ÔNG XÃ THẬT LƯU MANH

Chương 52:





“Ê, Tiểu Quán Quán, cô không sao chứ?”





“Anh nói xeml”





Lâm Quán Quán không dám tỏ thái độ trước mặt Tiêu Lăng Dạ, chỉ dám trợn mắt lườm Tiêu Diễn.





Tất cả là tại anh ta!





Nếu Tiêu Diễn không van xin thì cô đã đánh thức Tiêu Lăng Dạ từ lâu rồi.





Tiêu Diễn cười trừ, đuối lí sờ mũi không phản bác.





“Cô nghỉ một lát đi, đợi cho máu ở chân từ từ tuần hoàn lại là ổn.”





Cô cũng muốn đợi, nhưng mà không đợi được.





Giờ cô đang ở trên miệng vực của sự mắt kiểm soát bất cứ lúc nào.





“Muốn đi vệ sinh?”





“Nhảm nhí!” Nhịn quá lâu, Lâm Quán Quán cũng không sợ Tiêu Lăng Dạ nữa, quát nạt lại luôn.





Cơ thể bỗng nhiên bay bổng.





*Á… Tiêu Lăng Dạ anh làm gì thế?”





Tiêu Lăng Dạ nhíu mày, “Không phải muốn đi vệ sinh à?”





Nói rồi, bước chân anh thoăn thoắt bế Lâm Quán Quán vào thẳng nhà vệ sinh, tới nơi, anh đặt cô xuống đất, chân Lâm Quán Quán mềm oặt, vội níu lấy tay anh.





“Có cần giúp không?”





“Không cần!” Lâm Quán Quán đỏ mặt, vội bám vào tường, “Anh ra ngoài đi!”





*Xong thì gọi tôi.”





Tiêu Lăng Dạ bước ra khỏi nhà vệ sinh, cần thận đóng của lại, đứng đợi ở ngoài.





Năm phút sau.





Đột nhiên nhà vệ sinh vẳng ra tiếng hét, tiếp đó là tiếng người ngã xuống đắt.





Mặt Tiêu Lăng Dạ biến sắc, đây cửa xông vào.





“À Lâm Quán Quán hét lên, “Đi ral”





Tiêu Lăng Dạ chẳng những không ra mà còn sải bước nhanh hơn, phóng như bay vào trong, đỡ cánh tay cô, đỡ cô đứng dậy.





Cùng lúc ấy, Lâm Duệ và bé Tâm Can cũng lao vào nhanh như một cơn gió.





“Mẹ ơi”





“Cô ơi”





Hai đứa trẻ đồng thanh, “Mẹ/ Cô có sao không?”





Lâm Quán Quán lập tức nặn ra một nụ cười, “Không sao không Sao.”





Hai đứa trẻ ngờ vực nhìn cô.





Tiêu Lăng Dạ phải lên tiếng, “Hai đứa ra ngoài đi đã.”





Lâm Duệ nhăn mày nhìn anh.





Bé Tâm Can cũng ngập ngừng, “Bó…”





“Cô muốn đi vệ sinh, các con ở trong này không tiện.”





Lâm Duệ càng nhăn nhó tợn!





Không sail Tuy cậu bé mới ba tuổi và cũng biết thế nào là chuyện riêng tư cá nhân, cậu cùng Tâm Can đứng đó, mẹ không tiện đi vệ sinh, nhưng ông chú này ở đây thì lại tiện?





Dường như nhận ra sự bất mãn của cậu bé, Tiêu Lăng Dạ nhướn mày, “Con có đỡ được mẹ con không?”





Thôi được!





Cậu nhóc nhìn tay chân mảnh khảnh của mình, cúi đầu ủ rũ, lẳng lặng kéo Tâm Can ra ngoài.





Hai đứa trẻ vừa đi, Lâm Quán Quán lập tức ôm mông xuýt soal Đaul Đau quá!

Bình luận

Truyện đang đọc