PHỤ HOÀNG CỦA TA LÀ TUYỆT ĐỐI



Từ khuất trong núi có tượng đá lớn hình một con linh quy, thái hậu Lệ Kha ngày trước trong lúc bị người truy đuổi trong trận chiến lật đổ Lâm đế đã chạy đến nơi này, nàng nói lúc mình sắp bị quân lính giết thì đã có một trận lở đất đá rơi xuống bọn chúng, may mắn cứu mình thoát chết.

Sau khi lên ngôi hoàng thái hậu, Lệ kha cho người xây dựng một đền thờ cúng và địa danh nơi này được đổi lại gọi là Thừa Linh Quy, cứ cách một năm thái hậu đều sẽ đích thân đến nơi này cúng bái một lần.
Thường thời gian ở tại Thừa Linh Quy của thái hậu sẽ là một tháng, nhưng vừa hay Lệ Kha thái hậu hồi cung sớm chỉ sau hai tuần.

Hoàng đế cho dù chỉ vừa hạ triều cũng lập tức ra nghênh đón tại cửa cung: " Thái hậu vạn an."
" Thần nhi kính an mẫu hậu."
" Hoàng thượng bình thân đi." Cho dù trong lòng đầy những không đồng tình với hoàng đế, Lệ Kha vẫn mỉm cười với hắn: " Khiến người phải đích thân đến đón ai gia, hoàng thượng vất vả rồi."
"...!" Minh Hạo liếc mắt nhìn Duy Tự đứng bên cạnh kiệu của Lệ Kha, hắn cũng đã biết lý do vì sao nàng lại hồi cung sớm.
Thái hậu từ đầu đến cuối vẫn không nói gì liên quan đến việc xảy ra trong cung, trên đường cùng hoàng đế trở về cũng chỉ hiền hòa nói về những ngày mình ở Thừa Linh Quy.

Chờ khi vừa đến An Thái cung thì sắc mặt cũng thay đổi: " Hoàng thượng, khi ai gia không có trong cung có phải đã xảy ra chuyện gì hay là không?"
Minh Hạo trầm giọng: " Mẫu hậu muốn nói đến Lâm phi?"
" Ai gia chuyện triều chính chưa từng quản đến, nhưng những việc ở hậu cung ai gia phải lo.

Lâm phi cho dù có tội cũng không đến mức bị phạt nặng như vậy, hoàng thượng có phải quá nhẫn tâm hay không?"

" Tranh sủng hậu cung, hãm hại phi tần.

Nếu không phạt nặng nàng ta, sẽ khiến những người khác cũng theo đó mà phạm sai."
" Có thật là như vậy hay không?" Lệ Kha thở dài: " Hoàng thượng trước nay đã từng thật sự quan tâm đến những tranh sung đố kỵ của hậu cung, thì có lẽ Lâm phi cũng không nhiều lần bị kẻ khác vu oan hãm hại mà chịu khổ, Thanh phi năm xưa cũng sẽ không khó sanh mà qua đời không phải sao?"
"...!"
Thái hậu ôn hòa nhìn Minh Hạo: " Hoàng thượng vì cái gì tức giận đến như vậy, có là vì Di phi kia hay không, ai gia và người đều hiểu rõ.

Lâm phi đưa ngốc này thật sự sẽ vì dung mạo của Di phi mà hại nàng ta sao?"
" Mẫu hậu muốn nói chuyện lần này thật sự không phải do Lâm phi mà là Di phi tự mình muốn dỗ tội cho kẻ khác?"
" Di phi kia ai gia mỗi lần nhìn thấy đều sẽ không đành lòng, thế nhưng nàng ta sẽ vì thế mà càng trở nên cao ngạo.

Hoàng thượng từ ban đầu không thể nào không nhìn ra, người nổi giận như vậy ai gia đoán không lầm vẫn là vì Huyền Kỳ đi."
" Ngay cả mẫu hậu cũng..."
" Không phải lấy Huyền Kỳ để bắt ép người! Không chỉ là hoàng thượng, đối với ai gia và Lâm phi cũng như vậy.

Chúng ta tự dày vò mình với những ký ức trước kia, chúng ta luôn hối tiếc vì đã để mất đi y." Thái hậu đôi mắt đỏ lên rồi rơi lệ: " Sau khi được thừa tướng cứu ra khỏi hoàng thành, Lâm Ninh đã bao lần yêu cầu phụ thân mình quay trở lại đưa cả Huyền Kỳ cùng đi.

Đáng tiếc chúng ta bị truy bắt khắp nơi, không có cách nào quay trở lại...!Lâm phi cho dù đối với y có biết bao ngưỡng mộ và ganh tị thế nhưng ai gia tin rằng nàng ta cũng xem y như bằng hữu của mình."
"Thần thiếp...!lúc nhỏ đã từng học hỏi qua một chút từ một vị bằng hữu.

Chỉ là tài nghệ vẫn chưa đến đâu, hy vọng không khiến hoàng thượng chê cười." Minh Hạo im lặng, hắn nhớ đến những lời Lâm Ninh từng nói.

Có thể thật sự giống như lời Lệ kha, Lâm Ninh chỉ là vô ý làm những điều nàng cho là tốt với hắn, nhưng lại vô tình khiến hắn nghĩ nàng cố ý nhắm đến Huyền Kỳ để khiêu khích mình.
" Hoàng thượng dường như đã sử dụng sức mạnh của mình với Lâm phi, người đã từng giết chết một cung nữ vì ai da, nhưng cũng khiến bản thân không thể chấp nhận được mà không muốn dùng đến nó.

Vậy đối với một người luôn dành tình cảm cho mình hết mấy mươi năm qua lại không nương tình, như vậy có đúng hay không?"
" Trẫm...!"
" Ai gia không ép người, nhưng hoàng thượng hãy suy nghĩ thật kỹ, đừng để mình phải hối hận."
"..."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

" Lâm phi đã được thả rồi?" Xuân Di tức đến đỏ mặt, nàng bật dậy siết tấm chăn đang đắp trên người mình: " Làm sao lại có chuyện như vậy được?"
" Nương nương cẩn thận một chút."
" Phải, chính là vì thái y đã nói gương mặt của ta đã không sao nữa, chỉ cần chờ thời gian lành lặn.

Hoàng thượng từ lúc đó cũng không đến đây thăm ta nữa, người cuối cùng cũng chỉ là vì gương mặt này." Xuân Di giành lấy chén thuốc trên tay Luyên Nha rồi ném vỡ: " Khốn kiếp, tại sao vẫn cho ả thoát được."
" Nương nương đừng nóng vội, hoàng thượng cũng chỉ mới ra lệnh cho thả Lâm phi để có người chăm sóc, nhưng lệnh cấm túc vẫn chưa bị hủy."
" Ta còn cho rằng lần này đã có thể lấy mạng cô ta, bây giờ sớm muộn hoàng thượng cũng sẽ vì vết thương của ta một lúc lạnh lại, đối với cô ta sẽ không truy cứu nữa." Xuân Di nói đến đó thì ngừng lại, nàng xuống giường cầm lấy mảnh vỡ từ cái chén mà mình ném vỡ.
" Nương nương, người làm gì vậy?"
" Chỉ cần mặt của ta bị thương nặng thêm, nếu ta khó lành lại...!như vậy hoàng thượng nhất định sẽ đau lòng phải không?"
" Người ngừng lại đi..."
" Phải, chỉ cần ta..." Xuân Di vừa muốn dùng mảnh vỡ rạch vào vết thương chưa lành hẳn trên mặt mình, không ngờ đúng lúc lại có người nắm lấy cổ tay mình kéo lại: " Thất hoàng tử?"
" Ngươi điên rồi sao?" Minh Hòa tức giận đoạt lại mảnh vỡ trên tay Xuân Di, hắn đẩy cô ta ngã trên đất: " Có biết ngươi vừa muốn làm gì hay không?"
" Ta...!ta chỉ muốn...!nếu mặt mình không thể lành..."
" Nữ nhân ngu xuẩn."
" A...!"
Minh Hòa thô bạo nắm lấy tóc Xuân Di, hắn lạnh lùng: " Ngươi nghĩ giá trị của mình ngoài gương mặt này còn có gì khác sao? Nếu nó thật sự bị hủy rồi, ta bắt ngươi sống không bằng chết."
" Người..."
" Nhớ kỹ cho ta, khiến phụ hoàng hận càng sâu ả Lâm phi kia.

Bất kể ngươi làm cách gì kể cả hủy hoại cả cơ thể dơ bẩn của mình, chỉ riêng gương mặt này, khi chưa hết giá trị lợi dụng thì không được phép có sự tổn hại đến nó hiểu chứ?"
" Ta...!cuối cùng cũng chỉ vì gương mặt này?"

" Bảo quản nó cho tốt, nếu còn làm những việc hồ đồ một lần nữa đừng trách ta sẽ không nương tay."
" Ai da, ngươi làm gì vậy, không có mắt à?"
Đột nhiên bên ngoài có tiếng la lối, Minh Hòa chuyển mắt sang cung nữ Luyên Nha, cô ta hiểu ý mà nhanh chóng đỡ Xuân Di đứng dậy: " Nương nương không sao chứ, người cẩn thận một chút."
Lúc đến đã sớm cho đuổi tất cả kẻ hầu đi, cũng vì nóng giận nhất thời Minh Hòa đã quên chú ý những lời mình nói.

Hắn bước nhanh ra ngoài thì nhìn thấy Ly Lung và Duy Anh đang lôi kéo nhau, trong lòng đầy nghi ngờ rằng những gì vừa diễn ra đều đã bị trông thấy.
" Ngươi lén lén lút lút chắc chắn làm điều mờ ám."
" Suỵt, tứ ca!" Ly Lung mặt vừa tái xanh hoảng sợ vừa đưa ngón tay lên miệng ra ý im lặng: " Đừng...!đừng lớn tiếng."
" Ngươi muốn giở trò gì đây?"
" Ta...!ta chỉ là."
" Ly Lung?"
" A...!" Cung Ly Lung giật bắn mình, y lén nhìn phía sau thì nhìn thấy Cung Minh Hòa: " Thất ca!"
" Các ngươi ở đây làm gì?"
" Đệ...!"
" Câu đó để ta hỏi mới phải." Duy Anh nhìn cả hai huynh đệ Minh Hòa và Ly Lung đều cảm thấy chướng mắt mà lớn tiếng: " Các ngươi một người đi trước một kẻ lén theo sau, y còn như bị ma nhát mà chạy ra ngoài, rõ ràng là đáng nghi ngờ mà."
" Vậy sao?" Minh Hòa nhìn thẳng vào tiểu đệ của mình đang run rẩy như một con thú nhỏ đáng thương, hắn nhếch môi: " Qủa nhiên là bị đệ nghe thấy rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc