ÔM CHẶT BẮP ĐÙI - TIÊU DIỆT ĐƯỜNG QUẢ

Lý Nhược Nam gãi cổ, cười nói: “Tôi thật sự phải cảm ơn cậu rồi.”

Diệp Tịch Nhan dừng một lát, lấy con dao găm giấu ở thắt lưng, ném qua:” Đâm vào đầu, dám không?”

“Có cái gì mà không dám!” Nói thì nói vậy.

Nhưng đâm nhát đầu tiên, Lý Nhược Nam đã nôn như chó. Tôn Á hỏi cô thế nào.

Lý Nhược Nam xua tay, “Tôi phục rồi, não người y như món tào phớ mặn ăn lúc sáng ấy!”

Hứa Vong Xuyên oẹ một tiếng.

Diệp Tịch Nhan chợt nhớ ra, sáng nay anh cũng ăn món tào phớ mặn.

Đoán rằng dạ dày anh cũng đã cuồn cuộn nhưng cố chịu đựng nãy giờ không nói gì chỉ vì muốn làm người đàn ông gánh trách nhiệm chính. Diệp Tịch Nhan lấy viên ô mai chua nhét vào miệng anh, Hứa Vong Xuyên liếc cô rồi ngậm lấy, sau đó còn vươn tay sờ đầu cô.

“Đừng sợ, theo sát anh.”

Triệu Quang Minh thúc giục đám người đi mau lên, giọng nói còn đang run run: “Theo như tôi quan sát, thời gian biến đổi thành zombie là từ 10 giây đến 5 phút, đi mau lên, sắp đến điểm cong 5 phút, nếu đúng như dự tính, sẽ có thuỷ triều Zombie.”

Diệp Tịch Nhan gật đầu, “Tiểu Minh nói đúng đấy, nhưng tôi muốn bổ sung thêm, nếu như các cậu thấy các bạn học bị cắn nhưng chưa biến đổi, tuyệt đối đừng thương hại, chạy! Không cứu được đâu!”

Sắc mặt đám người sa sầm hẳn.

Tiếp tục đi tiếp thanh lý đám Zombie.

Đi tới tầng 1, quả nhiên thấy có học sinh chạy trốn đến, máu me khắp người, cầu xin năm người mang cô ấy đi.

“Chị Tôn Á ơi… Em là Tề Tuệ, hội học sinh, chúng ta… Chúng ta từng gặp nhau rồi… Đừng bỏ rơi em, đau quá… Em sợ lắm, bọn họ bỗng dưng cắn em, còn ăn hết…Van cầu mọi người, em quỳ xuống cầu xin mọi người mà…”

Cô gái kéo đôi chân chỉ còn xương quỳ xuống, liên tục dập đầu về phía bọn họ.

Bang bang bang, âm thanh đâm thẳng vào tất cả trái tim những người trong nhóm.

Triệu Quang Minh quay mặt đi.

Lý Nhược Nam nắm chặt quả đấm, Tôn Á thì che miệng khóc rống lên, “Sao lại như vậy chứ… Tịch Nhan, sao lại như vậy được…”

Diệp Tịch Nhan đi về phía trước, ngoại trừ Hứa Vong Xuyên vẫn một tấc không rời che chở cô thì không ai động đậy.

Cô gái quay đầu, tức giận quát: “Đi, không chờ một lúc nữa thì chính các cậu sẽ có bộ dáng này đó.”

Cô đã sống qua tận thế.

Quá rõ kết cục của những người tốt bụng.

Thế nhưng vẫn có thể thông cảm cho ba người lần đầu gặp phải, chưa thể nào nhẫn tâm, đành phải dữ tợn uy hiếp, “Các cậu ai dám kéo cô ta đi cùng, nếu bị cắn, tôi và Hứa Vong Xuyên nhất định sẽ không nể tình xử lý đấy! Nghĩ về người nhà các cậu, nghĩ về chính bản thân mình đi!!!”

Tôn Á bị doạ cho run rẩy.

Triệu Quang Minh chắn trước mặt cô ấy: “Cô gào to làm gì? Chúng tôi đều hiểu tiếng người, Tôn Á, đi, bất kể thế nào tớ cũng sẽ không bỏ rơi cậu!”

Diệp Tịch Nhan, “…” Tên bốn mắt ch*t tiệt.

Mồm lợi hại thật đấy, còn biết dụ dỗ bạn thân, đào góc tường của cô chứ!

Tôn Á khóc lóc nắm tay Triệu Quang Minh, không dám nhìn đàn em. Lý Nhược Nam buồn bực nói: “Hứa Vong Xuyên, anh ngược lại không nói câu nào à! Anh là chó của Diệp Tịch Nhan sao? Nghe lời thế!”

“Tôi là chó của cô ấy đấy, thì sao?” Lý Nhược Nam, “Tổ sư…”

Chưa thấy trùm trường nhận làm chó nhanh đến vậy. Tề Tuệ bắt đầu run rẩy, miệng sùi bọt mép.

Chẳng bao lâu sau, khẽ khàng gọi đàn chị rồi bò qua chỗ Tôn Á, chậm chạp mở cái mồm đầy máu.

“Cẩn thận!”

Diệp Tịch Nhan sớm đề phòng cô ta ra tay, lập tức đẩy hai người ra, nắm chặt con dao chém qua, một phát không trúng, lại bồi thêm nhát nữa, thế là kẹt ở đầu lâu, không dứt khoát được.

“Hỏng bét, dao cùn rồi!”

Cô gái quỳ ngay xuống, giữ chặt Tề Tuệ đã bị biến đối đập mạnh đầu cô ta xuống nền đất cho đến khi máu chảy đầu rơi, ch*t không thể ch*t thêm.

Lý Nhược Nam hít một ngụm khí lạnh, nhìn cô nghi ngờ không thôi.

Tôn Á thì kinh hoàng nói: ” Tịch Nhan! Cậu không sao chứ! Em ấy vừa còn nói chuyện bình thường, sao…”

Mặt mũi Diệp Tịch Nhan đầy máu tươi, đưa tay chùi rồi thở dài, “Nói những lời vô dụng này làm gì, đi.”

Lúc này ba người nào dám làm thánh mẫu, theo sát hai người đi về phía Nam. Trên bãi tập chỉ có vài con Zombie lẻ tẻ, chỉ cần di chuyển nhanh thì không cần phải ra tay giải quyết.

Di chuyển hơn một ngàn mét, năm người không dừng lại giây nào, mà đám học sinh đi theo sau họ vì muốn tìm kiếm chỗ che chở hễ chỉ cần dừng lại thở một hơi lập tức bị Zombie túm lấy ăn như gió cuốn.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Đến chỗ tường vây.

Hứa Vong Xuyên ngồi xuống, để bọn họ giẫm lên vai mình, theo thứ tự đưa bốn người trèo lên tường rào, cuối cùng đạp vào dì nhà bếp đang cuồng loạn bật lên.

” Sao tự dưng dừng lại thế?”

Chàng trai ngồi lên tường rào, sờ khuôn mặt nhỏ nhuốm máu của Diệp Tịch Nhan, theo ánh mắt u sầu của cô gái nhìn về phía toà nhà dạy học.

Thấy cảnh đông nghìn nghịt trong hồ bơi công cộng bao giờ chưa?

Toàn bộ nhà dạy học khối mười một, liên tục có người kêu thảm thiết nhảy ra khỏi cửa sổ, nhảy ra khỏi hành lang, đi theo đằng sau là một cơn sóng Zombie đen nghịt.

Có người nổ tung khi trèo trên cây.

Có người bị tan xác khi bị ném vào bãi tập.

Giống như khi đập con muỗi lưu lại vết máu đen, bộp một tiếng, máu thịt hoà vào nhau để lại một vùng trống trải.

Địa ngục thế gian chính là để nói hiện tại.

Tôn Á sớm khóc không thở được, vẻ mặt đờ đẫn; Triệu Quang Minh nhíu mày suy tư, uất hận đấm chân; Lý Nhược Nam kéo kéo cổ áo, lau mặt, thở dài một hơi.

Hứa Vong Xuyên rút điện thoại, gọi một cuộc không được thế là nhắn cái tin nhắn.

Diệp Tịch Nhan sờ sờ bụng, “Tôi đói.” Đám người: …

Bình luận

Truyện đang đọc