di động ra tiếp tục làm mới bản tin, rồi bỗng giật mình phát hiện, từ sáng đến nay hotsearch chưa từng thay đổi!

Có lẽ nào, văn phòng Weibo đã thất thủ từ sáng nay? Cuối cùng cũng đến rồi!

“Mà kể cũng lạ, đã tan học rồi sao không ai chui vào nhà vệ sinh nhỉ?”

Ở trường học có hai chỗ luôn chật ních người, đó là nhà ăn và nhà vệ sinh, nghỉ giữa giờ luôn ở trạng thái đông nghẹt. Hai ngày nay, cô đều phải nhân lúc lên lớp mới chui được vào đây, nếu không vào giờ nghỉ giải lao, cửa phòng có thể bị bạn học gõ thủng đấy!

Hỏng bét!

Diệp Tịch Nhan có dự cảm xấu.

Quả nhiên không bao lâu, gian ngoài vang lên tiếng hét của bạn học nữ, không phải loại kêu to đùa giỡn, mà là loại tê tâm phế liệt như quỷ khóc thần tru…

Cùng lúc đó, tiếng đập cửa vang lên.

Diệp Tịch Nhan ở gian phòng ngay gần lối ra, tiếng đập cửa thì đến từ gian phòng cuối cùng, đó chính là hướng của cô gái một chân không mang giày vừa mới đi tới.

Thình Thình—– Thình Thình —–



Mỗi phòng hai lượt, rất gọn gàng.

Zombie mới chuyển hoá có hành động cứng nhắc, ví dụ như bán khoai lang thì vẫn tiếp tục đẩy xe hàng, chị gái ở cửa hàng làm đẹp vẫn sẽ tiếp tục trang điểm, ông cụ hút thuốc thì vẫn sẽ tiếp tục ở nơi công cộng hít vào phả ra…

“Ai thế, gõ cái gì mà gõ?”

Cứu mạng, là chị gái cơ bắp lớp năng khiếu điền kinh, Lý Nhược Nam.

Ngày nào cô ta cũng đến nhà vệ sinh hút hai điếu thuốc, tính tình rất bạo ngược, lúc chạy bộ ở sân bóng đã từng gặp qua, nếu chỉ xem mặt thì khó mà nhận ra là nữ sinh.

Đúng vậy, mặt mũi cực kỳ dữ tợn.

Nhưng cô ấy đối xử với cô cũng không tệ lắm, học sinh khoa thể dục luôn nghiêm khắc, nhưng xưa nay lại luôn dẫn theo một cái đuôi nhỏ thở hổn hà hổn hển là cô. Theo lời Tôn Á, Lý Nhược Nam là kẻ nhan khống, chỉ cần mặt mũi xinh đẹp, bất kể là nam hay nữ, cô ấy đều đối xử rất tốt, với đứa xấu xí thì chỉ trưng cái mặt thối.

“Moá nó, đi nơi khác không được sao? Cứ phải đập cửa chỗ tao? Hố này có vàng bạc hay có cơm trưa nhà mày, thích chị mày xé mồm ấn vào trong không?”

Nữ sinh rít một hơi thuốc lá rồi vứt xuống, giẫm mạnh.

Vừa mở cửa, lập tức kêu gào như tiếng thét quỷ khóc ở ngoài hành lang. Đánh thẳng vào linh hồn.

Diệp Tịch Nhan cẩn thận mở cửa từng chút một, nhìn về cuối phòng, suýt nữa nôn ra, trên đầu con Zombie có đồ vật gì vàng vàng hồng hồng, hình như là hỗn hợp của phân nước tiểu và máu kinh nguyệt, đang nhào tới chỗ Lý Nhược Nam, miệng còn phát ra tiếng răng cắn vào nhau kèn kẹt.

Lý Nhược Nam leo lên trên đỉnh gian phòng, run lẩy bẩy, đại tỷ mặt mũi dữ tợn nay bị doạ khóc tại chỗ.

Gọi mẹ ruột rồi Ngọc Hoàng đại đế, cuối cùng ngay cả chúa Jesu cũng được mang ra.

Diệp Tịch Nhan nhấc chân chạy luôn.

Zombie không đáng sợ, Zombie đầu đầy phân mới đáng sợ? Đệch, không phải bò từ hố rác trường học ra chứ!

Lý Nhược Nam gào to: “Diệp Tịch Nhan cô đừng chạy, mau cứu tôi! Cứu mạng

—-lão nương còn trẻ, không muốn ch*t thối thế này đâu! Trong miệng cô ta còn

cắn một ngón tay, ôi đệt, đây là ngón tay của ai! Mẹ nó chứ, buồn nôn quá!” Zombie hình như vẫn hiểu tiếng người.

Quay đầu nhìn Diệp Tịch Nhan trắng trẻo non nớt, lại nhìn Lý Nhược Nam không kéo xuống được, bèn di chuyển bước chân, khập khiễng đi về phía Diệp Tịch Nhan.

“A a!” Diệp Tịch Nhan vọt mạnh đi, chạy như điên về phía phòng học.

“Tôn Á, Triệu Quang Minh, Hứa Vong Xuyên! Hứa Vong Xuyên! Chạy thôi, Zombie đến rồi!”

Cô tưởng rằng mình đã báo động kịp thời.

Nhưng thật ra không biết phòng học đã giết đỏ cả mắt.

Thầy giáo cắn cổ lớp trưởng, lớp trưởng nằm run rẩy trên đất mười giây thì bắt lấy người ngồi bàn đầu, gặm đầu luôn, học sinh hàng trước dùng sách giáo khoa công kích lớp trưởng để cậu ta dừng tay. Lớp trường dừng cái rắm ấy, tiếp tục gặm, bẻ đầu cậu bạn kia ăn sạch đến cả óc.

Bình luận

Truyện đang đọc