PHỤ HOÀNG CỦA TA LÀ TUYỆT ĐỐI



" Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng."
Minh Hạo đến Di Thúy cung thì Xuân Di đã lập tức ra nghênh tiếp, hắn yên lặng nhìn nàng ta rồi mới đi đến ngồi xuống ghế: " Vết thương của nàng, xem ra đã hoàn toàn lành lặn rồi."
" Vâng thưa hoàng thượng." Xuân Di mỉm cười: " Đều là nhờ vào y thuật của các vị thái y cao minh, vài ngày trước vẫn còn chút ngứa rát, nhưng đến hiện tại đã không cảm thấy gì nữa."
" Vậy thì tốt."
Nhìn vẻ mặt như không quan tâm lắm của Minh Hạo, Xuân Di cúi đầu, giọng nói của chút ấm ức: " Hoàng thượng, người...!sẽ không làm chủ cho thần thiếp?"
" Làm chủ cho nàng?" Minh Hạo trầm giọng: " Nàng có phải trách trẫm không xử tội Lâm phi, nàng ta như vậy vẫn chưa đủ cho nàng hả giận?"
" Thần thiếp chỉ là cảm thấy không cam tâm, không lý nào chỉ vì gương mặt của thiếp đã bình phục, vì phụ thân của Lâm phi là thừa tướng, tỷ ấy như vậy liền có thể hại người cũng không bị truy cứu."
" Xuân Di." Minh Hạo nghiêm mặt: " Nàng không phải biết rất rõ vì sao trẫm lại sủng ái nàng?"
" Thần thiếp!"
" Gương mặt của nàng vì sao lại bị như vậy? Đừng cho rằng chỉ vì trẫm sủng ái thì sẽ nhắm mắt làm ngơ những gì mà nàng đã làm, Lâm phi không phải người nàng có thể động đến."
Nghe Minh Hạo nói thì Xuân Di hai tay run run siết lại với nhau, hóa ra việc nàng đổ tội cho Lâm phi đều bị hoàng đế nhìn ra, nàng cúi đầu thật thấp: " Thần thiếp...!biết lỗi."
" An phận cho trẫm, Hòa Ninh cung từ này không được phép đến."
" Vâng, hoàng thượng." Minh Hạo nửa tháng này từ lúc nàng bị thương cũng không còn đến Di Thúy cung nữa, vốn tưởng rằng, hắn hôm nay vừa hạ triều đã đến chỗ mình thì mọi sự đều tốt, không ngờ nói mấy câu cảnh cáo mình lại lạnh lùng bỏ đi.
Xuân Di trong lòng bất an, nếu không chọn cho mình một con đường, liệu địa vị của nàng còn có thể đứng vững bao lâu nữa.
Minh Hạo rời khỏi Di Thúy cung, hắn hướng ngự thư phòng trên đường lại hỏi Tôn Qùy: " Vẫn không nhận được tin tức gì sao?"

Tôn công công nghe đã hiểu hoàng đế muốn nói gì mà nhanh chóng trả lời: " Vẫn chưa có thưa hoàng thượng."
" Đã gần hai tháng một chút tin tức cũng không có." Minh Hòa nghiền răng: " Hắn thật sự muốn đối đầu với trẫm?"
" Hoàng thượng."
" Không được, trẫm phải đích thân đến Bắc địa."
" Xin người suy nghĩ lại." Tôn Qùy khuyên nhủ: " Trước khi thái tử xuất thành, hoàng thượng sớm dùng sức mạnh trên người để bảo vệ.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, lý nào hoàng thượng không thể nhận ra."
Minh Hạo trầm mặt, hắn cho dù không cảm thấy Ân Ly đã gặp chuyện, nhưng trong lòng vẫn như lửa đốt.

Với tính cách của y, nếu không phải gặp chuyện khó khăn cũng sẽ không khiến hắn lo lắng như vậy: " Bí mật chuẩn bị cho trẫm, đêm nay lập tức xuất phát đến Huyền Bắc Linh."
" Hoàng...!"
" Phụ hoàng." Tôn Qùy vừa định nói thì đúng lúc Cung Minh Hòa xuất hiện: " Phụ hoàng, có chuyện lớn rồi."
Minh Hạo nghiêm giọng: " Nói!"
" Sáng hôm nay thủ vệ cổng thành có tin báo xuất hiện hai kẻ đáng nghi nhập thành, bọn chúng còn có mang phù binh quyền.

Lúc nhi thần nhận được tin, cùng lúc biết được toàn bộ An gia quân và 20 vạn binh đã được điều động."
" Ngươi nói cái gì?"
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hai canh giờ trước tại thừa tướng phủ, Gia Tấn trên tay ôm theo một con chim ưng lớn chạy vội đến phòng Lâm Chương: " Thừa tướng, người xem.

Ly Thiên quay về rồi."
" Cuối cùng cũng về...!Không phải." Lâm Chương sau khi nhìn chim ưng của mình thì phát hiện không đúng, hắn từ đưa tay mình ra chim ưng lập tức vỗ mạnh cánh bay đến đậu trên vai: " Là Phi Thiên."
" Không phải Ly Thiên sao? Nhìn không có điểm khác."
" Sao ngươi lại đến đây?" Khi Lâm Ninh bị hoàng đế cấm túc khiến Lâm Chương phải dùng Ly Thiên cầu cứu An Khương Tề, không nghĩ đến quay về lại là Phi Thiên.

Nhìn thấy móng vuốt của chim ưng còn xuất hiện vết máu thì Lâm Chương giật mình lo sợ: " Có chuyện rồi."
Gia Tấn ngây ngốc còn chưa hiểu chuyện gì thì thấy thừa tướng nhà hắn quơ nhanh mấy thứ y phục gói lại, hắn ngạc nhiên: " Thừa tướng, ngài làm gì vậy?"
" Giúp ta chuẩn bị lương thực đủ cho mười ngày, còn nữa mang Tiểu Đường đến cho ta.


Chỉ có nó là khỏe nhất, có thể đi nhanh còn dai sức."
" Nhưng..."
" Nhanh nhanh nhanh, đừng có làm tốn thời gian."
" Vậy...!tiểu nô lập tức đi chuẩn bị." Gia Tấn vừa xoay đầu đã giật mình mà lớn tiếng: " Các ngươi là ai, có biết đây là đâu không?"
" Có chuyện gì?" Vì nghe giọng quát lớn, Lâm Khương vừa xoay đầu đã nhìn thấy hai người xuất hiện trước cửa phòng mình.

Vừa nhìn đã nhận ra người đến, hắn bỏ bao đồ trên tay xuống giường giọng đầy ngạc nhiên: " Thái tử, Tiền Vệ...!tại sao hai người các ngươi..."
" Ngoại công." Ân Ly nhanh đưa ngón tay lên miệng mình ra dấu để Lâm Chương nói nhỏ lại: " Chúng ta là bí mật lén vào phủ, đừng để người khác phát hiện ra."
" Gia Tấn." Lâm Chương cho dù chưa biết nguyên nhân cũng hiểu Ân Ly làm vậy tất có lý do, hắn ra lệnh: " Ra ngoài xem chừng, không được để kẻ nào quấy rầy."
" Vâng thừa tướng."
Lâm Chương nhìn y phục mà họ bận trên người là của Hàn Long quốc, trong lòng nhiều điều bất an: " Thái tử, chuyện này không phải nên giải thích rõ ràng sao." Ân Ly vẫn chưa quen khi phải xem người này như ngoại công của mình, y cởi đi áo choàng trắng bên ngoài, cũng lấy ra tượng kỳ lân.

Vừa trông thấy Lâm Chương đột nhiên lại càng khẩn trương: " Phù binh quyền?"
" Đúng vậy."
Thứ này không phải đồ vật tầm thường, thạch kỳ lân vốn được An đại tướng quân cất giữ.

Nó không những có thể dùng để điều khiển An gia quân khi không có mệnh lệnh trực tiếp nào từ hắn, còn có thể ra lệnh cho 50 vạn binh tướng dưới trướng thủ vệ tại hoàng thành: " An Khường Tề đã xảy ra chuyện gì, nếu không hắn chắc chắn sẽ không bao giờ giao thứ này cho các ngươi."
" Tướng quân chỉ là..."
" Người Thương Lăng công đánh bắc địa."

" Thái tử." Tiền Vệ vốn là đang tìm một cái cớ, hắn biết An gia và Lâm gia có quan hệ hình như không tốt lắm, không những vì chuyện tranh đoạt hậu phi rồi hoàng tự, ngay cả hai vị đại nhân mỗi lần gặp cũng hay lớn tiếng cãi vã.

Hắn lại quên rằng thái tử là ngoại tôn của Lâm thừa tướng, nghĩ tới đó Tiền Vệ thở dài lui qua một bên.
" Người Thương Lăng công đánh bắc địa." Lâm Chương nôn nóng: " Đây không phải chuyện nhỏ, tại sao không có tin báo."
" Hoàng cung nó nội gián, không thể báo tình hình.

Ta chỉ có cách tự mình trở về, trên đường đi lại gặp một số rắc rối, kéo dài hơn nửa tháng."
" Nội gián...!cái này."
Ân Ly sợ cứ giải thích mãi cũng không đến đâu, y cầm thạch kỳ lân đưa vào tay Lâm Chương: " Tình hình Huyền Bắc Linh không ổn định lại phải đối mặt với đội quân thiện chiến của cả một quốc gia, An tướng quân cùng đại ca đã ở lại trợ giúp."
Y giọng có chút nôn nóng nhưng vẻ mặt vẫn thật bình tĩnh nói: " Tự ý xuất binh là tội không nhỏ, nhưng nếu còn kéo dài thời gian chờ bẩm tấu phụ hoàng và chờ sự đồng ý của người sau khi cùng các đại thần nghị luận chỉ sợ không kịp nữa."
" Xuất binh?"
" Đúng vậy." Ân Ly kiên quyết: " Ta hiện giờ chỉ có thể tin tưởng vào thừa tướng, thay ta sử dụng thứ này thật tốt.

Tất cả việc này đều do ta ra lệnh, nếu phụ hoàng trách phạt xuống, ta sẽ tự mình lĩnh tội, không làm liên lụy đến kẻ khác.".


Bình luận

Truyện đang đọc