ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

Diệp Tịch Nhan đội mũ che nắng rộng vành, tay trái ôm khuỷu tay phải, bả vai hơi co lại, có chút khẩn trương.

Mặc một chiếc váy màu trắng không tì vết, làm nổi bật vòng eo cực nhỏ, cổ mảnh khảnh trắng như tuyết xương quai xanh tinh tế tựa hoa sen, hơi thở thiếu nữ hoà với khí chất phụ nữ vừa mềm mại lại tinh tế.

Hứa Vong Xuyên ngồi ở mép giường, nghiêng đầu nhìn qua.

“Diệp Tịch Nhan, bước chân vào cửa, có nghĩa rằng anh có thể chơi em đến ch*t, đúng không?”

Cô vừa đẩy cửa đi vào, thì lập tức rụt chân lui lại. Cứa mạng.

Ánh mắt Hứa Vong Xuyên, thật sự giống như muốn chơi ch*t cô vậy.

Chàng trai bỗng dứng lên, bước nhanh đến gần, một tay ôm lấy người, áp lên cửa phòng cái uỳnh. Diệp Tịch Nhan đè mũ xuống, chỉ để lộ nửa khuôn mặt đỏ ửng ra ngoài, môi cắn thật chặt, không dám thở mạnh.

Sợ tiếng động lớn hơn một chút, người nào đó sẽ biến thành sói ngay tại đây. “Mặc xinh đẹp như vậy… Nói, có phải muốn bị chơi hay không?”

“Nào có!”

Cô vẫn luôn xinh đẹp mà!

Hứa Vong Xuyên nắm cái cằm của cô, nghiêm mặt nuốt nước miếng, “Ngoan ngoãn nói lời dễ nghe, không được sao? Anh thật sự rất khẩn trương… Tim muốn nhảy ra ngoài đó.”

Diệp Tịch Nhan kéo mũ, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ một: “Hứa Vong Xuyên, làm t.ình với em đi.”

Mặt chàng trai dần đỏ lên.

Như cái ấm đun nước đang sôi, miệng mũi phun ra hơi nóng. “Làm thì làm, làm ch*t em luôn!”

Diệp Tịch Nhan cười một tiếng, lật người úp mặt vào gối, mổng chổng lên thật cao, còn không biết xấu hổ lắc lắc qua hai bên.

Trong các tư thế, cô thích nhất vào từ đằng sau. Vừa sâu, vừa kỹ.

Như lời Hứa Vong Xuyên đã nói, huy*t của cô rất sâu, kỳ thật có rất ít đàn ông có thể làm đến tận đáy. Đã muốn chơi thì chắc chắn phải chơi theo kiểu làm cô thích.

Hứa Vong Xuyên làm sao chịu được loại cám dỗ như vậy, cơ thể lao lên trước khi kịp suy nghĩ, hai bàn tay to trùm lên quả mông, tức giận vần vò. Bờ mông biến hoá đủ hình fạng dưới các ngón tay, siết thật chặt để lưu lại vết tích.

Cô gái ôm gối kêu a a không ngừng.

Tóc đen rũ tung, mặt phấn hoa đào, miệng nhỏ rên rĩ ra những câu từ cực kỳ dễ nghe.

Hứa Vong Xuyên cấp tốc cởi quần áo ra, giải thoái khỏi chiếc quần sịp, chân trái đạp chân phải, vội vã không đợi được quỳ lên trên giường. Hít hà men theo cơ thể cô, nét mặt như đồ biến thái, nhắm mắt thì trong đầu sẽ toàn là dục vọng đang bành chướng, miệng kề sát bên tai Diệp Tịch Nhan kì kèo, âm thanh dính dính, “Cục cưng, chổng thật cao, muốn làm từ đằng sau à?”

“Ừm.”

“Em đúng là đồ d*m đãng.”

“Còn không phải do anh hại.” Diệp Tịch Nhan quay đầu, thổi rớt vài sợi tóc đang rũ xuống, giọng điệu như con mèo con đang giương nanh mua vuốt, “Thằng em anh thô ch*t, lại còn thích ôm lấy em cọ cọ, ai chịu nổi chứ?”

Hứa Vong Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn, mắt dần đỏ lên, ” Thích cọ em đó, ai bảo em là người đàn bà của anh chứ?”

Diệp Tịch Nhan cắn tai anh.

“Đắc ý vừa thôi, Hứa Vong Xuyên.”

Anh đắc ý ch*t rồi, không chỉ đắc ý, còn vui sướng, một trái tim tràn ngập hạnh phúc, sắp không chịu nổi mà vỡ tung ra. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng được ai khen ngợi, người mẹ sống nương tựa vào nhau cũng ch*t bệnh trong sự nghèo khổ.

Sống mười tám năm, số lần hạnh phúc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng sau khi ở bên cô, cho dù dẫm phải cứt chó, nghĩ đến khuôn mặt của cô, anh cũng cười thành tiếng.

Hứa Vong Xuyên xoa xoa mặt cô, “Cục cưng há miệng ra, anh đeo bao.” “Không cho đeo.”

Hứa Vong Xuyên tội nghiệp nói: “Không đeo em sẽ mang thai đó.”

Đã có bản lĩnh dụ dỗ thì cô đã chuẩn bị việc bị làm t.ình. Uống thuốc tránh thai khẩn cấp, một là đề phòng tên này tinh tr*ng lên não nhất định phải bắn vào trong, hai là, từ lúc trọng sinh về đến nay, có lẽ do suy nghĩ nhiều nên bà dì thường không chính xác, ba tháng mới tới một lần, khám bác sĩ xong cũng tiện thể uống thuốc điều tiết.

Hứa Vong Xuyen nhìn đống áo mưa chất đống bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Lần đầu tiên làm t.ình…Chỉ sợ ra nhanh, nhỡ đâu bắn vào trong thì.”

“Cứ bắn đi, em đang điều chỉnh lại kỳ kinh nguyệt, phải uống thuốc nên không sợ sẽ mang thai đâu.”

Hứa Vong Xuyên đè cô lại, lề mề nói, âm thanh càng ngày càng khàn, “Có thể bắn hết vào trong hả?”

“Coi thường ai thế?”

Cô còn chưa bao giờ bị bắn đầy đâu.

Đừng nói khoa trương vậy, thực tế mà không được hai lần, cô sẽ thấy thất vọng lắm đó.

Hứa Vong Xuyên sờ cặp v* qua lớp váy, lòng bàn tay như tê dại, không ngừng nổi, đặc biệt muốn vừa ăn v* mềm của bảo bối nhà mình vừa dày vò tiểu huy*t. Thế nhưng Diệp Tịch Nhan đã nói muốn vào từ đằng sau, lời nói của cục cưng phải ngoan ngoãn nghe theo, không được đùa giỡn.

Chàng trai xốc chiếc váy trắng lên. Cắn chặt đồ lót, chậm rãi kéo ra.

Nhắm hai mắt lại, lông mi rung động vì hương thơm mê hoặc của cô. Đây không phải là lần đầu tiên.

Hứa Vong Xuyên quen đường quen nẻo, liếm từ chân, đẩy hai bờ mông tròn trịa ra để lộ khe mông, dán sát miệng vào khe thịt mà hút. Đi theo đầu lưỡi liếm láp là ngón tay không ngừng bành trướng, lỗ mãng mở rộng tiểu huy*t chưa từng bị ai động vào, thịt hoa run lẩy bẩy, chỉ biết ói nước ra bên ngoài.

Anh rút đầu lưỡi ra.

Dọc theo khe mông, liếm đến cúc hoa kiều diễm.

Diệp Tịch Nhan giật mình, hú lên một cách quái dị, “Anh, anh làm gì…” “Liếm em!”

“Đừng đụng vào chỗ kỳ lạ nữa.”

Nhưng Diệp Tịch Nhan đã đánh giá thấp lòng hiếu kỳ của đàn ông. Càng không cho đụng thì càng phải đụng, anh liếm ướt đầu ngón tay rồi cắm nó vào cúc hoa béo mập.

Diệp Tịch Nhan hoảng sợ trong nháy mắt,

Côn th*t như que hàn đột nhiên bất ngờ cắm vào nhục huy*t. “A… Ch*t mất… Thô quá…”

Bình luận

Truyện đang đọc