PHỤ HOÀNG CỦA TA LÀ TUYỆT ĐỐI



" Thật đúng là làm ta ngứa mắt."
Minh Hòa vừa đến đã tức giận đập tay lên mặt bàn mắng, Xuân Di xua tay để cung nữ lui ra ngoài rồi đi đến khéo léo xoa bóp bên vai cho hắn, miệng cũng thật ngọt hỏi chuyện: " Thất hoàng tử tại sao lại khó chịu như vậy, đã có ai chọc người tức giận sao?"
" Được rồi, đừng chạm vào ta."
" Này..." Bị hất tay ra khiến Xuân Di cảm thấy oan ức, nàng cắn cánh môi hồng của mình: " Cũng không phải ta là điều gì xấu, người tại sao lại đến chỗ của ta mà trút giận chứ."
" Hừ." Minh Cung Hòa lạnh giọng: " Nữ nhi các ngươi chỉ biết dùng cách này để lấy lòng nam nhân?"
" Ta...!"
" Đêm qua phụ hoàng có phải ở chỗ của ngươi?"
" Cái này..." Nghe Minh Hòa hỏi thì Xuân Di nở nụ cười: " Đúng là như vậy, nhưng người cũng biết ta không thể không tiếp hoàng thượng.

Điều mà ta thật sự muốn người còn không tỏ hay sao?"
Minh Hòa cười nửa môi: " Điều mà ngươi muốn? Vị trí hoàng hậu?"
" Thất hoàng tử thật biết nói đùa, vị trí hoàng hậu kia không phải ngay cả Lâm phi kia cũng không thể ngồi.

Ta một dân nữ không quyền không thế, có gì để tranh được với người ta?"
" Ai bảo ngươi không có?" Hắn vừa nói thì mạnh tay nắm lấy cằm Xuân Di: " Ngươi không phải còn có gương mặt này? Muốn loại bỏ một Lâm phi có khó khăn đến vậy?"

" Thất hoàng tử, đây còn có ý tứ khác...?" Vì nụ người đáng ngờ của hắn, Xuân Di lập tức hiểu ra mà có chút phân vân: " Nhưng phu nhân đã nói không được hành sự tùy ý nếu không được cho phép."
" Suy nghĩ cho kỹ, nếu hậu cung này không có Lâm phi cũng sẽ không còn kẻ nào có thể cùng ngươi chống đối, ngươi muốn làm hoàng hậu còn khó sao?"
Xuân Di trầm tư, nàng đương nhiên hiểu cho dù có thể giúp được Minh Hòa lấy ngôi thái tử cũng chưa chắc có thể nhận được lợi ích gì từ hắn.

Hoàng đế là ai chứ, một thiên tử sở hữu Vân Ấn với khả năng giữ được tuổi thọ của mình đến vài trăm năm, có thể dễ dàng rời khỏi ngai vàng của mình sao? Cho dù thật sự có thể chờ đến lúc Minh Hòa được truyền ngôi sợ rằng lúc ấy nàng cũng đã là một lão bà bà phai tàn nhan sắc.

Nếu đã như vậy vị trí hoàng hậu của Minh Hạo so ra tốt hơn rất nhiều với việc chờ đợi đến một chút ân tình từ Minh Hòa: " Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ mình phải nên làm gì, thất hoàng tử xin cứ an tâm."
" Tốt lắm."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Đoàn người ngựa của An Khương Tề vào đến Hằng Dương, nơi này ngày trước tuy không xa hoa phồn thịnh như những thị trấn bên ngoài, nhưng lúc nào cũng tấp nập người náo nhiệt vô cùng.

Hiện tại trông lại hoang sơ đến không dám tin, nhà nhà đóng kín cửa, ngay cả những sạp hàng cũng bị bỏ trống, trên đường chỉ thấy vài người đi lại.

Minh Luân xuống ngựa kéo lại một người: " Đại thúc, xin hỏi không phải Hằng Dương thường hay rất tấp nập người buôn bán, bây giờ lại không thấy bóng người, họ đã đi đâu cả rồi?"
Người nọ gương mặt đứng tuổi hốc hác lúc bị kéo lại thì có vẻ sợ sệt, nhưng đến khi nhìn rõ y phục trên người Minh Luân mới thở phào.


Sau nhìn cả đoàn người ngựa chừng hơn hai chục người phía sau hắn mới lên tiếng: " Các ngươi từ đâu đến đây, là thương buông? Nơi này bây giờ chẳng còn lại gì đâu, nếu không muốn gặp phải phiền phức thì mau đi đi."
" Phiền phức?" Minh Luân lại hỏi: " Không biết có thể cho tôi biết nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
" Ây da, còn không phải là do bọn người Thương Lăng đó hay sao?"
" Người Thương Lăng?"
" Được rồi được rồi, các người nhanh rời khỏi đi.

Tôi còn phải cùng người nhà dọn đồ đạc thật sớm để nhanh đến Kinh Vương phủ."
Người nọ chẳng quan tâm vẻ ngạc nhiên của Minh Luân, hắn ta xua tay rồi nhanh chân muốn đi đã lập tức bị kéo lại lần nữa: " Khoan đã đại thúc, liệu nhìn ta có cảm thấy quen hay không?"
" Cái gì?"
" Nếu đã là người dân ở Hằng Dương chắc cũng không ít người nhận ra, ta trước đã từng cùng với Kinh Bắc Vương vận động người dân ở ngoại thành di chuyển đi, đại hoàng tử Cung Minh Luân."
" Đại hoàng tử?"
" Đúng vậy." Thấy người nọ có vẻ nhớ ra thì Minh Luân lại tiếp: " Ta chỉ là muốn biết đã có chuyện..."
" Thì ra ngươi chính là tên hoàng tử đó." Người nọ vừa nghe giống như vô cùng tức giận, hắn lớn tiếng mà gọi: " Mọi người ra đây xem đi, là cái tên hoàng tử dối trá đó, hắn trở lại rồi."
" Hoàng tử dối trá?"
Minh Luân vẫn chưa hiểu vì sao mình lại bị gọi như vậy thì từ bên trong vài căn nhà gần đó lại mở cửa, không còn quá đông người chỉ có vài nam nhân lớn tuổi và thêm một hai nữ nhân tụ lại, trong đó còn có một giọng người phẫn nộ: " Đúng vậy, chính là hắn.


Tôi nhận ra hắn."
" Gì chứ, hắn còn có mặt mũi quay lại đây sao?"
" Cho dù Vương gia đã nói vậy nhưng tôi vẫn không tin được hắn."
" Đại ca." Ân Ly có thể nghe rõ những tiếng mắng bên ngoài, y chui ra khỏi xe ngựa rồi nhảy xuống.

Vì chỉ là những dân thường không có chút võ công nên An Khương Tề cũng không ngăn y lại mà chỉ xuống ngựa theo sau.

Ân Ly chạy đến bên cạnh Minh Luân nhìn những người dân trông dáng vẻ lấm lem gầy yếu mới hỏi hắn: " Họ hình như có hiểu lầm gì đó với huynh."
" Ta cũng không biết." Hắn nhớ lúc mình rời đi tất cả dân làng đều vui vẻ đưa tiễn, không ngờ mới qua hơn hai tháng lại trở nên như vậy.
Ân Ly nói: " Ta là Cung Ân Ly, thập hoàng tử của hoàng đế hiện cũng là thái tử đương triều.

Được lệnh của hoàng thượng đến để thị sát tình hình người dân ở Hằng Dương, ta muốn biết các người vì sao lại nói những lời này về đại hoàng tử."
" Thái tử, họ không phải thật sự đã lo đến chuyện của chúng ta?"
Một người cười chế nhạo: " Đừng có suy tưởng, nếu triều đình thật sự muốn lo đến cũng sẽ không đợi đến bây giờ.

Các người còn muốn dễ bị lừa sao?"
" Đúng vậy, ai cần biết hoàng đế hay thái tử chứ.


Mạng của chúng ta chỉ như cỏ rác, nếu không có Vương Gia thì còn giữ được đến bây giờ sao?"
" Phải rồi, các người đều cút đi, cút đi."
" Tiểu Thập." Minh Luân chắn ra phía trước Ân Ly, đã có nhiều người bức xúc đến vung gậy trên tay, hắn lo vô tình lại khiến y bị thương: " Mọi người nghe ta nói."
" Chúng ta sẽ không để hoàng tử dối trá như ngươi lừa một lần nữa, mau cút nhanh cho chúng ta."
" Về mà nói với hoàng đế ấy chúng ta không phải là gia súc để thí mạng, nơi này không hoan nghênh các ngươi."
" Các ngươi..." Ân Ly thật sự khó chịu đẩy Minh Luân ra muốn mắng vài tiếng, nhưng đúng lúc đó lại có người chen vào.
Một nữ nhân đã chừng hơn bốn mươi vừa đến kịp lúc, bà ta chen vào đám đông vừa la lớn: " Các người làm gì vậy hả, sao có thể vô lễ với đại hoàng tử như vậy."
" Niên thẩm?" Minh Luân nhận ra người phụ nữ kia mới gọi một tiếng, chỉ là đám đông vẫn cứ mãi không chịu yên lặng khiến tiếng của hắn cũng bị át đi.
" Niên đại nương, bà còn nói giúp cho hắn nữa sao, con gái của bà chẳng phải cũng chút nữa đã mất mạng vì hắn?"
Người phụ nữ được gọi là Niên đại nương mới quát lớn: " Các người nói bậy cái gì, A Chi là vì bệnh, cớ sao lại nói là do lỗi của đại hoàng tử, người là ân nhân cứu mạng của nó mới phải."
" Nhưng A Chi chẳng phải khi bệnh không có cái ăn cũng không có thuốc uống mới nguy kịch hay sao."
" Các người chỉ biết ở đó đổ lỗi cho đại hoàng tử, có Niên Chi ta ở đây nếu còn dám vô lễ với người ta sẽ nói lại với Y Tuyết cô nương." Nghe đến Y Tuyết thì người dân lại chẳng ai lắm lời nữa, Niên đại nương lại xua tay: " Đi đi, không phải các người còn có đồ phải mang theo sao, nếu còn kéo dài đợi đến tối ta xem các người kiếm đâu được chỗ ngủ."
" Vậy phải làm sao?"
" Còn làm sao nữa, cũng đã như vậy rồi chúng ta cứ lo việc của mình đi."
" Được rồi."
" Dân phụ bái kiến thái tử, đại hoàng tử và các vị đại nhân." Đợi khi cả đám người giải tán hết nữ nhân kia mới an tâm chú ý đến những người khác, bà ta cười hiền hậu với Minh Luân: " Đại hoàng tử, không ngờ là người lại trở lại đây."
" Niên Thẩm, nhờ thẩm giúp đỡ rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc