ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

Diệp Tịch Nhan nhìn chiếc bánh gato nhỏ đáng thương, lòng chua xót, “Sinh nhật sao không nói?”

“Sợ em cảm thấy anh phiền…”

Quá dính sẽ doạ cô đi mất, anh không muốn doạ cô.

Diệp Tịch Nhan hít một hơi, bưng chiếc bánh gato rồi nhỏ giọng hát: “Happy birthday to you, Happy birthday to you—-“

Cô hát chẳng dễ nghe, lạnh như băng, không có cảm xúc mà tất cả đều rất máy móc, nhưng chẳng ai nghe bài hát sinh nhật mà không vui cả, đặc biệt người đang hát lại là người anh yêu.

Hai má Hứa Vong Xuyên ngập tràn ý cười, đôi mắt mừng rỡ híp cả lại. Trên người còn mang chút ướt lạnh của sương đêm, con chó to run rẩy nhắm chặt hai mắt, yên lặng cầu nguyện, bờ môi mấp máy.

“Nhanh lên, nến sắp tắt rồi, anh không thể hứa thiếu đi hai điều ước sao?” Diệp Tịch Nhan thúc giục.

Hứa Vong Xuyên hừ một tiếng rồi mở mắt ra, cúi người thổi tắt ngọn nến.

Chiếc bánh gato nho nhỏ, anh ngoạm hai miếng là xong nhưng cứ nhất định phải để cô ăn trước. Diệp Tịch Nhan không còn cách nào khác phải há miệng, bơ dính lên vòm họng, thật là khó chịu.

Hứa Vong Xuyên thì ăn ngon lành.

Ngay cả vụn bánh ở đĩa cũng liếm sạch sẽ.

“Ăn xong chưa?” Diệp Tịch Nhan mặc bộ quần áo thể thao, đầu tóc rối tung, tay đút túi quần, giọng điệu thì như đang dỗ dành đứa trẻ con.

Hứa Vong Xuyên gật đầu. ” Xong rồi, nhưng vẫn hơi đói bụng.”

Anh tưởng cô sẽ dẫn anh vào nhà, nấu cơm cho anh ăn. Đôi mắt sáng lấp lánh, như chứa hàng ngàn vì sao.

Chân hướng về phía biệt thự nhà họ Diệp.

Không ngờ Diệp Tịch Nhan vung tay lên, dắt anh đi ra ngoài. Được thôi.

Không thể vặn tay của cục cưng.

Xe đặt đã đến từ sớm, tài xế đứng ở ven đường hút thuốc, thấy hai người thì vội vã mở cửa.

Chợ đêm ở Giang Thành rất náo nhiệt.

Ngoài các gian hàng được quy hoạch trên trục đường chính, họ còn bán cả gà xé, lợn quay, bánh cuốn, tất cả những mặt hàng có trên cả nước…Còn có một con phố cổ hẹp, kinh doanh đồ cũ, có những cửa hàng bán sách mở cửa suốt đêm, hai ông già ban đêm khuya khoắt cũng đeo kính râm ngồi bán sách và một số đồ ăn vặt từ nhiều địa phương khác nhau.

Bột trộn mè, cho cả bát.

Ăn được hai cái là ném cho con chó lớn giải quyết.

Trà bạc hà xao tay cũng nhất định phải nếm thử một chén, nếu không sẽ nóng ch*t mất, uống hai hớp lại ném cho con chó lớn. Toàn thân Hứa Vong Xuyên đều viết chữ kháng cữ, nói trà bạc hà như tinh dầu, cay miệng, miếng chanh bên trong thì chua phát khiếp.

Thấy anh nhíu mày, Diệp Tịch Nhan cười vui sướng.

Cuối cùng tay cầm xâu thịt bò nướng rắc vừng xì dầu rồi đi vào sạp hàng bán đồ bạc, chủ tiệm là một ông đầu trọc, mặc tạp dề màu xanh, bên trong là chiếc áo len.

Trang sức trong quầy tủ kính pha lê có hình dạng rất kỳ quái.

Đừng tưởng đây chỉ là sạp hàng vỉa hè, còn được lên ti vi rồi đấy. Diệp Tịch Nhan từng mua một chiếc lắc chân ở đây, phía trên khắc chú chó Iba Inu cực kỳ sinh động, lúc zombie bộc phát cô cũng mang theo, đó là thứ duy nhất để cô liên hệ với quá khứ đã qua. Hiện tại mang Hứa Vong Xuyên tới, mặc kệ anh có đồng ý hay không, cô cứ mở tủ quầy rồi thử.

Hứa Vong Xuyên dẩu mỏ, vẻ mặt vui vẻ cực kỳ, không dám biểu lộ chút khó chịu nào.

Diệp Tịch Nhan ăn hai xiên, còn lại bao nhiêu đưa cho anh tất. Phủi tay rồi cầm lấy một chiếc nhẫn.

Ông chủ liếc qua, lại nhìn tay Hứa Vong Xuyên, ” Nhẫn nhỏ lắm, cậu ta không đeo vừa đâu.”

Chiếc nhẫn có hình một sợi hoa bìm bịp cuộn tròn, khá nhỏ chắc là làm cho nữ. Diệp Tịch Nhan mặc kệ, trả tiền, nhờ ông chủ lồng nó vào một sợi dây chuyền.

Cô vươn tay đeo lên cổ chàng trai, buộc chặt, rồi vuốt thẳng. “Biết hoa bìm bịp còn gọi là gì không?”

“…Không biết.”

Diệp Tịch Nhan cười cười, đắc ý nói: “Hoa Triêu Nhan, trái ngược với tên của em, nhưng ngụ ý lại tốt hơn. Tịch Nhan còn sót lại khi trời nhá nhem, thuộc về bóng tối, Triêu Nhan báo hiệu bình minh lên, thuộc về ban ngày.”

Cô không muốn sống trong đêm tối.

Hứa Vong Xuyên, có thể như mặt trời chiếu sáng cho cô không?

Chàng trai cái hiểu cái không, vốn học hành dốt nát nghe chuyện hoa hoa cỏ cỏ phải đau đầu, muốn biết lời ám chỉ trong đó khó như lên trời, nhưng thế thì sao chứ, đồ vật cô đưa cứ quý trọng như bảo bối, chẳng phải là tốt rồi sao.

Anh cầm sợi dây chuyền, duỗi ngón tay chà sát. Cúi đầu cười.

Cuối cùng khoé miệng kéo căng hết cỡ, khuôn mặt trời sinh ngang ngược sắc bén nay lại ngọt ngào như mật, ngấy ngậy.

“Đây là quà sinh nhật của anh sao?”

Diệp Tịch Nhan gật đầu, “Đúng… Trương Hiểu Thi tặng anh cái gì?” “Không biết?”

“Hả?”

“Trả lại cô ta rồi.”

Diệp Tịch Nhan nhíu mày, khoé môi nhếch lên, muốn cười nhưng nhịn lại, nhân lúc tên chó lớn không chú ý kiễng chân bóp mặt anh, rồi tiện tay nắm tay dắt anh đi dạo chơi chợ đêm.

Đèn đuốc mờ ảo, cuộc sống sung túc. Thật là đẹp.

Về sau sẽ chỉ còn xuất hiện trong giấc mơ.



Trời vừa rạng sáng, Diệp Tịch Nhan đã bảo Hứa Vong Xuyên nên ngoan ngoãn về nhà, vỗ ngực cam đoan sẽ không nửa đêm biến mất nữa, ai nói láo là con chó. Anh ngoan ngoãn gật đầu, nói xong, kết quả Diệp Tịch Nhan về nhà xem camera giám sát vẫn thấy con chó lên chui vào lùm cây, chùm cái chăn lên người mình.

Diệp Tịch Nhan:!

Cô gọi điện thoại, hỏi anh có bị bệnh không vậy? Lá mặt lá trái, ngứa đòn rồi.

Hứa Vong Xuyên im lặng một lát, rồi rầu rĩ nói: “Không mượn em xen vào, lão tử giờ thích ngủ ở đây.”

“Đi vào.”

“Vào đâu?”

“Nhà em.”

“O, được.”

Diệp Tịch Nhan:!

Đồng ý nhanh vậy? Chắc không phải chỉ chờ cô nói câu này chứ? Không bao lâu sau, cửa sổ ban công truyền đến tiếng đập.

Hứa Vong Xuyên kéo căng khuôn mặt chó má, từ trên cao nhìn xuống, bộ dạng vừa tàn bạo vừa bướng bỉnh, kiểu liều ch*t đáng gờm, một giây sau khi đi vào, thì cười như quả cà chua nát, khoé miệng chắc sắp rách cả ra.

Bình luận

Truyện đang đọc