ÔNG XÃ THẬT LƯU MANH

Chương 43:





“Được!”





Lâm Quán Quán gác lại tâm tư, vỗ lưng hai đứa trẻ, cô dịu giọng lại kể thêm cho hai đứa vài câu truyện nữa, cho đến khi hai đứa trẻ trong lòng vang lên nhịp thở đều đều.





Hai đứa trẻ nhắm mắt ngủ nhìn hệt như hai thiên thần nhỏ.





Lâm Quán Quán ngắm nhìn một lúc, ngạc nhiên phát hiện ra khuôn mặt hai đứa trẻ có nét giống nhau, nhìn thoáng thì Tâm Can tròn trịa bụ cẫm, Duệ Duệ hơi gầy, không giống chút nào.





Nhưng quan sát kĩ thì mũi và miệng của hai đứa như được đúc ra từ một khuôn.





Nếu như chị gái song sinh của Duệ Duệ còn sống…





Tim thắt lại, nôi hận trong lòng hiện ra như một bóng ma, Lâm Quán Quán hít sâu một hơi, nhắm mắt buộc mình không nghĩ tiếp nữa.





Ba ngày trước, cô đã lộ mặt trước Lâm Vi ở đoàn phim.





Đó mới chỉ là khởi đầu.





Những người nợ cô, nợ mẹ cô, nợ con gái cô, từng chút từng chút một cô sẽ bắt chúng… trả lại tất cả.





Nghĩ đến chị gái Lâm Duyệt, Lâm Quán Quán cắn chặt môi.





Sau khi về nước, người đầu tiên cô muốn liên lạc là Lâm Duyệt, Lâm Duyện là người chị ruột cùng một cha mẹ sinh ra với cô, lớn hơn cô sáu tuổi. Chị hưởng gen di truyền của mẹ, xinh đẹp vô ngần, năm mười tám tuổi, bố cô là Lâm Đại Phúc thua hết tiền bạc và tài sản trong nhà, bèn nhằm vào chị.





Ông ta ép chị thôi học, và tìm cho chị một người đàn ông trung tuổi, bắt chị kết hôn với hắn ta.





Dĩ nhiên chị không đồng ý.





Nhưng Lâm Đại Phúc dùng cô để uy hiếp chị, nói rằng nếu chị không lấy chồng sẽ đánh gãy chân cô, để cô lê lết ngoài đường xin ăn, vì cô nên chị đành chấp nhận, cuối cùng cưới người đàn ông kia làm chồng.





Ở nước M, cô khám dám liên lạc với chị, thời điểm đó cô chưa đủ mạnh mẽ, cô sợ bị Tôn Hà Anh phát hiện, chạy đến tận nơi giết người diệt khẩu.





Sau khi về nước, ở gần lại đâm lo sợ, trái lại không dám liên lạc nữa.





Đã đến lúc liên lạc với chị rồi…





Lâm Quán Quán mơ màng nghĩ, chìm dần vào giấc ngủ say.





Ngủ đến nửa đêm, Lâm Quán Quán giật mình tỉnh giác bởi tiếng động ngoài phòng khách.





Ngủ đến nửa đêm, Lâm Quán Quán giật mình tỉnh giấc bởi tiếng động ngoài phòng khách.





Lâm Quán Quán nhìn đồng hồ.





Hai giờ sáng.





Ngoài cửa số không còn gió lớn, mưa đá cũng đã tạnh.





Hai đứa trẻ đều đang say giấc nồng, Lâm Quán Quán rón rén xuống giường ra kiểm tra.





Cô đầy nhẹ cánh cửa phòng ngủ.





Đèn phòng khách sáng choang, không bật điều hòa nóng nực vô cùng. Tiêu Lăng Dạ đang rót nước trước bàn ăn, anh vừa rót vừa nghe điện thoại, hạ giọng xuống rất thấp, có vẻ như là đang bàn chuyện công việc.





Nghe tiếng mở cửa, Tiêu Lăng Dạ ngoảnh lại, nhìn thấy Lâm Quán Quán, ánh mắt anh tối sầm lại.





Có thể nhận thấy cô đang cố tình tránh bị hiểu nhầm.





Trời oi ả như thế mà cô mặc bộ đồ ngủ dài tay, không hở bắt kì một chỗ nào cần hở, nhưng có lẽ do cô vừa mới tỉnh giấc nên mắt còn líu dìu, mái tóc dài hơi rối, hai má ửng hồng, cám dỗ người ta gây án còn hơn cả cố tình mê hoặc.





Cả tối không bật điều hòa nhưng Tiêu Lăng Dạ không hề thấy nóng, thế mà lúc này lại cảm thấy mồm miệng khô khốc…





Cổ họng Tiêu Lăng Dạ cuộn lại, uống hết một cốc nước lạnh, cơn khô nóng mới giảm đi phần nào.





Anh cắt di động, “Bị tôi đánh thức?”





Cô nào dám nói là bị đánh thức, Lâm Quán Quán dụi mắt, “Không, tự dưng không ngủ được nữa thôi…”





“Vừa hay, tôi cũng không ngủ được, qua đây ngồi!”





“Làm?”

Bình luận

Truyện đang đọc