ÔNG XÃ THẬT LƯU MANH

Chương 9:





Sự thay đổi chóng mặt ấy khiến Lâm Quán Quán trố mắt há miệng.





“Lại đây!”





Cô nhóc chạy lạch bạch tới, ôm ghì lấy chân người đàn ông, “Bố ơi, bố đừng giận mà, người ta không cố tình phá buổi xem mắt của bố đâu, chính bố đã nói mà, tìm mẹ cho Tâm Can phải được sự đồng ý của Tâm Can mà, mặt cái cô kia nhấp nhô như thế, chẳng xứng với bố gì cả! Bố nhìn cô ấy xem, vừa đến xem mắt mà đã dám mắng con mất lịch sự, nếu như sau này làm mẹ của con thật chắc ngược đãi con chết mất, đúng không hả bố?”





“Vậy con muốn thế nào?”





“Con thích cô này!” Cô nhóc đưa tay chỉ Lâm Quán Quán.





Lúc này người đàn ông mới để mắt đến Lâm Quán Quán, khoảnh khắc nhìn vào cô, anh mắt sâu thẳm của anh lóe lên một tia kinh ngạc, trong thoáng chốc, ánh mắt anh bỗng sa sầm lại, lông mày cũng nhíu chặt vào nhau.





Dường như người đàn ông này có chút ác cảm với cô!





Lâm Quán Quán thức thời xin phép ra về, “Bạn tôi còn đang đợi, không làm phiền mọi người nữa, tạm biệt.”





Người đàn ông trầm lặng không nói.





Cô nhóc trái lại không nỡ chia tay, lưu luyến tiễn Lâm Quán Quán ra cửa, “Con tạm biệt cô xinh đẹp!”





“Tạm biệt con!”





……





Lâm Quán Quán vừa đi khỏi, ánh mắt Tiêu Lăng Dạ nhìn cô nhóc trở nên băng giá hơn, từ lâu cô nhóc đã quen với ông bố mặt lạnh của mình nên chẳng hề khiếp sợ.





“Ai đưa con đến đây?”





“Chú hai!”





Cô nhóc bán đứng người ta không chút đắn đo.





Bên ngoài phòng, Tiêu Diễn với lối ăn diện lòe loẹt diêm dúa không nhịn được đẩy cửa đi vào, “Tiêu Tâm Can! Con có lương tâm không hả? Là ai năn nỉ chú đưa tới đây, con nói con thân với chú hai nhất nhất nhất cơ mà, yêu chú hai nhất nhất nhất cơ mà! Sao nhìn thấy bố là con bán luôn chú hai đi hả? Nhóc thối, sau này đừng hòng chú hai dắt ra ngoài chơi nữa!”





“Chú hai, đừng mà!”





“Hứ!”





Tiêu Diễn làm kiêu quay mặt đi không đếm xỉa đến cô bé.





Cô nhóc leo lên chân Tiêu Diễn, sợ cô bé ngã, Tiêu Diễn cuống cuồng đỡ lấy mông cô, cô nhóc thuận đà ôm níu lấy vai anh ta, ghé miệng thơm lên má.





“Hứ! Đừng tưởng thơm vài cái là bù đắp được cho tâm hồn đã tổn thương của chú!”





Cô nhóc đảo mắt một vòng, nghiêng đầu lại đặt lên má anh ta một chiếc thơm ngọt ngào.





Tiêu Diễn lập tức tươi cười hớn hở.





“Thế còn tạm được!”





Mấy người họ dùng bữa trong phòng xong, cô nhóc hiện nguyên hình con sâu lười, ăn uống no say là ngủ, Tiêu Lăng Dạ cởi áo vest bọc lấy con, ôm cô nhóc vào lòng, nhìn con gái nhỏ say giấc, ánh mắt anh thoáng hiện nét dịu dàng.





Thế nhưng khi anh ngẩng lên nhìn Tiêu Diễn, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng như mọi ngày.





Tiêu Diễn sởn gai ốc với ánh mắt đó.





Ôi!





Con gái là cục vàng, em trai là rơm rác!





Phân biệt đối xử quá thể!





“Diễn!”





“Sao?”





“Trong vòng một giờ đồng hồ, tìm hiểu lí lịch của cô gái khi nãy!”

Bình luận

Truyện đang đọc