ÔNG XÃ THẬT LƯU MANH

Chương 23:





“Cô xinh đẹp!”





Vừa ra khỏi đoàn phim đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Lâm Quán Quán ngoái lại thì thấy cô nhóc tóc xù mì mà cô gặp hôm mới về nước.





Cô nhóc mũm mĩm, diện váy công chúa xinh xắn, trên váy vẫn được đính kim sa đến là phô trương, cô bé vẫy cánh tay mũm mĩm, đôi chân ngắn mũm mĩm sải bước tung tăng, mặt tươi cười hớn hở chạy về phía cô.





Trái tim của Lâm Quán Quán như tan ra trong khoảnh khắc.





Bỗng đâu…





Phía sau cô bé, một con ngựa bất kham phi như bay tới!





Lâm Quán Quán hoảng hồn!





“Cẩn thận!” Nhân viên phim trường hét lên, “Ngựa bị hoảng sợ, mau chạy đi!”





Với tốc độ chạy này, chỉ sau vài giây là cô bé sẽ nằm dưới vó ngựa!





Đầu Lâm Quán Quán vang lên một tiếng “ong”, cô không kịp nghĩ ngợi, lao tới như tên bắn, với tay ôm chặt cô bé, thuận đà lăn tròn!





“Bịch…”





Lực va đập rất lớn, đầu đập mạnh vào tường, trước mắt Lâm Quán Quán tối sầm lại, ngất lịm đi.





Trước khi rơi vào hôn mê, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, còn chưa kịp trả thù, không thể đứt điện dễ như vậy được.





“Máu! Chảy máu rồi!” Tiêu Tâm Can nằm gọn trong vòng tay che chở của Lâm Quán Quán không mảy may thương tích, cô bé ngẩng lên nhìn thì thấy đầu Lâm Quán Quán bê bết máu, cô nhóc sợ hãi khóc rống lên, “Cô ơi! Cô ơi cô đừng chết! Cô còn phải làm mẹ của Tâm Can cơ mà!”





Cả đám nhân viên phim trường vây lại.





“Chảy máu rồi, mau tìm người tới đi!”





“Tìm ai, gọi cấp cứu nhanh lên!”





Có người định bế Lâm Quán Quán, cô nhóc hệt như con sư tử con giận dữ, mắt đỏ lừ đẩy mọi người ra xa, “Không được đụng vào mẹ cháu! Không ai được đụng vào mẹ cháu!”





Đúng lúc này, Tiêu Diễn đột nhiên xô đám đông ra, chia tách thành một lối đi, Tiêu Lăng Dạ lạnh lùng sải bước đi tới.





Nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ, mắt cô nhóc lập tức đỏ hoe, “Bố ơi…”





“Đừng sợ! Sẽ không có chuyện gì đâu!”





Tiêu Lăng Dạ nhíu mày nhìn Lâm Quán Quán đầu bê bết máu, cúi người, bế xốc cô lên!





Tiêu Diễn tròn mắt!





Kiểu bế công chúa!





Người quá ưa sạch sẽ như ông anh trai mà lại bế một người đang chảy máu kiểu bế công chúa!





Lại còn là phụ nữ!





OMG!





Ông anh trai như cây đại thụ bằng sắt cuối cùng đã sắp ra hoa rồi sao!





Bệnh viên Khang Hoal Tiêu Tâm Can túc trực bên giường bệnh, nắm tay Lâm Quán Quán không buông, nhìn lớp băng gạc trên đầu cô, nước mắt tuôn như mưa, cô bé không gào lên như lần giả khóc trước đó mà hai mắt đỏ hoe, điệu bộ thút tha thút thít khiến người ta nhìn thấy mà thương.





“Tâm Can, con đừng khóc nữa!”





“Chú hai…” Cô nhóc nhìn Tiêu Diễn mắt đỏ hoe, “Cô xinh đẹp sẽ không sao đâu, đúng không?”





Tiêu Diễn xót xa, bế cô nhóc dịu giọng vỗ về: “Sẽ không sao hết, vừa rồi con không nghe chú Tống Liên Thành nói à, cô xinh đẹp của con chỉ bị thương ngoài da, đầu hơi bị chắn động, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi thôi.”





Nước mắt cô nhóc vẫn rơi không ngừng, “Nhưng cô xinh đẹp chảy nhiều máu lắm…”





“Không sao đâu, cầm được máu rồi còn gì!”





“Hu hu hu… Chắc chắn là chú gạt con, Tiểu Bạch con nuôi cũng đâm vào tường chảy bao nhiêu là nhiều máu, sau đó mãi không tỉnh lại, rồi mới bị chết. Hu hu… Vì cô xinh đẹp cứu con nên mới…”





Cô nhóc ôm tay Lâm Quán Quán khóc nức nở.

Bình luận

Truyện đang đọc