ÔNG XÃ THẬT LƯU MANH

Chương 33:





“Được, vậy mọi người đợi chút nhé, sắp xong ngay đây.”





“Vâng!”





Lâm Quán Quán mặc tạp dề, đứng trong bếp rửa rau củ, vừa rửa được một nửa, Hứa Dịch đã vào bếp, mặt anh ta đầy vẻ áy náy, “Quán Quán, không cùng ăn với mọi người được rồi, anh có người bạn đang gặp chuyện gấp, anh phải tớ đó xử lí.”





Hả?





Có Hứa Dịch ở đây còn có thể trò chuyện với Tiêu Lăng Dạ, Hứa Dịch đi rồi, thì bọn họ gượng gạo đến nhường nào đây?





Nhưng Hứa Dịch cũng đã nói là chuyện gắp.





“Vậy thì anh mau ởi đi.”





*Ừ, vậy anh đi nhé.”





“Vâng!”





Lâm Quán Quán tiễn Hứa Dịch đi, quay lại đã thấy hai đứa trẻ ngồi sát gần nhau trên sàn nhà, không biết là đang thì thầm to nhỏ điều gì, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Tâm Can cười khanh khách, ngay cả Duệ Duệ cũng mỉm cười suốt.





Cô hiếm khi thấy Duệ Duệ vui vẻ như vậy.





Xem ra, để hai bố con họ ở lại cũng không phải không có ích.





Lâm Quán Quán nhoẻn cười.





Đột nhiên…





Có cảm giác đang bị theo dõi, Lâm Quán Quán ngoảnh lại thì thấy Tiêu Lăng Dạ nhìn mình với ánh mắt khó chịu, nụ cười trên gương mặt cô đông cứng lại.





“Ha, ha ha…”





Lâm Quán Quán chui vào bếp thoát thân.





Vào trong nhà bếp, Lâm Quán Quán sực tỉnh ra.





Không đúng.





Đây là nhà cô, là địa bàn của cô.





Cô căng thẳng làm gì chứ!





“Cần giúp không?” Một giọng nói chợt vang lên bên tai.





V ng Lâm Quán Quán giật băn mình, hét lên, mớ nấm kim châm trong tay văng tung tóe. Cô sợ hãi quay lại, thì thấy Tiêu Lăng Dạ không biết từ lúc nào đã cởi áo vest, anh mặc một chiếc sơ mi trắng, lúc này đã xắn tay áo đến khuỷu, để lộ ra cánh tay ngăm ngăm rắn chắc, nhàn nhã thảnh thoi.





Ự!





c Lâm Quán Quán nuốt một ngụm nước miếng.





“Cô sợ tôi?” Tiêu Lăng Dạ nhướn mày.





Màn đêm dần buông.





Dưới ánh đèn, gương mặt Tiêu Lăng Dạ mang vẻ như cười như không, gian tà hơn điệu bộ lạnh băng lúc trước, nhìn vào trông càng nguy hiểm hơn.





Nội tâm Lâm Quán Quán: Bản thân anh không biết khí thế của mình mạnh cỡ nào à? Làm gì có ai không sợ anh?





Ngoài miệng lại nói, “Ha ha, anh có phải ông chủ của tôi đâu, tôi không cần anh trả lương cho tôi, sợ anh làm gì?”





Dút lời, cô thấy một cảm xúc kì dị lóe lên trong mắt Tiêu Lăng Dạ, “Sao thế?”





“Không có gì!” Anh hỏi lại, “Cần giúp không?”





“Không cần không cần, tôi tự làm được.”





¡ Cô nào dám để tượng Phật trong nhà bếp, làm vậy cô sẽ tắc thở mắt.





Lâm Quán Quán vặn vòi nước, vừa rửa rau vừa đun nước lầu.





Tiêu Lăng Dạ tựa cửa, bất chợt hỏi một câu, “Tại sao cô không muốn lấy tôi?”





Coong!

Bình luận

Truyện đang đọc