ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

Diệp Tịch Nhan cắn môi, bộ ngực mau chóng nhấp nhô.

Nội y mỏng manh thấm đẫm mồ hôi, mùi cơ thể phụ nữ quẩn quanh nơi chóp mũi. Con chó lớn với cái mũi siêu thính say đắm hít sâu, cánh mũi phập phồng, gục đầu ngửi khắp nơi, cuối cùng dừng ở hõm cổ, liếm láp một cách đầy dục vọng, từng chút từng chút một, đầu lưỡi vươn dài cực kỳ lão luyện.

Tay nắm chặt eo nhỏ không cho cô tránh né, một tay khác bao bọc bộ ngực sữa đang rung rinh như khối đậu hũ non, nhào nặn qua lớp vải quần áo.

“Sờ mỗi cái v* mà huy*t nhỏ đã thít chặt lại, còn không ngừng co rút, cục cưng d*m đãng quá… Có phải cũng thèm thuồng anh không?”

Diệp Tịch Nhan nhíu mày vặn vẹo, bất kể thế nào cũng không thoát được, chỉ có thể cố gắng đùn đẩy, giọng nói nghẹn ngào mang theo âm mũi, “Em tốt bụng chăm sóc cho anh… Hứa Vong Xuyên, anh dám đối xử với em như vậy?”

“Ừm.”

“Anh…còn, ừm!”

“Đêm ch*t em.” Anh nhếch miệng, đôi mắt như chó hoang toả ánh sáng âm u, không chỉ là yêu mà còn có lòng ham muốn muốn đánh dấu để thể hiện sự chiếm hữu, rõ ràng đang cười lại khiến người ta dựng đứng cả tóc gáy, “Mở chân ra, ngoan ngoãn, dùng tiểu huy*t của em cắn chặt dương v*t anh, như trước kia em vẫn làm ấy.”

Diệp Tịch Nhan đâu chịu.

Anh bỗng nhiên va chạm mạnh, gần như đụng nát linh hồn.

Diệp Tịch Nhan phải vội vã mở chân ra, treo lên hông anh như con châu chấu, “Nhẹ…nhẹ thôi, xin anh đó, đừng đâm, sẽ hỏng mất… Hứa Vong Xuyên!”

“Hôn anh.”

Anh cưng chiều dùng mũi cọ vào mặt cô, dáng vẻ rất là ngon nghẻ. Diệp Tịch Nhan chỉ có thể run rẩy hôn lên hầu kết.

Chàng trai híp mắt hưởng thụ, động tác cũng chậm dần, không ra vào kiểu thô bạo, giờ dương v*t như cái bàn ủi từ tốn bò rạp trong vách hang, quy đ*u hôn vào từng chỗ thịt mềm đang vừa cự tuyệt vừa mời chào anh, dịu dàng đủ kiểu.

Diệp Tịch Nhan ấm ức, chờ côn th*t chặn đứng ở miệng tử c*ng, bộ lông thô cứng chọc vào mông, hai quả trứng nặng trĩu đặt ngoài âm h*, không thể tiến thêm được nữa mới thở ra một hơi thật dài.

Tuyệt quá.

Nếu như anh không mạnh bạo thì trình độ làm t.ình khá là ghê gớm. “Cục cưng ôm chặt anh.”

“Hở?”

“Chồng có thể tiến vào sâu hơn, muốn đâm vào tận tử c*ng, cắm thẳng vào chỗ em bé ở ấy.”

“Đừng…”

“Anh vừa nói thế nào nhỉ?” Anh nhìn cô đầy trách cứ, “Em thông minh như vậy, sao có mỗi chuyện nhỏ nhặt này mà không nhớ nổi, rõ là đang yêu thương em chứ, đồ ngốc này.”

Ánh mắt Diệp Tịch Nhan hoảng loạn, do dự nói: “Phải nghe lời anh?”

“Đúng.” Hứa Vong Xuyên hôn lên mặt cô, dùng sức rất mạnh, nước bọt đều kéo thành tia, “Không thì đêm nay lão tử chơi ch*t em.”

Diệp Tịch Nhan:!

Cô vòng tay ôm lấy, khoá của chiếc váy liền tuột dần, nửa cái v* vị chàng trai túm lấy lôi ra khỏi áo lót, núm v* màu anh đào ấm áp mây mẩy dán chặt vào lồng ngực, cảm giác cuộn trào mãnh liệt.

Hứa Vong Xuyên ôm lấy đầu cô gái trong ngực.

Mông cử động mạnh.

Hai quả trứng đâm sầm vào mép âm h*, đoạn côn th*t cuối cùng cũng cắm vào. Quy đ*u kẹt cứng ở miệng tử c*ng, nhấp nhô ra vào.

Mỗi lần cắm lại khiến một lượng d*m thuỷ lớn trào ra.

Khu vực chưa từng được khai phá nên cực kỳ yếu ớt, mẫn cảm, đau nhức lại cực kỳ ngứa ngáy, như có con kiến chui vào từng mạch máu, gặm nhấm khắp nơi.

Diệp Tịch Nhan không dám kêu la, chỉ có thể chôn mặt vào lồng ngực Hứa Vong Xuyên nức nở.

“Không thoải mái sao?”

Anh ôm cô lơ đãng hỏi, cơ thể như con rắn mềm dẻo quấn chặt lấy từng thớ thịt mềm của cô gái, chậm rãi nghiền ép, ngọ nguậy, mang đến dòng điện khiến người ta phải nhũn người.

“…Dễ chịu.”

“Vậy sao lại khóc?”

“Anh xấu lắm…cư*ng bức em… Còn giở trò lưu manh cắm vào chỗ của em bé…”

“Thì sao?” Hứa Vong Xuyên hạ giọng nói nhỏ bên tai cô, “Bé con ở được, dương v*t lớn của cha thì không à?”

“Ai muốn mang thai con của anh?”

“Diệp Tịch Nhan, lòng kiên nhẫn của lão tử có hạn, lại mạnh miệng thì về sau hai cái miệng nhỏ trên dưới đều phải ăn dương v*t đó, đến lúc nào mềm nhũn lỏng loẹt, nhìn thấy anh là chảy nước thì thôi.”

Cô co chặt.

Rõ ràng rất thích nghe những lời nói d*m dục này.

Hứa Vong Xuyên cắm thẳng vào cổ tử c*ng non nớt, hơi thở nặng nề, ghìm chặt cô như muốn chơi ch*t món đồ chơi này, kéo dây truyền dịch tới rồi trầm giọng hỏi: ” Nhanh như vậy đã đạt cực khoái… Hửm?”

Diệp Tịch Nhan khẽ run rẩy.

Chưa kịp trả lời thì côn th*t bỗng nhiên rút ra rồi bất ngờ cắm vào. Cô hô lên một tiếng, nhưng vội vã che miệng lại.

Nghe thấy tiếng la, y tá trực ban mở cửa tiến vào, “Hứa Vong Xuyên, khó chịu chỗ nào sao?”

Nam sinh nằm trên giường, mạch máu trên tay như vỡ tung, cơ bắp sau lưng nổi từng cục, còn có thể nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng phủ bên trên, những khối cơ bắp cực phẩm chỉ có thể tìm thấy trong những đoạn video ngắn.

Trơn mịn.

Nhưng lại là của một học sinh trung học.

Y tá nhìn hai lượt, không thấy Diệp Tịch Nhan thì hỏi nhỏ: “Hôm nay bạn gái cậu không đến sao?”

“Không đến.”

“O…” Y tá ngửi thấy một mùi tanh nồng, mặt hơi đỏ.

Có một số bệnh nhân nam nằm viện trong thời gian dài sẽ thủ d*m để giải toả.

Y tá liếc mắt, cảm thấy tư thế của cậu hơi lạ, chậm chạp đi gần tới xem xét, giọng điệu trêu chọc: “Đừng làm bẩn chăn mền nhé, em trai nhỏ.”

Diệp Tịch Nhan đang kẹp chặt dương v*t còn phải nghe lời tán tỉnh của y tá với Hứa Vong Xuyên nên tức giận, miệng mím chặt, bên trong cơ thể thít vật cứng chặt hơn nữa.

Hứa Vong Xuyên kêu lên một tiếng đau đớn, nghển cổ lên.

Mồ hôi nhỏ giọt từ trán, chảy xuống tận cằm, nhưng chưa rơi hẳn.

Cô dùng sức kẹp anh, tay nhỏ còn luồn vào trong qua lớp áo bệnh nhân bóp chặt hạt đậu đỏ ở ngực, y tá nói thêm một câu, cô bóp chặt hơn một chút, chờ đến khi y tá ra ngoài còn lôi kéo núm ti của chàng trai không buông tay.

“Cục cưng… Kẹp ch*t anh rồi.”

“Ai là cục cưng của anh? Em trai nhỏ!”

“… Đừng nóng, chồng chỉ cho em sử dụng, em trai nhỏ là dành riêng cho cục cưng, chỉ để cắm vào huy*t d*m đãng của cục cưng xấu xa thôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc