ÔNG XÃ THẬT LƯU MANH

Chương 53:





Khi nãy một mình cô bám vào tường, đợi sau khi Tiêu Lăng Dạ ra ngoài mới từ từ buông tay ra, sau đó đặt mông ngồi lên nắp bồn cầu, đợi hai chân bắt đầu có cảm giác cô mới đứng lên…





Ôi, cởi quần nào!





Và thế lài Cô đã đánh giá quá cao đôi chân của mình, vừa run rầy đứng lên được thì chân cô mềm nhữn đập mông xuống đất.





Đau chảy cả nước mắt.





Mặt mũi Lâm Quán Quán méo xệch vì nín nhịn.





Cô lại bám lên tường, hắt tay Tiêu Lăng Dạ, “Anh cũng ra đi!”





“Đừng cố!” Tiêu Lăng Dạ đanh mặt lại, không buông tay, anh lật nắp bồn cầu, sau đó, đưa mắt nhìn chiếc quần ngủ của Lâm Quán Quán, ánh mắt giằng xé, khó quyết định hơn cả mối làm ăn trị giá hàng trăm triệu tệ.





Một giây!





Hai giây!





Năm giây!





Dường như một thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng Tiêu Lăng Dạ cũng hạ được quyết tâm, ánh mắt anh kiên định, đưa tay về phía quần của cô.





Lâm Quán Quán sợ hãi mặt biến sắc, “Tiêu Lăng Dạ! Anh làm cái gì đấy?”





“Hoặc là tôi cởi giúp cô, hoặc là cô bám vào tôi tự cởi, chọn một!”





“Tôi không cần!”





Tiêu Lăng Dạ, “Vậy thì cô cứ để thế mà giải quyết!”





Lâm Quán Quán, “…”





Cô hung hăng trừng mắt với Tiêu Lăng Dạ, nhưng vì đã nín nhịn quá lâu, ánh mắt đã hoàn toàn mắt đi vẻ uy hiếp, cô cong lưng chụm chân mặt mày khổ sở, “Tiêu Lăng Dạ, dù sao đi nữa tôi cũng vì để anh được ngủ một giấc yên lành mới thành ra nông nỗi này, sao anh lại lầy oán báo ơn như thế hả?”





“Tôi đang báo đáp cô!” Đổi lại là người khác, nhịn mà chết cũng chẳng can hệ gì tới anh.





“Tiêu Lăng Dạ…”





“Tối qua tôi có ngủ, nhưng không ngủ say như chết, cô làm gì với tôi, tôi vẫn có cảm giác đấy.” Tiêu Lăng Dạ bắt thình lình buông một câu.





Lâm Quán Quán nghĩ mãi mà không hiểu.





Tiêu Lăng Dạ chậm rãi vỗ nhẹ vào túi quần mình, chỉ trong giây lát, một luồng máu nóng xộc thẳng lên đầu, mặt Lâm Quán Quán đỏ gay.





“Anh, anh anh anh… Tôi, tôi tôi tôi tìm cái di động của anh, tôi tưởng anh bị ngất, gọi người đến cứu anh, tôi, tôi có cố ý sờ xoạng anh đâu.”





Khóe miệng Tiêu Lăng Dạ hướng lên, tỏ thái độ “cô nói gì chẳng được”.





Lâm Quán Quán, “…”





Anh đang muốn nói với cô rằng, cô đã sờ xoạng anh rồi mà bây giờ mới ngượng có vẻ hơi muộn.





Lâm Quán Quán nghiền răng, “Coi như anh ác!”





ì Cô nhịn đến đỏ cả mắt, cốt cách cũng chẳng còn, cô bám chặt vào Tiêu Lăng Dạ, “Anh nhắm mắt lại!”





Tiêu Lăng Dạ ngoan ngoãn vâng lời nhắm mắt lại.





Một tay Lâm Quán Quán bám vào tay anh, tay kia kéo chiếc quần ngủ đang mặc xuống từng chút một… Mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Dạ không rời, chỉ sợ anh mở mắt ra, suốt cả quá trình, cô tỏ ra ấm ức nhục nhã.





Xong đâu đấy, cô tức tốc ngồi lên bồn cầu.





Ngay khi ngồi xuống là không nhịn được nữa.





MÔ 0 Tiếng nước chảy ð ạt cực lớn, nhất là trong phòng vệ sinh chỉ có hai người họ, giữa trạng thái yên tĩnh đó, âm thanh lại càng vang hơn, mặt Lâm Quán Quán đỏ gay gắt vì cảm thấy nhục nhã.





Cô thè!





Cả cuộc đời cô chưa bao giờ mất mặt như thế này!





Nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân, sau khi chùi xong, cô kéo quần lên bằng tốc độ ánh sáng.

Bình luận

Truyện đang đọc