PHU NHÂN, HÔM NAY CHỊ ĐÃ THÍCH EM CHƯA?

Chương 166: Nhịp nhàng

Đậu xe xong, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh ở trước cửa chờ em gái, Lục Vân Tạ đã không còn hoảng hốt, cô không nhanh không chậm mà đem xe dừng lại, tắt máy xe, bình tĩnh cởi dây an toàn, ung dung từ trên xe xuống.

Cô chỉ là đưa đồ ăn cho trợ lý Hoa thôi mà, đâu phải làm cái loại chuyện gì quá đáng đâu.

"Chị." Lục Vân Tạ đi qua, thân mật mà ôm lấy cánh tay Lục Uyển Đình, giọng điệu còn làm nũng, "Giờ này kêu em đến đây, em muốn ở lại nhà hai người ăn tối."

Lục Uyển Đình trầm mặc hai giây, lúc nãy quên suy xét đến chuyện này.

Ăn tối thôi mà, không phải qua đêm, thôi kệ mang em gái lên lầu rồi tính tiếp.

Trên sô pha có ba người ngồi ổn định, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh ngồi đối diện Lục Vân Tạ, hai người cùng nhau nhìn Lục Vân Tạ, trong lòng cô bé như có cái gì đó rơi rớt, sao ánh mắt hai người này nhìn như đang thẩm vấn tội phạm vậy?

Không đợi thẩm vấn, Lục Vân Tạ đã chủ động đưa bằng chứng trước toà, giọng nói nhẹ nhàng, "Em đến công ty tìm trợ lý Hoa, hôm trước chẳng phải em lỡ làm cô ấy bị trật eo sao, vừa vặn đi qua bên đó, cho nên mua cái gì đó cho cô ấy ăn."

Lục Vân Tạ lười biếng dựa vào sô pha, bắt chéo chân, "Nhìn cái mặt của trợ lý Hoa đã biết cô ấy thích ăn gì." Mắt cô nhìn qua Kỳ Thanh, "Hơn nữa, Kỳ Thanh đã nói cho em biết trợ lý Hoa thích ăn cái gì."

Lục - thẩm phán - Uyển Đình không thèm để ý vụ án của cô em gái, mấy câu nói phía trước chỉ là ngụy biện nhưng mà chỉ cần nhắc đến hai từ Kỳ Thanh lập tức quay sang hỏi, "Em biết trợ lý Hoa thích ăn gì?"

Biết ngay mà, thế nào cũng quay sang cô.

Kỳ Thanh buồn cười, tay vòng ra sau lưng Lục Uyển Đình, ôm lấy lòng, "Cô ấy là trợ lý của em, theo em lâu như vậy, đương nhiên em phải biết cô ấy thích ăn gì a."

Cô nhìn Lục Uyển Đình mà bật cười, "Nhưng mà so với trợ lý Hoa, em càng biết chị ăn cái gì a." Cô nói mấy cái ví dụ, không có cái nào mà Lục Uyển Đình không thích.

Kỳ Thanh đối với Lục Uyển Đình có hiểu làm cho tâm Lục Uyển Đình như hoa mới nở, liếc mắt nhìn em gái, Lục Uyển Đình cười nói, "Nhưng thích nhất vẫn là em."

Lục Vân Tạ, "....."

Thích nhất là ăn... Kỳ Thanh à?

Kỳ Thanh nghe hiểu liền, cơ thể tự giác mà nóng lên, buông Lục Uyển Đình ra bỏ chạy vào nhà bếp, "Hai người nói chuyện đi, em đi làm cơm tối."

"Dì Trương đâu? Dì ấy không tới sao?" Ánh mắt Lục Vân Tạ nhìn theo Kỳ Thanh đi vào nhà bếp, không nghe được Kỳ Thanh trả lời, Lục Vân Tạ không hề xem mình là khách, không chỉ ăn trực mà còn yêu cầu, "Buổi tối, có thể nấu cháo ăn không?"

"Em muốn ăn cháo sao?" Kỳ Thanh nhìn Lục Vân Tạ.

Lục Vân Tạ gật gật đầu, "Cháo hải sản, đã lâu không có được cháo chị nấu."

"Được, vậy tối nay nấu cháo hải sản."

Chị dâu và em chồng nói chuyện, người bên ngoài ngồi nghe cảm giác có chút ái muội, mà người bên ngoài bị hai người bỏ rơi, lại bắt đầu ăn dấm, Lục Vân Tạ quay đầu nhìn biểu cảm của chị mình, nhịn không được cười thành tiếng, ngồi qua hỏi, "Chị chưa được ăn cháo hải sản chị dâu nấu sao?"

Lục Uyển Đình không muốn trả lời.

Cô đứng dậy đi vào nhà bếp hỗ trợ, cháo rất đơn giản, không cần phụ bếp, Kỳ Thanh bảo Lục Uyển Đình rời đi, "Chị và Vân Tạ nói chuyện đi, nói không chừng mùa xuân về trên người Vân Tạ rồi."

Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, hai tay vòng lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng mình, cơ thể của hai người thân mật khăng khít dán lên nhau.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp bao phủ lấy nhau, Kỳ Thanh nhấp môi cười, lén hôn Lục Uyển Đình, thấp giọng hỏi, "Lát nữa mới đi ra sao?"

Giọng nói đó câu Lục Uyển Đình đến gần, cô cũng dùng tông giọng nhỏ đó mà ừ một tiếng.

Hai người đem em gái quăng ở phòng khách, đứng ở trong bếp mà hôn nhau nồng nhiệt.

Hôn không bao lâu, Kỳ Thanh đẩy Lục Uyển Đình ra, nhưng mà Lục Uyển Đình vẫn chưa đã thèm, giống như đứa bé chưa được cho ăn no, ánh mắt thòm thèm dừng trên môi Kỳ Thanh.

Để cho em gái rời khỏi đây càng sớm càng tốt, Lục Uyển Đình đành áp xuống ý định muốn thân mật, "Thật sự không cần chị hỗ trợ sao?"

"Không cần đâu." Kỳ Thanh đẩy cô ra khỏi nhà bếp.

Nấu cháo hải sản đương nhiên là nấu cháo trước rồi mới cho hải sản vào, Kỳ Thanh lấy lượng gạo đủ ba người ăn, đem gạo vo sạch rồi cho vào nồi cơm điện, sau đó đổ nước vào nửa nồi, thiết lập chế độ nấu cháo.

Cách nhà Kỳ Thanh 2km có một cửa hàng bán hải sản tươi sống, lúc trước Kỳ Thanh cũng đã từng đặt đồ ăn ở đây, từ lúc đặt hàng đến lúc nhận hàng, không quá hai phút, tốc độ như vậy cũng nhanh rồi.

Lục Uyển đình cùng Lục Vân Tạ đang nói chuyện, đề tài vẫn là trợ lý Hoa, Kỳ Thanh từ trong bếp đi ra, cầm điện thoại đang đặt ở trên bàn lên đặt hải sản.

Thấy được tin nhắn Ôn Nguyệt gửi đến là kế hoạch tổ chức hôn lễ, nhìn thời gian gửi đến là lúc cô và Lục Uyển Đình đang hôn nhau trong bếp, Kỳ Thanh trả lời ngắn gọn để Ôn Nguyệt biết cô đã nhận được tin nhắn.

Ôn Nguyệt lập tức nhắn lại, giống như đang chờ phản hồi của cô, [Chỗ nào cần sửa hay muốn thêm cái gì, có thể nói tôi biết, tôi sẽ sửa.]

Kỳ Thanh trả lời lại được, click mở ra cửa hàng hải sản, chốt đơn mua tôn và cua.

"Vì sao nhân lúc bọn chị không ở đó mà em đi tìm trợ lý Hoa?" Lục Uyển Đình đẩy con bé đang ngã vào người mình ra, "Sợ được bọn chị biết cái?"

"Tại chị lúc trước nói em thích trợ lý Hoa, em không phải sợ chị hiểu lầm sao?" Lục Vân Tạ lại dính dính lên người Lục Uyển Đình, dựa lên vai, "Hơn nữa cũng gặp hai người rồi a."

Nếu đã ở bãi đỗ xe chắc chắn lúc cô đi vào đã bắt gặp được rồi.

"Em thực sự không thích trợ lý Hoa sao?" Chờ bên cửa hàng giao hải sản qua, Kỳ Thanh cũng gia nhập.

"Không thích!" Lục Vân Tạ làm bộ dạng xin hai người tin tưởng em đi, "Nếu em thực sự thích trợ lý Hoa, cái đêm mà cô ấy đưa em về đã phát sinh ra chuyện lớn rồi."

Lý do thoái thác của cô rất thuyết phục, "Ngủ cùng với người mình thích, không có khả năng nhịn mà không làm chuyện gì cả."

Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình lặng lẽ nhìn nhau một cái.

Như vậy cái đề tài thích đã kết thúc, Lục Vân Tạ đem việc thuyết trình luận văn tốt nghiệp ra, "Chị, ngày 1 tháng 12 danh sách thuyết trình luận văn tốt nghiệp đã có, em phân ở tổ A, có bốn giảng viên."

Thật sự thảm mà, tổ khác thuyết trình chỉ có ba giảng viên chấm điểm, vậy mà tổ của cô lại bốn người, thêm một giảng viên có nghĩa là thêm một ý kiến.

"Luận văn tốt nghiệp đã làm xong hết sao?" Nói đến học tập, Lục Uyển Đình như phụ huynh, nhìn thấy em gái bất an, cô sờ sờ cái đầu nhỏ mà trấn an, "Giảng viên sẽ căn cứ vào đề tài thuyết trình của em để chấm điểm, không cần phải lo lắng quá."

Trước mặt Lục Vân Tạ chính là hai vị tốt nghiệp đại học ở Giang Lâm, biết rất rõ kịch bản của trường học, nói đến việc thuyết trình luận văn chủ yếu là kỹ năng viết và phân tích, cũng như đối đáp lại những vấn đề ở trong đó, chỉ cần thành thục trả lời, bản thân đã nắm kỹ luận văn do chính mình làm không có vấn đề gì. Rất dễ thông qua.

Loay hoay thì bên giao hải sản cũng giao đến, Kỳ Thanh vào nhà bếp xử lý tôm và cua, chờ cháo nấu mềm lại, mới bỏ tôm cua vào trong nồi.

Cô đứng ở bếp nhìn nhìn, mười phút sau, cháo đã nấu xong.

Kỳ Thanh bưng cháo từ trong bếp ra, người trên sô pha nói chuyện ngưng lại, không cần cô phải gọi, tự giác mà đến bàn ăn.

Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình ngồi một bên, Lục Vân Tạ ngồi đối diện hai người, cô múc một muỗng cháo thổi thổi, còn chưa ăn đã khen, "Thật thơm, hương vị vẫn ngon giống trước đây."

Nghe cái từ trước đây, nghe sao mà ái muội dữ vậy? Kỳ Thanh cười cười.

Lục Uyển Đình múc muỗng nhỏ đưa vào miệng, cháo nấu đặc sệt, hương vị thơm ngon, không có mùi tanh của hải sản.

Lục Vân Tạ vẫn còn đang nói chuyện, Lục Uyển Đình ngước mắt liếc cô một cái, Lục Vân Tạ ăn mới có mấy muỗng lại bắt đầu khen Kỳ Thanh, cô không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở, "Lúc ăn cơm không cần nói chuyện."

Lục Vân Tạ cúi đầu cười trộm, cháo hôm nay còn bỏ thêm dấm a.

Ăn cháo xong, Lục Vân Tạ không có ý định rời đi, thậm chí còn ám chỉ muốn ở lại đây ngủ, "Chị dâu, phòng ngủ phụ của chị từng có người qua sao?"

Đúng là có người từng ở.

Kỳ Thanh nhìn nhìn Lục Uyển Đình, trả lời nhỏ tới mức có thể "Có."

Chữ có vừa mới phát ra khỏi miệng, Lục Uyển Đình lập tức nghĩ đến Dương Châm, nhìn ánh mắt của Kỳ Thanh, cô có thể xác định người đó chính là Dương Châm.

Vào được phòng ngủ phụ thì so với việc cô được ở phòng ngủ chính vẫn tốt hơn, Lục Uyển Đình tự an ủi bản thân mình.

"Chị nhìn xem, cũng không còn sớm nửa rồi, không mấy đêm nay tôi ngủ lại ở đây được không?"

Nhạc bản tin thời sự mới phát ra từ TV, MC trong TV mặt vô cảm mà đọc "Sau đây là bản tin thời sự trong nước.", Kỳ Thanh nghi hoặc, "Trễ sao?"

Lục Vân Tạ, "Rất trễ, chị nhìn xem bản tin thời sự cũng bắt đầu rồi."

Lục Uyển Đình, ".... Chị gọi Tiểu Lương đến đón em."

Không chờ Lục Uyển Đình gọi cho Lương Khiếu, Lục Vân Tạ đã ngoan ngoãn về nhà.

Em gái đi rồi, Kỳ Thanh tắt bản tin thời sự, đem phương án tổ chức hôn lễ mà Ôn Nguyệt gửi đến phản chiếu màn hình từ điện thoại lên tivi, sau đó hai người ngồi trên sô pha mà xem phương án tổ chức hôn lễ.

Phương án thiết kế theo hình thức 3D, dưới hình thức như vậy cả hai như đang trực tiếp tham dự hôn lễ của mình.

Kỳ Thanh tắt đèn, đem mô phỏng 3D xem lại một lần nữa, không hổ danh là đội tổ chức hôn lễ tốt nhất, sảnh tiệc xa hoa lộng lẫy, bầu trời xanh đen kết hợp với sao trời sáng chói, Kỳ Thanh ôm chặt Lục Uyển Đình "Em rất mong chờ hôn lễ của chúng ta a."

Mô phỏng 3D chỉ đánh thức cảm quan của cơ thể, nếu đoàn đội của Ôn Nguyệt có thể đem 3D chuyển 100% thành thực tế, Kỳ Thanh thử đặt mình vào trong buổi hôn lễ hôm đó thôi, nhất định so với phiên bản mô phỏng sẽ càng chấn động hơn.

Lục Uyển Đình cọ cọ sườn mặt cô, ở bên tai thì thầm, "Chị cũng chờ mong."

Trong bóng tối, Kỳ Thanh ngẩng đầu lên, nắm lấy góc áo Lục Uyển Đình, ánh mắt nóng bóng quyến rũ, "Em muốn nhìn chị mặc áo cưới, chắc chắn sẽ rất đẹp."

Các cô còn chưa chụp ảnh cưới, Kỳ Thanh nghĩ đến một cách có thể được nhìn Lục Uyển Đình mặc áo cưới sớm hơn, "Uyển Đình, chúng ta khi nào chụp ảnh cưới?" Cô chờ không kịp nữa rồi, thật sự rất muốn nhìn Lục Uyển Đình mặc áo cưới.

"Tháng 3 năm sau." Cơ thể bất giác nóng lên, áo của cô bị Kỳ Thanh nắm càng chặt, bả vai cảm giác bị chùng xuống, cơ thể mẫn cảm, Lục Uyển Đình khắc chế mình lại, "Em muốn chụp hình cưới sớm sao?"

"Có thể không?" Tay Lục Uyển Đình bắt đầu đụng chạm lên da Kỳ Thanh, Kỳ Thanh bị Lục Uyển Đình đụng chạm mà thỏa mãn, lúc này đây suy nghĩ lý trí cũng đã không còn để nghĩ đến việc thảo luận hôn lễ nữa, mà có một loại khao khát khác.

"Có thể, cái gì chị cũng nghe em." Giọng nói của Lục Uyển Đình khàn khàn, "Nhưng mà, áo cưới mặc vào ngày cưới và áo cưới lúc chụp hình không giống nhau..."

Chuyện thảo luận chuyển từ sô pha đến phòng ngủ...rồi làm tổ trong ổ chăn, còn thảo luận về vấn đề gì tự hai người biết.

.......

Cơm tối ăn xong, Tần Phụ Tuyết đi tắm, Tô Hoài Sương có tâm sự, ngồi trên sô pha mà thất thần, nghe tiếng nước trong nhà tắm, lại xúc động muốn cầu hôn Tần Phụ Tuyết.

Các cô ở chung với nhau nửa tháng, trước mắt thì chưa xuất hiện ta vấn đề bất cập, ở trên giường thì ngày càng nhịp nhàng.

Nửa tháng....

Tô Hoài Sương thu hồi lại ý định cầu hôn, trước mắt còn có một chuyện khác yêu cầu cô phải làm, chính là đổi một bộ khăn trải giường mới, các cô đã dùng nửa tháng rồi.

Tần Phụ Tuyết còn đang tắm rửa, Tô Hoài Sương đến chỗ khu để vật dụng trong nhà, lấy bộ khăn trải giường mới ra, tính toán trước khi Tần Phụ Tuyết tắm xong thì phải thay xong bộ khăn trải giường mới.

Nơi này là nhà của cô, vào phòng để đồ, cô phát hiện trong đó có thêm cái vali nhỏ.

Ở bên ngoài cái vali còn được phủ một cái khăn màu cà phê để chống bụi, Tô Hoài Sương nhìn về hướng nhà tắm, trong lòng tò mò, không biết Phụ Tuyết mang đến khi nào?

Đa số vali đều dựng đứng, mà cái vali này của Phụ Tuyết lại đặt nằm ngang, Tô Hoài Sương nhấc cái khăn chống bụi nhìn một cái, phát hiện ta không phải là một cái vali, mà là một cái hộp.

Nhìn rõ là biết hộp quà tặng.

Lòng hiếu kỳ dụ dỗ Tô Hoài Sương mở hộp ra, cái nắp vừa mở, nhìn đồ trong hộp, ánh mắt Tô Hoài Sương cứng lại, giây tiếp theo, đôi mắt đã ửng hồng.

Phụ Tuyết... mua cái áo cưới này lúc nào?

Chương 167: Sương Tuyết.

Dòng nước ấm xối lên người, làn da dưới ấm cũng biến thành hồng nhạt, Tần Phụ Tuyết nhắm mắt đối mặt với vách tường, đôi tay rũ bên người nắm chặt lại, nhớ tới những lời Kỳ Thanh nói.

Những hình ảnh hỗn độn rời rạc xuất hiện trong đầu cô, Tần Phụ Tuyết đem tóc ướt vén ra sau đầu, vuốt nước ở trên mặt, mở mắt ra thở gấp.

Chờ một khoảng thời nữa, chờ các cô ở chung được ba tháng, cô sẽ đem áo cưới cầu hôn Hoài Sương.

Tô Hoài Sương rưng rưng nước mắt mà cười, cô nhẹ nhàng vuốt chiết áo cưới, xem nó như một trân bảo, tay cảm nhận được sự mềm mại của tơ lụa, Tô Hoài Sương nhớ đến cảm giác mặc áo cưới vào hôm đó.

Áo cưới đặt ở đây không biết đã bao ngày, Tô Hoài Sương cẩn thận mà đóng nắp hộp lại, đem khăn phủ lên lại, sau đó đặt nó lại về vị trí ban đầu, làm như không phát hiện.

Cảm xúc kích động đã được kìm hãm lại, Tô Hoài Sương lau nước mắt trên mặt, trong khoé mắt còn đọng lại chút nước, cũng đủ cho người nhìn vừa nhìn đã biết được cô vừa mới khóc, huống chi là Tần Phụ Tuyết đã ở bên cô sớm chiều.

Muốn làm cho đối phương không phát hiện cũng khó.

Tiếng nước trong nhà tắm vẫn chưa dừng lại, Tô Hoài Sương biết rõ Tần Phụ Tuyết tắm mất bao lâu, sẽ không nhanh như vậy mà đã tắm xong, cô chớp chớp mắt, ánh mắt chuyển sang ngăn tủ để khăn trải giường, nhưng mà ánh mắt lại trở lại về chiếc hộp kia.

Cô lại mở hộp ra.

Trong lòng Tô Hoài Sương có một ý tưởng, cô cắn chặt răng, ôm hộp đi vào trong phòng ngủ.

Giờ này còn thay chăn đổi khăn gì nữa, hiện tại, cô muốn mặc váy cưới cầu hôn Tần Phụ Tuyết!

Tô Hoài Sương cởi bộ đồ ngủ ở nhà ra, dựa theo kinh nghiệm lần trước thử áo cưới mà mặc lại, cô ngồi ở mép giường, kéo áo cưới từ dưới lên trên.

Lúc trước có nhân viên hỗ trợ, sau khi mặc áo cưới vào, cô chỉ cần đứng một chỗ để nhân viên kéo khoá áo cưới ở phía sau lên là được. Hiện tại, những việc này phải tự tay cô làm.

Tô Hoài Sương vòng tay ra phía sau lưng, khó khăn mà kéo khoá áo cưới lên, cuối cùng cũng hoàn thành việc mặc áo cưới.

Nhẫn cô đặt ở tủ đầu giường, Tô Hoài Sương nhấc làn váy phết dưới sàn nhà lên, đi đến bên tủ đầu giường, cúi người kéo ngăn kéo ra, lấy chiếc nhẫn bên trong đó.

Chiếc nhẫn được đặt trong một cái hộp nhung màu đỏ rượu, viên kim cương ba cara, lúc mua có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến việc dùng nó, từ đau lòng thành phấn khích và hưng phấn.

Tiếng nước dừng lại, tâm Tô Hoài Sương căng thẳng, giờ phút này, cô mới chân chính cảm giác được cái gì gọi là kích động và hứng phấn, đi cùng đó là bất an.

Tần Phụ Tuyết tắm xong, trên người mặc áo ngủ, cầm khăn vừa đi ra ngoài vừa lau tóc.

Có vài giọt nước chưa kịp thấm vào khăn nhỏ xuống áo ngủ, Tần Phụ Tuyết dừng chân lại ở cửa, cúi đầu xoa xoa.

TV trong phòng khách mở ra, nhưng ở trên sô pha lại không thấy bóng dáng của Tô Hoài Sương, Tần Phụ Tuyết nhìn khắp nhà, thấy trong phòng ngủ bật đèn, cô đột nhiên cười lên, đã lớn như vậy rồi, mà cô còn khẩn trương, sợ bị Tô Hoài Sương bỏ rơi sao?

Cô ngồi trên sô pha, lấy máy sấy tóc, điều chỉnh nhiệt độ sấy, ngồi ở trên sô pha vừa thổi tóc vừa xem tivi.

Tóc rất nhanh đã được hong khô.

Từ lúc nãy đến giờ, cô vẫn không thấy Tô Hoài Sương từ phòng ngủ đi ra, cô thu máy sấy lại cất vào chỗ cũ, nhìn thoáng qua phòng ngủ, nghĩ ngợi một lát rồi đi vào phòng.

Tiếng bước chân ngày càng gần, Tô Hoài Sương hít một hơi thật sâu, nín thở.

Cửa phòng ngủ đẩy ra.

Nhìn thấy Tô Hoài Sương đang mặc chiếc áo cưới đứng nhìn cô, Tần Phụ Tuyết ngây cả người, cô ngơ ngác chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía để đồ.

Cô khi nào tặng áo cưới cho Hoài Sương?

Cô bị mất trí nhớ sao?

Người đứng ở mép giường chậm rãi đi đến chỗ cô đang đứng, Tần Phụ Tuyết quay đầu lại, ánh đèn sáng người dừng lại trên người Hoài Sương, cũng giống như tên của cô, phát sáng trong màn sương, làm người ta chói mắt nhưng tâm lại động.

Tần Phụ Tuyết không thèm nghĩ đến việc tại sao áo cưới lại ở trên người Hoài Sương, cô kinh ngạc nhìn người phụ nữ mặc chiếc áo cưới, kích động đến nói lắp, "Chị... mặc áo cưới rất đẹp."

So với hình chụp còn đẹp hơn nhiều, càng làm cho tâm cô rung động.

Tô Hoài Sương mím môi cười nhạt, hốc mắt lần nữa lại phiếm hồng, "Vậy em nguyện ý lấy tôi sao?"

Một câu này lập tức làm lòng người rối tinh rối mù, Tần Phụ Tuyết đang muốn trả lời, thì Tô Hoài Sương đã đưa tay lên, một chiếc nhẫn kim cương xuất hiện trong lòng bàn tay cô.

Chiếc nhẫn này từ lúc nãy đến giờ vẫn bị Hoài Sương nắm chặt trong tay, từ viên kim cương lạnh lẽo giờ đây cũng đã mang hơi ấm của cô.

Mặc áo cưới không tiện quỳ xuống cầu hôn, Tô Hoài Sương nâng tay trái của Tần Phụ Tuyết, giơ chiếc nhẫn kim cương mà cầu hôn, "Phụ Tuyết, từ lần đầu tiên, tôi nghe tên của em, tôi đã thích em, nhìn thấy ảnh chụp của em, thì trong tâm tôi lại kích động không thôi. Tôi muốn làm quen với em, muốn kết bạn với em, sau đó lại muốn kết giao với em."

"Lời nói ở khách sạn đêm đó, là lời nói mà tôi thấy hối hận nhất trong cuộc đời của mình, sau khi em đi rồi, tôi sợ hãi đến phát run, sợ chúng ta cả đời này vì một câu nói kia mà bỏ lỡ nhau."

Nhớ đến chuyện tối hôm đó, Tô Hoài Sương đến giờ vẫn còn sợ hãi, trên tay cô không còn sức lực, càng nắm chặt lấy tay Tần Phụ Tuyết, "Ngày chúng ta ở suối nước nóng, em đáp đứng kết giao với tôi, em có biết tôi vui vẻ biết bao không, tôi hận không cùng em đến Cục Dân Chính ngay lập tức, giống như Lục tổng đối với Kỳ tổng vậy."

Trong lòng Tần Phụ Tuyết chua xót, có loại cảm giác muốn khóc.

Nước mắt hình như tương thông với tâm tình của cô, lập tức tràn ngập, cô cố gắng đảo mắt để nước mắt không rơi xuống.

"Bây giờ, tôi mặc chiếc áo cưới em mua để cầu hôn em, vậy em có nguyện ý gả cho tôi không?"

Cuối cùng, cô cũng không khống chế được nước mắt nữa, để nó tự do rơi xuống, để cho bản thân cô cũng tự do theo trái tim mình, cô gật đầu mạnh đồng ý, mặc kệ là cưới hay gả, cô đều nguyện ý.

Nhưng mà gật đầu vẫn chưa đủ.

Tần Phụ Tuyết nức nở nói, "Em nguyện ý."

"Về sau cho dù có phát sinh việc gì, em cũng không thể đổi ý đâu đó." Chiếc nhẫn từ đầu ngón áp út, cuối cùng cũng đi đến điểm đích của nó.

Tô Hoài Sương cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô một cái, lại ngẩng đầu sửa cách xưng hô, "Bà xã ~."

Một tiếng gọi bà xã này làm tâm Phụ Tuyết thấy vi diệu.

Cô chưa từng đến một ngày bản thân sẽ đi lấy chồng, càng không nghĩ đến sẽ có một người gọi cô là bà xã, mà chính bản thân cô lại nguyện ý tiếp thu tiếng gọi này.

Tần Phụ Tuyết lên tiếng, giang đôi tay ra ôm lấy Tô Hoài Sương, nghĩ đến những trả giá của cô ấy trong đoạn tình cảm này, tâm cô thấy buồn, còn tim thì đau.

"Thực xin lỗi, việc gì cũng phải để chị làm." Nhiệt độ trong ngực không ngừng tăng lên, nước mắt Tần Phụ Tuyết đọng lại trên bờ vai của Tô Hoài Sương, cô nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tần Phụ Tuyết, dịu dàng mà trấn an, "Là do tôi quá vội vàng, nhìn thấy áo cưới lập tức muốn cầu hôn em."

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tần Phụ Tuyết khóc, sao có người khóc mà vẫn đẹp như vậy.

Tô Hoài Sương cũng nhìn lại bản thân vừa khóc vừa cười, thẹn thùng mà nói, "Có phải tôi nên kiên nhẫn một chút, chờ em cầu hôn không?"

Tần Phụ Tuyết nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, hiện tại, cô thực sự tin lời Kỳ Thanh nói, Tô Hoài Sương rất muốn kết hôn với cô.

Từ kết giao đến cầu hôn đều là Tô Hoài Sương chủ động, vậy những việc còn lại, để cô.

"Hoài Sương, ngày mai chị có rảnh không? Em muốn mang chị đến một nơi."

"Đi đâu?" Tô Hoài Sương rời khỏi lòng ngực của Tần Phụ Tuyết.

Tần Phụ Tuyết nghiêm túc nhìn cô nói, "Cục Dân Chính."

Ngay lập tức, nụ cười của Tô Hoài Sương sáng như ánh mặt trời, "Đương nhiên rảnh."

Vừa dứt lời, cô đã bị Tần Phụ Tuyết ôm lên, Tô Hoài Sương khoanh tay ôm lấy cổ Tần Phụ tuyết, làn váy uốn lượn có chút vướng víu, Tần Phụ Tuyết ôm cô đặt trên giường, tuỳ ý mà hôn.

Giữa lúc thở dốc, Tần Phụ Tuyết chống tay gối đầu nói, "Cái áo cưới này thật khó cởi a."

Tô Hoài Sương cúi đầu nhìn váy đã bị làm cho nhăn nhó, lớp lụa mỏng thật dễ xé, cô thẹn thùng mà ám chỉ, "Xé rách rồi có thể mua lại, còn cái áo cưới này, đem cất làm kỷ niệm."

Tần Phụ Tuyết dùng hành động để thực hành theo lời nói của Tô Hoài Sương, chiếc áo cưới này cũng thật dễ xé.

Hai cơ thể ấm áp dán lên nhau, Tần Phụ Tuyết hôn lên vành tai Hoài Sương, ở bên tai mà gọi "Bà xã ~"

Người nằm ở dưới nghe được, cả cơ thể rùng mình, Tô Hoài Sương ôm chặt lấy Tần Phụ Tuyết, thừa nhận hết nhiệt tình cùng với ôn nhu.

Dưới nhiệt độ cao, Sương Tuyết hoàn tan với nhau.

Đêm khuya, Tần Phụ Tuyết ngủ rồi, nhưng mà Tô Hoài Sương còn kích động không ngủ được, nghĩ đến ngày mai còn phải đi lãnh chứng, đầu óc càng tỉnh táo.

Từ từ...cô vẫn chưa xin nghỉ!

Mắt nhìn người ngủ yên bên gối, Tô Hoài Sương rón ra rón rén cầm điện thoại, sợ ánh sáng màn hình quấy nhiễu Tần Phụ Tuyết, cô trốn trong chăn mà nhắn tin.

[Lục tổng, ngày mai, em muốn xin nghỉ một ngày.]

Chờ sáng mai Lục tổng thức dậy, có thể nhìn thấy tin nhắn của cô,

Không nghĩ đến tin vừa gửi đi thì lát sau đã có tin nhắn lại, Lục tổng gửi lại [Được.]

Lục tổng giờ này còn chưa ngủ?

Kỳ Thanh đi lấy nước, quay đầu nhìn thấy Lục Uyển Đình cầm điện thoại nhắn tin, nghi hoặc hỏi, "Trễ vậy rồi chị còn nhắn tin với ai vậy?"

Cô đi đến mép giường đưa nước cho Lục Uyển Đình, "Công ty có vấn đề gì sao?"

Lần trước thấy Lục Uyển Đình nhắn tin giữa đêm khuya, chính là dự án của công ty xảy ra vấn đề.

Lục Uyển Đình nhận lấy cái ly uống nước, ngước mắt cười nói, " Là trợ lý Tô, em ấy nói ngày mai muốn xin nghỉ một ngày."

"Còn muốn uống nữa không?" Kỳ Thanh nghiêng người ngồi xuống giường, đút cho tiếp cho Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình uống hai ngụm, "Đủ rồi, chị không uống nữa."

Gương mặt Kỳ Thanh nóng lên, nhớ tới bộ dạng yếu ớt xin tha của mình, "Sao lại đột nhiên xin nghỉ? Chẳng lẽ muốn cầu hôn Phụ Tuyết sao?" Nói xong uống hết nước còn dư lại trong ly.

Lục Uyển Đình nhích người vào bên trong giường, Kỳ Thanh lên giường, nghiêng người để đầu tựa lên vai Lục Uyển Đình, cùng xem tin nhắn trợ lý Tô gửi qua.

"Trợ lý Tô đã cầu hôn rồi." Lục Uyển Đình nói cho Kỳ Thanh biết, "Ngày mai, hai người đi Cục Dân Chính lãnh chứng."

"Nhanh như vậy sao?" Nhìn tin nhắn trợ lý Tô gửi đến, Kỳ Thanh hỏi Lục Uyển Đình, "Trợ lý Tô làm sao lại hạ quyết tâm cầu hôn vậy? Chị xúi giục cô ấy sao?"

Lục Uyển Đình đặt điện thoại xuống, xoa xoa tóc Kỳ Thanh, ôm cô vào trong ngực, "Chị vẫn luôn ở bên cạnh em, có lén lút xúi giục em ấy hay không, em là người biết rõ nhất."

Đương nhiên là không có.

Các cô điều chỉnh lại tư thế, Lục Uyển Đình ôm Kỳ Thanh, giọng nói ôn nhu mang theo ý cười, "Ngủ đi em, trễ rồi. Chờ mai rồi em hỏi trợ lý tô, vì sao lại cầu hôn."

Ngày mai, trợ lý Tô cùng với Tần Phụ Tuyết đi lãnh chứng, xong rồi còn phải cùng nhau đi ăn mừng, làm gì có thời gian mà trả lời cho vấn đề của cô.

Kỳ Thanh nhắm mắt lại, "Chờ ngày kia rồi hỏi, ngủ ngon."

Một ngày không có xuất hiện ở Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, Kỳ Thanh sáng nay đến công ty sớm, trợ lý Hoa lập tức bay lại, "Kỳ tổng, sớm."

Nói chào buổi sáng xong, trợ lý Hoa gấp không chờ nổi muốn nhiều chuyện cùng với cô. "Kỳ tổng, sáng nay cố vấn Tần đến công ty, trên tay cô ấy còn mang một chiếc nhẫn kim cương!"

Trợ lý Hoa so sánh lớn nhỏ, "Một viên lớn như vậy nè."

Người đang bị bàn tán thình lình xuất hiện ở cửa, nhìn tay trợ lý Hoa đang mô tả, Tần Phụ Tuyết bình tĩnh mà làm sáng tỏ, "Không có lớn như vậy."

Bình luận

Truyện đang đọc