ÔNG XÃ THẬT LƯU MANH

Chương 48:





Một lúc lâu sau, Tống Liên Thành mới đứng dậy, đưa ra kết luận, “Anh ấy ngủ say thôi!”





Cái gì?





Lâm Quán Quán sốc nặng.





Thế mà cô còn tưởng anh bị ngất, sợ muốn đau tim, hóa ra là ngủ say thôi?





Lâm Quán Quán vừa sửng sốt vừa tức tối.





Cô vô thức đẩy đầu Tiêu Lăng Dạ, định đánh thức anh.





Mới vừa giơ tay lên.





“Úi chao ơi! Bà cô của tôi ơi!” Tiêu Diễn sải bước đi tới, cuống quýt giữ tay Lâm Quán Quán, “Bà cô ơi, ba ngày nay thời gian anh tôi ngủ cộng lại chưa quá năm tiếng, xin cô nhủ lòng từ bị, cho anh ấy ngủ thêm một lúc!”





Tiêu Diễn chắp hai tay, vẻ mặt cầu khẩn, thiếu điều quỳ xuống lạy Lâm Quán Quán.





Anh trai anh ta bị mắt ngủ trầm trọng đó!





Giờ khó khăn lắm mới ngủ được, nếu như đánh thức thì chắc chắn anh sẽ không ngủ lại đượ!





c Tiêu Diễn nảy ra một nghi vấn trong đầu.





Anh trai anh ta khó ngủ từ xưa đến giờ, lúc ngủ bắt buộc không được có tiếng động hay ánh sáng, nên rèm cửa phòng anh luôn là loại chắn sáng, kính và cửa cũng đều là loại cách âm, vì chỉ một tia sáng hay một tiếng động nhỏ, anh cũng sẽ lập tức tỉnh giác.





Thê mà giờ…





Đèn phòng khách sáng choang, ngoài cửa số gió thổi ào ào.





Nào ngờ anh trai lại đang ngủ đượ!





c Mà còn ngủ ngon lành, mấy người họ chuyện trò ngay cạnh cũng không có dấu hiệu tỉnh.





Là do mệt quá, hay là vì… Lâm Quán Quán?





Ánh mắt Tiêu Diễn nhìn Lâm Quán Quán như đang thành khẩn cầu xin Quan Âm Bồ Tái.





Lâm Quán Quán, “…”





“Cứ để anh ấy ngủ như vậy?”





Tiêu Diễn gật như búa bổ, “Xin cô đấy, Tiểu Quán Quán, cô cho anh ấy ngủ thêm lúc nữa.”





Hai chân vừa tê vừa nhứ!





c Lâm Quán Quán khẽ nhúc nhích, Tiêu Lăng Dạ trên đùi nhíu chặt chân mày.





“Bà cô, đừng cử động, đừng cử động mài!”





“Tê chân…”





Nghe vậy, Tiêu Diễn lập tức ngồi xỗm xuống cạnh Lâm Quán Quán, bóp chân cho cô.





Lâm Quán Quán giật thót, vội nói, “Đừng bóp nữa, hết tê rồi!”





“Dạ chụy!”





Tiêu Diễn đứng phắt dậy.





Anh ta nhìn phòng khách, tìm một chiếc gối ôm ở góc sofa, đệm dưới vai Lâm Quán Quán, kèm theo nụ cười, “Tiểu Quán Quán, vẫn còn sớm, cô cũng ngủ đi một lúc.”





Tiểu Quán Quán?





Lâm Quán Quán cạn lời, họ thân thiết Vậy sao?





Cô hạ thấp giọng, “Anh trai anh sẽ ngủ bao lâu?”





“Cùng lắm hai ba tiếng.”





Thôi đượ!





c Gắng thêm ba tiếng nữa trời cũng sáng rồi, cô chịu đựng vậy.





Lâm Quán Quán ngáp dài, tựa đầu lên gối thiu thiu ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc