PHỤ HOÀNG CỦA TA LÀ TUYỆT ĐỐI



Tử Khuynh lo lắng nhìn một tầng mồ hôi mỏng xuất hiện trên trán Cung Minh Khiêm, vương gia tập trung duy trì như vậy đã khá lâu nhưng vẫn chưa thấy tiến triển gì.

Đột nhiên hắn giống như đã kiệt sức, một tay chống bàn để giữ mình không ngã.

Tử Khuynh vội vàng đỡ hắn ngồi xuống ghế: " Vương gia."
" Không sao." Hắn thở một hơi rồi mệt mỏi tựa lưng ra sau ghế: " Muốn phá hủy hoàn toàn một khu khai quặng ở vị trí xa như vậy đúng là khó hơn ta đã nghĩ, sức mạnh của ta không đủ lớn."
" Vương gia đừng nóng vội, lần trước vì tác động thiêu hủy kho lương và vũ khí Vân Ấn của người đã phải sử dụng rất nhiều, vẫn là cần thời gian nghỉ ngơi sẽ tốt hơn.

Việc còn lại có thể giao cho quân lính "
Minh Khiêm trầm giọng: " Trong tình thế này không thể cứ kéo dài thời gian."
" Quân lực của chúng ta không nhỏ nhưng chưa được sử dụng đến, người vốn không cần phải ép mình quá sức như vậy, cho dù..." Tử Khuynh vẫn chưa nói hết thì bị cái nhìn của Minh Khiêm dọa cho giật mình: " Vương gia thứ lỗi."
" Ta không phải không hiểu ý của ngươi." Minh Khiêm lại ngồi thẳng dậy: " Nhưng sau mua lũ người dân đã mất rất nhiều thứ, hiện thiếu lương thực vẫn là vấn đề quan trọng, chúng ta không thể để binh linh ra trận lúc này."
" Vâng thưa vương gia."
" Vương gia." Trương tổng quản của vương phủ Trương Miên đi đến, ông thưa chuyện: " Vương gia."
Lập tức thu lại dáng vẻ mệt mỏi của mình, Minh Khiêm quát lớn: " Đã khuya như vậy có chuyện gì ngày mai hãy nói, cút ra ngoài."
Tính khí vương gia nóng lạnh thất thường, chẳng biết khi nào nên tránh.


Trương tổng quản rụt cổ: " Thưa vương gia, Y Tuyết đã trở về rồi...!và còn có cả thái...!thái tử."
" Đến rồi?" Trên gương mặt cường ngạo xuất hiện vẻ chán ghét, hắn nhếch khóe môi: " Bản vương cũng thật muốn xem thập hoàng tử này thật ra là thế nào, lại có thể khiến cho hắn yêu thương sủng ái đến vậy."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Từ cửa lớn vương phủ được bao bọc bởi một bức tường rộng, nơi này được xây dựng giữa một vách núi vì thế di chuyển vào ban đêm vô cùng nguy hiểm.

Trước khi vào trong Ân Ly đã chú ý đến những luồng khói bay lên bên trên, khi họ đi qua cửa phủ mới biết là từ những đống lửa ở khắp nơi hai bên đường đi.
Đáng nói hơn là nơi này tụ tập vô cùng đông trẻ con, người già và phụ nữ.

Họ nằm ngủ trên cỏ, y phục thô sơ chỉ đắp trên mình một tấm vải mỏng đến cả người rét run.

Nhìn những đóm lửa sáng khác từ khắp các nơi, Ân Ly đoán số lượng người dân y nhìn thấy hai bên đường chưa phải là tất cả.

Y nắm chặt cánh tay Minh Luân: " Đây là chuyện gì, Kinh Bắc Vương tại sao lại đối xử với họ như vậy?"
" Tiểu Thập."
" Huynh không phải nói hắn là một người rất quan tâm đến dân chúng, vậy tại sao họ...!"
" Tiểu Thập, đệ nhìn xem trước đi." Minh Luân mỉm cười vỗ vỗ bàn tay nhỏ đang bấu lấy mình: " Những đứa trẻ bên kia, chúng không phải đang chơi đùa rất vui sao?"

Ân Ly nghe nói mới chú ý đến, một nhóm những đứa trẻ vây quanh bên ngọn lửa, chúng vừa cười đùa vừa dùng cây nướng khoai, có vài đứa lại tò mò hiếu kỳ nhìn theo bọn họ lại thì thầm với nhau: " Đúng là vậy."
" Có thể thấy bọn họ không cho rằng mình đang bị thiệt thòi, vậy việc mà Kinh Bắc Vương làm chính là tốt cho bọn họ."
" Huynh nói đúng." Ân Ly nghe thì cảm thấy nhẹ lòng hơn, y trước kia nhìn Cung Minh Khiêm lớn lên, cũng yêu thương hắn như đệ đệ của mình.

Y thật không hy vọng hắn sẽ thay đổi thành một con người khác, thật khó khăn nhưng từ khi trở lại với thế giới này y biết mình sẽ không tránh khỏi việc phải đối mặt với những người quen thuộc năm xưa.
" Tỷ Tỷ."
Y Tuyết nhìn thấy đệ đệ thì nghiêm mặt, nàng quở trách: " Đệ ra ngoài này làm gì, còn công việc của mình thì thế nào?"
" Không phải." Tử Khuynh tươi cười: " Vương gia bảo đệ ra đón tỷ...!là đón thái tử điện hạ và đại hoàng tử."
" Bộ dạng ngơ ngốc của đệ là gì chứ, tránh sang một bên đi."
Tử Khuynh bị mắng thì đưa tay gãi đầu, tuy vậy nhưng giữa tỷ đệ hai người đã thành quen, đó chỉ là những lời thuận miệng rất thông thường.

Tử Khuynh lui qua một mới nói: " Vương gia vẫn còn việc chưa kịp xử lý xong.

Thỉnh thái tử điện hạ, đại hoàng tử và An Tướng quân đến chính phủ chờ giây lát.

Ngoài ra tất cả những người khác sẽ do chúng ta sắp xếp nơi nghỉ ngơi."

" Các vị cũng đã nhìn thấy tình hình vương phủ lúc này, mọi người chỉ có thể nằm trên đất, nếu những người khác cũng không thấy vấn đề gì thì những quân sĩ triều đình chắc là sẽ ổn thôi." Y Tuyết chú ý đến sự đề phòng của An Khương Tề, nhưng lại cũng như chẳng quan tâm, nàng nói tiếp: " Đương nhiên riêng thái tử và đại hoàng tử sẽ là ngoại lệ."
" Y Tuyết cô nương, không phải Tử Khuynh đã nói Vương gia đang đợi bên trong, làm phiền cô nương dẫn đường."
Từ sau lần đại hoàng tử chống đối Kinh Bắc Vương, Y Tuyết mỗi khi gặp Minh Luân đều không dễ chịu gì.

Nàng lạnh giọng: " Đi theo ta."
" Các ngươi đều chờ bên ngoài."
" Tuân lệnh." Tiền Vệ vừa nhận được chỉ thị của An Khương Tề thì lập tức ra lệnh cho toàn bộ An gia quân giữ nguyên vị trí chờ đợi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ân Ly ba người được sắp xếp chờ đợi ở một tĩnh phòng trống, một lát sau mới có người đi vào.

Ân Ly hướng mắt đến bên ngoài, y không thể diễn tả được thật ra mình đang cảm thấy thân thuộc hay xa lạ đối với nam nhân cao lớn uy dũng trước mặt.
Đời trước lần cuối cùng y được nhìn thấy hắn, Minh Khiêm khi mười một tuổi bị đầy đi làm nô dịch, sau đó lại nghe tin hắn trên đường vì muốn bỏ trốn mà đã bị đánh chết.

Y lúc đó đã vô cùng oán hận chính mình vì sao không thể bảo vệ được hắn, vì sao bản thân lại vô dụng đến như vậy.
Thế nhưng khi sinh ra một lần nữa, y đã không dám tin khi thấy hắn xuất hiện trong lễ mừng trăm ngày tuổi của mình.

Hắn đã không còn là một tiểu hài tử luôn núp sau lưng cần y phải lo lắng bảo vệ, cho dù là vậy Ân Ly vẫn có thể nhận ra đây không ai khác chính là thập nhị hoàng tử năm xưa.
" An tướng quân, không ngờ hoàng huynh đại ra lệnh cho đích thân ngài hộ tống thái tử điện hạ." Cung Minh Khiêm khi vừa bước vào đã nhắm đến An Khương Tề, thế nhưng mắt hắn lại không rời khỏi một tiểu bạch tử đang ngây người nhìn mình.
Minh Khiêm trong lòng từ trước đã luôn căm ghét chính vị thập hoàng tử của hoàng đế kia, hắn luôn hỏi vì sao Minh Hạo có thể quên đi dễ dàng như vậy, ngươi có thể lại vì một hoàng tử mà yêu sủng đến quên đi y, có thể được sao?

Hắn đã từng nghĩ sẽ để cho Minh Hạo sẽ lại cảm thấy một lần nữa, cái cảm giác khi bản thân không có năng lực bảo vệ người quan trọng đối với mình, hắn sẽ mang mọi sự oán hận của mình để trên người kẻ mà Minh Hạo đang muốn bảo vệ kia.

Gương mặt xinh đẹp tựa hư ảo kia, cơ thể nhỏ bé mềm yếu kia, hắn sẽ tự tay phá hủy và mang nó đến trước mặt hoàng đế: " Đây chính là thập hoàng tử được hoàng huynh vô cùng sủng ái, thái tử Cung Ân Ly?"
" Ta....!" Vẫn còn ngây người trong quá khứ của chính mình, Ân Ly lập tức bị kéo về thực tại.

Y chợt run sợ vì một điều gì đó từ trong lời nói và ánh mắt quái dị của Minh Khiêm, Ân Ly không tự chủ lui về sau hai bước: " Ta..."
Đến cả An Khương Tề cũng nhận ra sát khí trong mắt hắn mà đứng chắn phía trước, phòng khi Minh Khiêm có ý sử dụng Vân Ấn làm tổn hại đến Ân Ly.

Hắn cười lớn: " Ngươi không cần phải nghiêm túc như vậy, thái tử không phải là nhi tử của hoàng huynh sao, bản vương đương nhiên sẽ không làm gì y."
" Tiểu thập, không sao chứ?"
" Không sao." Ân Ly lắc đầu mỉm cười với Minh Luân: " Chỉ là đi đường mệt mỏi, nhỉ ngơi liền không sao."
" Cũng phải."
Minh Khiêm liếc mắt nhìn Ân Ly đúng lúc y vừa cười cùng Minh Luân, không hiểu sao đột nhiên lại có cảm giác ấm áp kỳ lạ.

Nụ cười như muốn che dấu suy nghĩ trong lòng để tránh kẻ khác phải lo lắng cho mình, dáng vẻ như vậy...
Hắn nghiến răng gắt giọng: " Nếu y đã cảm thấy không khỏe bản vương cũng không tiện ở lại, nghỉ ngơi cho tốt."
" Khoan đã...!" Ân Ly lấy lại bình tĩnh liền muốn ngăn Minh Khiêm rời đi, y nói vội: " Ta có chuyện cần nói, vương gia không phải đã biết rất rõ mục đích của chúng ta khi đến Huyền Bắc Linh?"
Cung Minh Khiêm ngừng lại một chút nhưng sau đó lại chỉ nói một câu rồi bỏ đi: " Chỉ với các ngươi?".


Bình luận

Truyện đang đọc