PHU NHÂN, HÔM NAY CHỊ ĐÃ THÍCH EM CHƯA?

Đinh... thang máy cũng đến nơi, cửa chậm rãi mở ra, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, lúc Kỳ Thanh và Tần Phụ Tuyết đi ra thang máy cũng vừa lúc Lục Uyển Đình kết thúc cuộc họp với cấp lãnh đạo từ trong phòng họp đi ra.

Lục Uyển Đình liếc nhìn qua thang máy, thấy người bước từ thang máy đi, cô lập tức đi qua, đến trước mặt Kỳ Thanh, Kỳ Thanh cười đem bó hoa trong tay đưa ra, "Tặng cho chị."

Một bó hoa bách hợp trắng.

Lục Uyển Đình nhận hoa, thuận tay nắm lấy tay Kỳ Thanh, "Cảm ơn em." Ánh mắt nhìn qua người bên cạnh Kỳ Thanh, cũng đang ôm bó hoa trong tay.

Vẫn là hoa hồng.

Trợ lý Tô đứng tại chỗ, ở xa xa mà nhìn Tần Phụ Tuyết, khoé miệng bất giác mà cong lên, nghĩ tới muốn đi qua nhưng lại chần chờ.

Người đứng ở cửa thang máy cũng nhìn cô.

Trợ lý Tô quyết định đi qua, tâm vừa lo lắng vừa bất an.

Cô đứng trước mặt Tần Phụ Tuyết, Tần Phụ Tuyết một câu cũng không nói, đem bó hoa hồng phấn trong tay đưa cho cô, khuôn mặt còn mang theo vẻ lạnh lùng.

Những người họp chung, không có ai quen biết Tần Phụ Tuyết, cho nên khi thấy có người tặng hoa trước mặt trợ lý Tô, mà còn đưa trước mặt Lục tổng, cho nên mọi người cùng nhau ném ánh mắt tò mò sang đây.

Mặt của mọi người đang rất nhiều chuyện.

Trợ lý Tô khắc chế xúc động trong lòng, ôm hoa cười với Tần Phụ Tuyết, "Hoa này là tặng cho tôi sao?"

Hoa đã ôm trong lòng, không phải đưa cho cô thì đưa cho ai?

Tần Phụ Tuyết gật đầu, "Ân."

Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh đi vào văn phòng, trợ lý Tô ôm hoa hồng rồi kéo người tặng hoa đi vào văn phòng trợ lý của cô luôn.

"Sao hôm nay em lại có nhã hứng nghĩ đến việc tặng hoa cho tôi?" Đi vào văn phòng, trợ lý Tô đóng cửa lại, đặt hoa lên bàn rồi ôm lấy Tần Phụ Tuyết.

Rèm trong văn phòng còn chưa kéo lại, đối diện là thư ký nhỏ liếc mắt thấy được tình huống bên này. Tần Phụ Tuyết mắt nhìn thư ký nhỏ, cô bé đang lén nhìn hai người lập tức cúi đầu tránh né ánh mắt của cô, Tần Phụ Tuyết thu hồi ánh mắt quay lại cười trợ lý Tô, hành động bây giờ so với người ở hành lang như hai người, "Nhìn thấy hoa lập tức nghĩ đến chị."

"Không phải là Kỳ tổng nói em mua đấy chứ?" Trợ lý Tô nghĩ đến bó hoa bách hợp Kỳ Thanh ôm trong tay kia.

"Không phải mà." Tần Phụ Tuyết nói cho cô, "Là em tự mình muốn tặng hoa cho chị."

Hai người nói chuyện, thư ký Phó lại lén quan sát, Tần Phụ Tuyết phát hiện cho nên đẩy tay trợ lý Tô ra, đi qua kéo tấm rèm hạ xuống.

Trợ lý Tô cũng đi theo.

Kéo xong tấm rèn, Tần Phụ Tuyết xoay người, trợ lý Tô cong môi cười, lại ôm tiếp.

Bên cạnh là sô pha mềm mại, ngồi xuống phát ra tiếng cọ, trợ lý Tô kéo Tần Phụ Tuyết ngồi trên sô pha, ấn lấy bả vai cô.

"Trợ lý Tô..." Tần Phụ Tuyết bị trợ lý ấn ở trên sô pha, vừa mới mở miệng thì trợ lý Tô đang kề sát môi cô, nhẹ nhàng mà hôn lên đó.

Hiện tại, trợ lý Tô đã hiểu rõ vì sao Lục tổng và Kỳ tổng ở trong văn phòng mấy tiếng mà hôn nhau.

Ai nhìn thấy bạn gái của mình, làm sao mà nhịn không hôn cho được chứ?

Nhưng mà Tần Phụ Tuyết có thể nhịn.

Cô đẩy trợ lý Tô ra, vẻ mặt nghiêm túc cự tuyệt, "Chỗ này là văn phòng, chị đừng có làm như vậy."

Sự việc phát sinh ở đây làm trong lòng Tần Phụ Tuyết bỗng có một cảm giác như đang dùng quy tắc ngầm trong văn phòng.

Người ở trước mặt ngượng ngùng không cho trợ lý Tô hôn không cho ôm, chỉ mới vừa bước chân vào con đường đi làm việc giờ hành chính, không muốn bị gắn cái mác người mới leo trên người bà chủ.

"Được, không làm vậy nữa mà." Trợ lý Tô cười dựa vào lòng ngực, ôm lấy eo của cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo, "Vậy em để tôi ôm một cái."

Mắt Tần Phụ Tuyết liếc qua eo mình, "Chị không cần làm việc sao?"

"Tôi có thể lén lười một lúc." Trợ lý Tô nhắm mắt nghe tiếng tim đập của Tần Phụ Tuyết, "Có Kỳ tổng ở đây, Lục tổng sẽ không kêu tôi."

Lục tổng không kêu cô nhưng mà Lục nhị tiểu thư sẽ gọi.

Lục Vân Tạ không thèm gõ cửa, trực tiếp mở cửa đi vào, trên tay còn cầm kẹo hỷ, nhìn hai người trên sô pha ôm nhau, Lục Vân Tạ bước chân ra khỏi văn phòng nhìn nhìn.

Đây đúng là văn phòng trợ lý.

Lá gan trợ lý Tô lớn thật, dám đem bạn gái đến văn phòng sao?

Hai người ở trên sô pha nhìn thấy Lục Vân Tạ liền tách ra, trợ lý Tô xấu hổ, "Nhị tiểu thư."

"Kẹo hỷ của chị tôi." Lục Vân Tạ cầm túi kẹo sau đó nói, "Hai người tiếp tục đi, không cần quan tâm tới tôi."

Lúc đi ra văn phòng, Lục Vân Tạ còn nhắc nhở hai người, "Đúng rồi, lần sau nhớ khoá cửa nha."

Không phải ai cũng sẽ nhớ chuyện gõ cửa trước khi đi vào.

Có một vết xe đổ ở văn phòng trợ lý Tô, lúc Lục Vân Tạ đi đến văn phòng chị mình, cô gõ cửa, đợi một lát mới đi vào.

"Chị, kẹo hỷ." Lục Vân Tạ cầm kẹo hỷ đi vào văn phòng, thấy chị cô và chị dâu đang cùng nhau cắm hoa.

"Kẹo hỷ của chị mà em còn muốn chia sao?" Lục Uyển Đình liếc nhìn em gái, tiếp tục đùa nghịch với mấy bông hoa bách hợp.

Lục Vân Tạ đi đến bên cạnh các cô, Kỳ Thanh nhận lấy kẹo hỷ, cười nói "Lục tổng, đây là kẹo hỷ của em."

Lục Uyển Đình hơi hơi mỉm cười, quay sang nhìn Kỳ Thanh, "Kẹo hỷ của em với ai vậy, Kỳ tổng?"

"Của em với chị."

Lục Vân Tạ: "..."

Nô tỳ cáo từ, không quấy rầy.

Lục Vân Tạ đi rồi, Kỳ Thanh từ trong túi lấy một viên kẹo sô cô la đút cho Lục Uyển Đình.

Viên kẹo sô cô la chính là vị rượu, cắn một cái, đầu lưỡi có thể nếm được mùi rượu, Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, trao cho cô một nụ hôn vừa ngọt lại nồng nàn mùi rượu.

Trong miệng Kỳ Thanh tràn ngập hương vị của Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình cười nói, "Kẹo do phu nhân nhà chị chọn ăn thật ngon."

"Chị còn muốn nữa không?" Sắc mặt Kỳ Thanh ửng đỏ.

Ánh mắt Lục Uyển Đình lập tức sáng lên, cố ý đè thấp giọng nói lại mang theo chút khàn khàn, trêu ghẹo ngọn lửa nhỏ trong lòng Kỳ Thanh, cô ừ nhẹ, "Ừ, chị vẫn còn muốn ăn nữa."

Sao mà có thể nói kiểu muốn ăn kẹo mà giống như muốn ăn người ta vậy.

Kỳ Thanh lại lấy ra một viên nữa, lần này là kẹo sữa.

Lục Uyển Đình để Kỳ Thanh dựa vào sô pha, hương vị sữa trên đầu lưỡi hai người mà tan ra, nụ hôn ngọt ngào quấn lấy cả hai.

Sô pha vừa mềm lại đàn hồi, buổi sáng cũng đã có người lau qua, còn mang theo mùi hương dễ ngửi, hai người từ ngồi chuyển thành năm, Lục Uyển Đình kéo Kỳ Thanh nằm trên lòng ngực cô, máu nóng trong người dâng lên khó có thể khắc chế, cô xoa xoa tóc Kỳ Thanh, để giảm bớt.

Kỳ Thanh nhẹ thở dốc, cô lấy tay chống lên sô pha, giảm bớt trọng lực cho Lục Uyển Đình, cô hỏi Lục Uyển Đình, "Chị còn có nhiều việc làm phải không?"

"Đúng rồi." Lục Uyển Đình nhìn về phía bàn làm việc, "Đây là quý cuối của năm rồi, phải xem tiến độ hoàn thành các dự án, báo cáo kinh doanh của các công ty con, rồi báo cáo quý nữa. Chị vẫn chưa xem xong."

Kỳ Thanh đau lòng cho người thương, "Vất vả cho chị rồi."

"Ừ, rất vất vả." Lục Uyển Đình khoanh tay lại, nhìn Kỳ Thanh không chớp mắt cùng với ánh mắt đáng thương cần được yêu thương, "Cho nên, muốn em đến đây với chị nhiều hơn."

Ánh mắt này quá câu người, Kỳ Thanh lại bị người này câu tâm, cô cúi đầu hôn Lục Uyển Đình, "Nếu rảnh em sẽ đến liền."

Thời gian cô ở tập đoàn Lục Thị bây giờ sắp đuổi kịp thời gian cô ở công ty mình rồi.

Lục Uyển Đình vuốt ve gương mặt Kỳ Thanh vỗ về, cười ôn nhu với cô, "Phu nhân, em thật tốt." Một cái tay khác lén chui vào trong áo Kỳ Thanh.

Giây tiếp theo, Kỳ Thanh ngồi dậy, còn kéo cô dậy theo, "Chị mau đi làm việc đi, đừng có mà ở đây lộn xộn nữa."

Lộn xộn nữa chắc đến giờ ăn trưa luôn quá.

Lục Uyển Đình sửa lại quần áo bị làm loạn, "Chị làm việc vậy còn emt hì sao?"

"Em ở đây chờ chị đi ăn trưa." Kỳ Thanh ngồi cách xa một tí, "Ăn trưa xong em về lại công ty tiếp tục làm việc."

Chiều nay, cô cần phải đi gặp hai khách hàng, thời gian sắp xếp rất kín, đoán chừng tối nay có thể về nhà trễ.

Hiện tại, có thể bớt chút thời gian, có thể ở lại với Lục Uyển Đình một lát.

Lục Uyển Đình đi xem văn kiện, Kỳ Thanh cũng không nhàn rỗi, ngồi trên sô pha ôm điện thoại xem bảng báo giá sản phẩm của giám đốc bộ phận gửi cho cô.

"Đúng rồi, Phụ Tuyết và trợ lý Tô đã ở chung với nhau." Kỳ Thanh xem được một nửa, nhớ tới việc Tần Phụ Tuyết mời cô ăn cơm, cho nên mới nghĩ đến chuyện hai người kia ở chung.

Lục Uyển Đình ngước mắt nhìn, "Tiểu Tô có nói với chị."

Hai cái người này, đến việc ở chung mà cũng nói cho các cô nghe.

Lục Uyển Đình cong môi cười, "Sau cổ tiểu Tô còn có dấu hôn nha."

Kỳ Thanh nhớ rõ vừa rồi gặp trợ lý Tô, tóc còn xõa ngang vai, không có cột tóc lên, cho nên không thể thấy được phía sau cổ trợ lý Tô.

"Làm sao mà chị biết được vậy?" Đừng nói trợ lý Tô không chỉ có đem chuyện ở chung nói cho Lục Uyển Đình nghe, còn đem chứng cứ Tần Phụ Tuyết lưu lại trên người cô để làm bằng chứng cho Lục Uyển Đình xem à?

Thoạt nhìn thì trợ lý Tô không giống người như vậy a.

"Lơ đãng thấy." Lục Uyển Đình cười cười, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.

Lại trong chốc lát, cô đứng lên.

Lục Uyển Đình mở két sắt ra, Kỳ Thanh nghe được động tĩnh lập tức ngẩng đầu nhìn, cô nghĩ là Lục Uyển Đình chỉ lấy văn kiện quan trọng cho nên cũng không chú ý mấy nên tiếp tục làm việc của mình.

Lục Uyển Đình đóng két sắt lại, sau đó đi đến chỗ của cô.

"Kỳ Thanh." Gương mặt ôn nhu của Lục Uyển Đình nhìn người đang ngồi trên sô pha, sau đó lại nhìn mu bàn tay.

Kỳ Thanh ngẩng đầu, "Hửm?"

Dưới sô pha được lót một tấm thảm nhung mềm mại, Lục Uyển Đình quỳ một gối xuống sàn, lấy cánh tay đang để ở phía sau lưng ra tới.

Trong tay cô cầm một chiếc hộp.

Kỳ Thanh ngây ngốc, tình huống gì đây? Không phải đã cầu hôn xong rồi sao?

Lục Uyển Đình muốn cầu hôn lần nữa à?

Lục Uyển Đình cười mở hộp nhẫn ra, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương lớn ở bên trong, cô càng ngốc hơn.

Cặp nhẫn này không phải là cặp nhẫn thiết kế Từ đang làm sao?

Nhưng mà so với bản vẽ thì lại lớn hơn nhiều a.

"Chị đã bảo thiết kế Từ sửa lại bản thiết kế, dùng kim cương lớn hơn một chút."

Viên kim cương này không phải lớn hơn một chút, Kỳ Thanh cạn lời.

Lục Uyển Đình đem hộp nhẫn đặt trên sô pha, lấy một chiếc trong đó ra, nâng tay phải Kỳ Thanh lên: "Vốn dĩ chị định lấy chiếc nhẫn này cầu hôn em, nhưng mà không ngờ em lại làm trước một bước."

Tay cả hai người đều tương tự nhau, Lục Uyển Đình cẩn thận mà mang chiếc nhẫn lên ngón áp út trên tay phải Kỳ Thanh.

Độ lớn nhỏ vừa phải.

"Hôm chúng ta tổ chức hôn lễ, sẽ dùng đôi nhẫn kim cương này để trao đổi." Lục Uyển Đình buông tay ra, "Em cảm thấy sao?"

Dưới ánh nắng mặt trời, viên kim cương này càng rực rỡ chói mắt, Kỳ Thanh nhịn không được mà cười rộ lên, "Chị có thấy nó lớn quá không?"

"Lớn như vậy, mọi người mới có thể thấy rõ, chúng ta đang trao đổi nhẫn nha."

Lục Uyển Đình cười đứng lên, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Thanh, Kỳ Thanh tháo nhẫn, đặt nhẫn lại vào trong hộp, sau đó lại hôn lên mặt Lục tổng nhà cô một cái.

"Được, hôm tổ chức hôn lễ, chúng ta dùng cặp nhẫn này."

Kỳ Thanh đặt tay trái mình vào trong tay phải Lục Uyển Đình, so với chiếc nhẫn kim cương lớn kia, thực ra cô lại thích chiếc nhẫn được khảm sáu viên kim cương nhỏ, đang được đeo trên ngón áp út của mình, không có bất tiện, còn mang lên mọi lúc mọi nơi để ai cũng biết được các cô đã kết hôn.

Thử nhẫn xong, Lục Uyển Đình quay trở lại bàn làm việc, đặt nó vào trong năng kéo, thói quen của cô hay kéo ngăn kéo thứ hai ra để đồ, không cẩn thận để cho Kỳ Thanh thấy được hộp nhẫn khác trong ngăn kéo ở trong đó.

Muốn đóng lại cũng không còn kịp nữa rồi.

Kỳ Thanh chỉ cần nhìn một cái đã có thể nhận ra, đây là quà kỷ niệm của đại học Giang Lâm, bên trong còn có nhẫn kỷ niệm.

Lục Uyển Đình muốn thản nhiên không có việc gì mà đóng lại, nhưng mà Kỳ Thanh đè tay cô lại, "Đây là nhẫn tốt nghiệp của chị sao?"

Nhìn là đã muốn lấy ra xem rồi.

Lục Uyển Đình chột dạ, "Ừ." Cô lấy cái tay khác định đóng ngăn kéo, Kỳ Thanh một phát một đã lấy được chiếc hộp ra, "Em có thể xem nhẫn của chị không? Chiếc nhẫn của em không cẩn thận làm mất rồi."

Mỗi một chiếc nhẫn kỷ niệm đều giống nhau, điểm khác nhau duy nhất là bên trong nhẫn có khắc mã số sinh viên cùng với tên ghép vần.

"Không có gì đẹp đâu, nhẫn nào cũng giống nhau mà." Lục Uyển Đình nỗ lực làm mình bình tĩnh.

Kỳ Thanh vẫn mở ra nhìn.

Nhìn đến mã số sinh viên ở trên đó cùng với tên ghép vần, Kỳ Thanh khiếp sợ, "Nhẫn của em sao lại ở chỗ chị?"

Bình luận

Truyện đang đọc