PHỤ HOÀNG CỦA TA LÀ TUYỆT ĐỐI



" Đệ làm gì vậy, còn không tránh ra?"
Tử Khuynh khó xử đứng phía trước không cho Y Tuyết vào phòng của Minh Khiêm, y ngần ngại: " Tỷ tỷ, bây giờ có thể không tiện."
" Không tiện? Tại sao lại không tiện?" Y Tuyết nhăn mày: " Ta đã nghe nói chuyện người Thương Lăng vào đêm qua, bây giờ đã là tình hình nào rồi, không lý nào Vương gia vẫn còn trong phòng chưa ra chứ?"
" Việc đó...!thật ra vương gia đã ra lệnh rồi, tỷ cũng không cần lo lắng."
" Còn có chuyện muốn không cho ta biết sao? Tránh ra đi, cho dù thật sự chọc giận vương gia ta cũng sẽ nhận lỗi về mình, không liên lụy đệ."
" Chờ..." Bị Y Tuyết đẩy sang một bên, Tử Khuynh liền nói theo: " Nhưng hiện tại bên trong còn có thái tử nên tỷ không thể vào đâu."
Y Tuyết ngừng chân lại, nàng làm lạ: " Thái tử? Y làm gì trong phòng vương gia?" Chợt nhớ đến kẻ không rõ mặt đột nhập đêm qua, Y Tuyết siết tay: " Ra là vậy, bọn họ ngay từ đầu muốn gây bất lợi cho chúng ta?"
" Cái đó..."
" Nếu đã biết chuyện đệ còn ở đây ngăn cản ta? Đám người triều đình đó chẳng ai là tốt cả."
Tử Khuynh gãi đầu: " Không phải như tỷ nghĩ đâu, thật ra đêm qua thái tử cũng có mặt lúc mọi người bàn kế sách đối phó người Thuơng Lăng.

Điện hạ còn nói muốn giúp đỡ chúng ta nhưng không ngờ lại khiến Vương gia tức giận, mọi người đều bị đuổi đi, sau đó..."
" Sau đó?"
" Sau đó thì không biết vì sao vương gia giống như muốn giết người vậy, vô cùng đáng sợ, người mang thái tử điện hạ trở về phòng.


Đến bây giờ đều không biết xảy ra chuyện gì."
" Vương gia tức giận, nhưng chỉ bắt người đi...?" Theo tính cách của Minh Khiêm, nếu thật sự không vào mắt kẻ nào đó, hắn còn không đuổi đi thật xa sao lại có chuyện mang trở về phòng mình.

Lại nhớ đến vẻ ngoài của tên thái tử kia, đến cả nàng lần đầu tiên nhìn thấy cũng đã bị vẻ đẹp của y làm si người: " Không lý nào vương gia lại...?"
" Tỷ tỷ?"
" Không được, ta phải vào trong."
" Khoan, tỷ..." Tử Khuynh muốn ngăn Y Tuyết lại, nhưng họ chỉ mới quay đầu đã phát hiện ra Minh Khiêm đã y phục chỉnh tề đứng bên ngoài cửa từ bao giờ: " Vương...!vương gia."
Y Tuyết hơi cúi đầu: " Vương gia, người dậy rồi?"
" Các ngươi ồn ào cái gì?" Minh Khiêm lớn tiếng: " Không phải ta đã nói không cho bất cứ kẻ nào tự ý ra vào, như vậy còn muốn trái lệnh.

Tử Khuynh ngươi có đang làm tốt việc của mình không?"
Tử Khuynh vừa nghe thấy tên mình đã giật bắn người, Y Tuyệt thẳng thắng chen vào: " Y Tuyết tự ý xông vào, đệ ấy vốn không đủ khả năng ngăn cản.

Y Tuyết chỉ muốn biết vì sao người còn giữ thái tử bên cạnh, y không phải là người hoàng đế cử đến, không phải nên đề phòng hơn bất cứ ai?"
" Từ khi nào bản vương cần phải giải thích cho ngươi việc mình làm?" Minh Khiêm gắt giọng: " Người đâu, mang Y Tuyết trở về phòng, không có lệnh của ta không được ra ngoài nửa bước."
" Vương gia?" Y Tuyết ngạc nhiên vì vẻ mặt lạnh lùng của Minh Khiêm, nàng không ít lần làm trái ý, thậm chí làm những việc hắn kiêng kị cũng chỉ tức giận cho qua: " Người sắp phải ra trận lại không cho Y Tuyết ra ngoài, người sao có thể lại như vậy?"

" Tỷ Tỷ."
" Tránh ra." Tử Khuynh lo lắng kéo tay thì bị nàng hất ra, Y Tuyết nhìn Minh Khiêm: " Ta không thể để người đi như vậy! Vương gia, cầu xin người đưa Y Tuyết đi cùng có được không?"
" Ngươi làm trái lệnh, còn muốn cùng ta lên chiến trường?"
" Y Tuyết từ khi được vương gia cứu mạng, mười mấy năm trước đã chưa từng rời xa khỏi người, ta cam tâm tình nguyện làm mọi việc.

Y Tuyết không thể để vương gia đi mà không có mình, ta không..."
Minh Khiêm trầm giọng: " Còn không mau đưa đi?"
" Tỷ tỷ, đừng khiến vương gia tức giận thêm nữa." Tử Khuynh nói với Y Tuyết vừa lại hướng quân lính gật đầu ra ý.

Y nói nhỏ với Y Tuyết: " Tỷ trước nên trở về được không? Đệ sẽ tìm cách giúp tỷ ra ngoài."
Đợi Y Tuyết chịu trở về phòng mình Tử Khuynh mới an tâm tỷ tỷ sẽ không làm vài chuyện ngu ngốc nữa, y vừa định giúp nàng ta nói vài lời thì lại thấy một người nữa từ bên trong đi ra.
Ân Ly trên người là ngoại y của Minh Khiêm, vì cơ thể so với hắn nhỏ hơn rất nhiều nên chỉ một tầng áo bên ngoài cũng đủ phủ từ cổ đến chân y.

Ân Ly thật ra đi cùng Minh Khiêm, nhưng vì vừa rồi không tiện lộ diện nên chờ khi Y Tuyết đã đi mới bước ra: " Vị cô nương đó, chính là người đón chúng ta ở Hằng Dương.

Dường như đối với thái tử như ta, có chút ác cảm?"

" Là vì ta cùng Minh Hạo trước nay không hòa thuận, cô ta cũng vì vậy đối với người ở triều đình có nghi ngờ, không phải do ngươi."
" Ta đương nhiên có thể nhìn ra, dù sao ta cũng chỉ vừa đến, sẽ không làm gì khiến Y Tuyết cô nương không thuận mắt.

Nếu có cũng chỉ là vì người thôi không phải sao?" Ân Ly nhìn Minh Khiêm: " Người thật ra không muốn cô ấy cùng mình đi lần này là vì sợ sẽ có nguy hiểm, nhưng cũng đâu cần phải lớn tiếng như thế."
" Nếu không làm vậy, với tính cách của cô ta nhất định sẽ không chịu nghe lời."
" Người từ lúc nào trở nên nóng tính như vậy, lúc bé không phải rất đáng yêu và nghe lời hay sao?" Ân Ly mỉm cười: " Nhưng cho dù thay đổi bao nhiêu vẫn là một người luôn lo nghĩ cho người khác, cũng giống như với vị cô nương kia.

Ta biết rất rõ nếu để cho vương gia biết thân phận của mình, người chắc chắn sẽ không giữ ta lại Huyền Bắc Linh."
" Huyền Huyền." Minh Khiêm kéo tay Ân Ly: " Ngươi lại dùng cách này với ta? Không được, ngươi không cần trở về nơi đó.

Ta bây giờ có thể bảo vệ được ngươi, ta nhất định không để ngươi có chuyện gì."
" Huyền Huyền?" Tử Khuynh ngạc nhiên khi nghe Minh Khiêm gọi cái tên này, y làm lạ: " Thái tử điện hạ là Huyền Huyền kia? Không thể nào...!mình từ khi được vương gia thu nhận đã thường nghe người gọi cái tên này mỗi khi gặp ác mộng, sao có thể là thái tử được." Tuy đầy sự hiếu kỳ, nhưng Tử Khuynh vẫn biết mình không thể cứ ở lại hóng chuyện.

Tính khí vương gia y cũng không phải không biết, nghĩ xong lại âm thầm rời đi.
Ân Ly trầm mặt: " Huyền Bắc Linh đang đối mặt với việc bị người Thương Lăng đánh chiếm, triều đình lại có nội địch âm thầm trong bóng tối.

Cả vương gia và phụ hoàng đều là những người quan trọng đối với ta, nếu không nhanh chóng trở về ta sợ rằng..."
" Hoàng cung đó nếu ngươi đã thoát khỏi vì sao vẫn muốn quay lại, tại sao? Ta năm đó vì tin tưởng hắn có thể cứu được ngươi...!ta làm sao có thể lại..."

" Vương gia." Ân Ly nhìn thẳng Minh Khiêm: " Tình hình lúc này không còn như trước, hoàng cung không còn là nơi giam cầm mà là nhà của ta, nơi ta phải trở về."
" Nơi ngươi phải trở về? Cho dù nơi đó từng khiến ngươi đau khổ bao nhiêu, phải chịu đựng những gì...."
" Nhưng đó cũng là nơi chứa đựng toàn bộ những ký ức vui vẻ nhất của tất cả chúng ta không phải sao? Ta, người, hoàng thượng và cả những người khác."
"..."
" Thập nhị hoàng tử." Ân Ly nhìn vẻ mặt mất mát khó xem của Minh Khiêm, y thở dài rồi ôm hắn: " Con người ta mãi mãi vẫn không thể nào thay đổi, trước kia vì tam hoàng tử.

Cho dù ta biết đó là một sự lựa chọn hết sức ngu ngốc, ta đã từng hối hận nhưng đó mới chính là con người của ta."
" Huyền Huyền!"
" Khi ta nhận ra mình trở lại với cuộc sống này dưới thân phận là thập hoàng tử, là nhi tử của hắn.

Ta đã quyết định...!tuyệt đối chỉ có thể là hắn." Ân Ly mỉm cười: " Không giống trước kia, lần này chính là do bản thân ta lựa chọn, cho dù sai lầm ta nhất định sẽ không hối hận."
Minh Khiêm siết nắm tay, Ân Ly thật ra có phải đã biết tình cảm của hắn? Có phải y muốn khẳng định sự chọn lựa của mình trước khi hắn kịp nói ra: " Nếu như Huyền Kỳ ngày trước cũng có thể thành thật với bản thân mình như ngươi, có lẽ y hiện tại đã có thể cùng với Minh Hạo sống thật tốt."
" Như bây giờ không phải cũng rất tốt sao?"
"...!" Minh Khiêm trầm mặt hồi lâu rồi buông Ân Ly ra: " Ta biết nơi này đã không còn an toàn nữa, ta không thể giữ ngươi ở lại.

Huyền Huyền, sau khi tiêu diệt toàn bộ bọn người Thương Lăng trên bắc địa, ta nhất định quay về tìm ngươi."
" Được, ta chờ người, nhất định không được chết.".


Bình luận

Truyện đang đọc